[Đông Thi Nương] Ngọc Nát Trên Tay

Chương 5: Về nước




Trợ lý và luật sư vốn nghĩ rằng trong khăn trải giường có vật gì nguy hiểm nên đều vây quanh Thịnh Anh Kỳ, sau khi thấy rõ nội dung bên trên, hai người lúng túng xấu hổ quay đi.

Nhưng Tần Minh Châu không quay đi được, anh chỉ có thể nhìn Thịnh Anh Kỳ chầm chậm gấp khăn trải giường lại. Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên vằn vện như muốn thoát ra khỏi lớp da bên ngoài. Trên mặt Thịnh Anh Kỳ dường như có nước nhỏ giọt, nhưng nhìn kỹ lại không còn dấu vết.

Tần Minh Châu không ngó hắn nữa mà quay ra quan sát căn phòng. Đây là nơi anh chết, trên tủ đầu giường còn mấy lọ thuốc ngả nghiêng.

Thuở niên thiếu ngây thơ, anh cho rằng cái chết cũng phải thật hoành tráng oanh liệt. Trong đám tang hoa trải đầy trời, bạn bè người thân vây quanh giường, tốt nhất là trên mặt mỗi người phải đầy vẻ quyến luyến, hai mắt đẫm lệ. Nhưng thực tế, cái chết của anh lại im ắng vô cùng. Anh uống quá nhiều thuốc, đau đớn còn chưa kịp cảm nhận đã ra đi trong đêm tại một đất nước xa xôi.

Nếu anh không thuê người đồng hành hoặc khách sạn không có dịch vụ đánh thức buổi sáng, có lẽ thi thể hư thối bốc mùi mới có người phát hiện.

Tần Minh Châu đã từng tham gia tang lễ, cũng từng nghe về cái chết của nhiều người, nhưng nghĩ lại cẩn thận, chỉ có tin người kia chết mới là oanh động nhất, là một cú sốc không ai có thể phòng trước.

Khoảng thời gian năm đó, thời sự toàn thế giới đều đưa tin về tai nạn máy bay. Nơi nơi đều có người cầu nguyện, mong rằng có kỳ tích xảy ra.

Nhưng kỳ tích không đến.

Người kia cũng không bao giờ xuất hiện trở lại nữa.

Một bàn tay phá vỡ hồi ức của Tần Minh Châu.

Anh nhìn thấy Thịnh Anh Kỳ nhấc lọ thuốc trên tủ đầu giường lên liền quay mặt đi lảng tránh.

Bởi chiếc lọ này vốn không phải là gói thuốc nguyên bản mà là anh tự mua rồi bỏ từng viên thuốc cao huyết áp vào. Làm như vậy chỉ là để không có người nào dễ dàng phát hiện ra anh mắc phải căn bệnh già nua ấy.

Bệnh này được chẩn đoán ra sau khi hai người bọn họ ly hôn.

Ngày đó ở bệnh viện, Tần Minh Châu vô cùng căng thẳng hỏi bác sĩ.

"Bác sĩ, báo cáo liệu có sai sót hay không? Tôi, tôi làm sao có thể bị cao huyết áp? Hay kiểm tra lại một lần có được không?"

Bác sĩ đại khái đã thấy nhiều người phản ứng như vậy nên cũng không trách móc: "Báo cáo không có sai sót gì cả. Bệnh cao huyết áp bây giờ rất phổ biến, anh đừng khẩn trương, đừng áp lực quá. Chỉ cần anh uống thuốc đầy đủ như chúng tôi đã dặn, làm việc và nghỉ ngơi hợp lí, ăn uống lành mạnh là sẽ không có chuyện gì."

Tần Minh Châu không hiểu y học, trong khái niệm của anh chỉ có người già mới bị bệnh cao huyết áp, anh vẫn muốn hỏi lại một hai câu, lại nghe bác sĩ vừa nhìn thông tin trên máy tính vừa thuận miệng nói: "Hiện tại có rất nhiều người còn trẻ mà đã bị cao huyết áp, anh đến tuổi này rồi cũng không có gì là lạ."

Câu hỏi nghẹn trong cổ không thể thốt thành lời, sau khi ly hôn tuổi tác đã trở thành vấn đề tối kỵ của anh. Mỗi khi có người nhắc đến, anh sẽ nghĩ ngay đến từng từ từng chữ của Thịnh Anh Kỳ.

Anh không còn trẻ nữa, anh đã già đi nhưng trong lòng lại không thể nào thích ứng.

Cũng trong ngày hôm đó, Tần Minh Châu cởi bỏ quần áo đứng trước gương. Anh cẩn thận xem kỹ từng tấc da thịt mình, ánh đèn trong phòng ngủ nhu hòa phủ lên cơ thể thứ ánh sáng mềm mại. Đây là bộ đèn anh đặt làm riêng từ nước Y, chở qua đường hàng không về nước, nếu có bất cứ linh kiện nào hỏng hóc thì phải đợi ít nhất một năm mới có hàng thay.

Bản chất anh vốn là như thế, trời sinh tính yêu xa hoa hào nhoáng. Căn phòng ngủ này lại càng tinh xảo đắt đỏ bậc nhất, mỗi một đồ vật trong đây đều do anh lựa chọn, không thể có một chút qua loa tùy tiện nào.

Tần Minh Châu nhìn gương, nhẹ nhàng xoay một vòng.

Thuở còn non nớt, anh ngắm nhìn thân thể mình vừa thẹn thùng vừa kinh ngạc, không ngờ tháng năm dâu bể, vạn vật đã lặng lẽ thay đổi từ bao giờ.

Khi ấy nhìn vào gương, Tần Minh Châu không nhịn được mà cảm thấy thẹn thùng - bản thân anh còn cảm thấy cơ thể mình quá mức dụ dỗ khiêu gợi, nói gì đến người khác.

Mà bây giờ, thật không dám nhìn thêm.

______________

Nhìn chồng cũ săm soi thuốc cao huyết áp của mình, Tần Minh Châu vẫn khó có thể quen được, anh muốn bay ra khỏi phòng, chút nữa là đâm xuyên qua thân thể của trợ lý đang tiến vào.

"Mua vé máy bay về nước chuyến gần nhất." Thịnh Anh Kỳ phân phó trợ lý, ngón tay đồng thời siết chặt lấy lọ thuốc rồi bỏ vào túi của mình.

Khách sạn không dám tự tiện xử lý hành lý của Tần Minh Châu, cuối cùng toàn bộ chỗ đó bị Thịnh Anh Kỳ gói ghém mang lên máy bay hết. Nhưng bọn họ cũng không thể về nước trong ngày hôm đó luôn được, vì thủ tục xử lý tro cốt có chút phức tạp.

Thịnh Anh Kỳ tự thân xử lý hết tất cả thủ tục, hắn ký tên trên từng loại giấy tờ. Tần Minh Châu cũng ghé vào xem, phát hiện ra Thịnh Anh Kỳ điền chỗ quan hệ thân nhân là "Chồng" khiến anh không khỏi nhíu mày.

Khi ký tên Thịnh Anh Kỳ không chần chừ một chút nào, một tờ lại một tờ nhưng không hiểu sao đến nét bút cuối cùng hắn lại ngập ngừng không ngẩng đầu.

"Thịnh tổng?" Trợ lý bên cạnh cẩn thận gọi.

Có vẻ như lúc này Thịnh Anh Kỳ mới lấy lại được tinh thần, hắn buông bút rồi đứng lên. Nhưng dáng người cao lớn dường như lung lay không vững.

Trợ lý liếc mắt nhìn hũ tro cốt đã được bao bọc cẩn thận, không dám mở miệng nói thêm điều gì. Tuy rằng tin tức Thịnh tổng ly hôn không thông báo ầm ĩ khắp nơi nhưng người biết thì không ít.

Điều quan trọng nhất chính là Ưng tiên sinh bên kia đã gọi cho gã rất nhiều cuộc điện thoại cũng như tin nhắn, bảo rằng y không liên lạc được với Thịnh tổng, muốn hỏi xem mọi việc là như nào.

Trợ lý âm thầm phiền não, tình huống này tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp để hỏi Thịnh tổng muốn xử lý quan hệ giữa hắn với Ưng tiên sinh thế nào. Mà chuyện càng đau đầu hơn còn ở phía sau, khi máy bay hạ cánh, gã thấy Ưng tiên sinh đang đứng đợi trong sảnh chờ.

Mặc dù Ưng tiên sinh không đẹp bằng vị đã mất kia nhưng cũng không tệ lắm. Dáng người học múa cao gầy, chỉ đứng im thôi đã như hạc trong bầy gà. Y không đưa tay lên vẫy cũng không mở miệng gọi mà đứng im tại đó chờ Thịnh Anh Kỳ từng bước đi tới.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Minh Châu được tận mắt thấy bạn trai mới của Thịnh Anh Kỳ. Gặp trực tiếp thế này mới thấy mặt mũi hai người quả thật có vài phần giống nhau.

"Sao cậu lại ở đây?" Thanh âm Thịnh Anh Kỳ lạnh nhạt.

Ưng tiên sinh hừ một tiếng, "Anh còn hỏi em làm sao biết hả, anh có biết em đã đợi bao lâu không? Thịnh Anh Kỳ, nếu như anh về nước, tại sao không nhắn cho em một câu?"

Nếu như trong quá khứ nghe được lời này, đối phương nhất định sẽ dịu dàng dỗ y, Ưng tiên sinh âm thầm đếm ngược 3 giây, nhưng lại chờ được một câu—

"Tạ Dật, cậu đưa cậu ta về."

Thịnh Anh Kỳ nói xong liền bước qua người Ưng tiên sinh đi tiếp. Người kia rõ ràng ngẩn ra rồi ngay lập tức muốn đuổi theo hắn, trợ lý ở bên cạnh vội vàng ngăn lại.

"Ưng tiên sinh, bây giờ Thịnh tổng phải quay lại công ty xử lý công việc trước, tạm thời không có thời gian đi cùng ngài, để tôi đưa ngài ề trước nhé."

Tần Minh Châu cũng ngẩn ra một chút, nguyên nhân là do giọng điệu khi nói chuyện của vị Ưng tiên sinh này có chút giống anh khi còn trẻ. Không chờ anh kịp suy nghĩ cho cẩn thận, Thịnh Anh Kỳ chân dài bước vội đã đi xa, kéo theo quỷ hồn anh luôn.

Khi lên xe, anh thấy Thịnh Anh Kỳ lôi điện thoại ra rồi cho một dãy số vào danh sách đen. Nếu anh nhìn không nhầm thì hẳn là số của vị Ưng tiên sinh ban nãy.

Nhanh vậy đã bị vứt bỏ rồi sao?

Tốt xấu gì anh cũng đã kết hôn với Thịnh Anh Kỳ nhiều năm, sắc mặt của hắn anh có thể coi như nhìn thấu đôi chút. Vừa nãy khi Thịnh Anh Kỳ hỏi Ưng tiên sinh tại sao có mặt ở sân bay đã tức giận rồi, khi nghe được câu trả lời của đối phương thì giá trị tức giận lập tức tăng lên gấp bội.

Nhưng Tần Minh Châu vẫn không hiểu, nếu người khác nổi giận, anh còn có thể hiểu được, dù sao phần lớn mọi người đều không thích hành trình của mình bị người khác tra xét theo dõi, cho dù có là người bên gối đi chăng nữa.

Nhưng Thịnh Anh Kỳ không thuộc phần đa số ấy. Khi hai người họ yêu đương và cả sau khi đã kết hôn, Thịnh Anh Kỳ đều oán giận rất nhiều lần rằng anh không quan tâm hắn bởi anh không đi tra xem hắn đi những đâu.

Lúc đó Tần Minh Châu không thể nào hiểu nổi.

"Vì sao anh phải theo dõi lịch trình của em? Chúng ta tin tưởng lẫn nhau là được."

Sau đó anh mới biết Thịnh Anh Kỳ vẫn luôn ngầm theo dõi mình, cho nên hắn hy vọng anh cũng đối với hắn như vậy. Khi mới biết tật xấu này của hắn, anh cũng từng nổi giận, cãi nhau, cuối cùng đành thỏa hiệp, bơi Thịnh Anh Kỳ đáng thương nói hắn không có cảm giác an toàn.

"Vợ ơi, là em sai, em vẫn luôn lo được lo mất. Mỗi ngày em đều cảm thấy việc anh đồng ý ở bên em chỉ là một giấc mơ, em có tài đức gì mà được cùng anh kết hôn cơ chứ. Bởi thế em mới phải luôn xác nhận rằng anh có yêu em hay không, em rất sợ một ngày nào đó anh đột nhiên bỏ em mà đi. Nếu anh thực sự khó chịu, em nhất định sẽ sửa tật xấu này, chỉ cần anh đừng giận em nữa. Em biết sai rồi mà."

Lúc ấy anh nhất thời mềm lòng nên đã ngầm đồng ý với hành động của Thịnh Anh Kỳ. Từ đó trở đi lịch trình của anh luôn bị theo dõi đến sát sao, mà Thịnh Anh Kỳ cũng càng ngày càng thích bắt anh phải theo dõi lại hắn.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh hai người họ là thật lòng yêu nhau, thật lòng quan tâm lẫn nhau.

Dựa vào tính cách này của Thịnh Anh Kỳ, hành vi lần này của Ưng tiên sinh cũng còn coi như ổn, vậy tại sao lại khiến hắn chán ghét? Đến mức bị lôi vào danh sách đen luôn.

Lẽ nào ghét ai ghét cả đường đi lối về?

Bởi vì anh đã ngủ với người khác nên hiện tại hắn nhìn thấy gương mặt na ná anh cũng cảm thấy bẩn tưởi?

Nếu là như vậy thì Ưng tiên sinh kia cũng thật đáng thương.

Tần Minh Châu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thấy xe cộ như cá bạc len lỏi trong biển nước, nhà cao tầng san sát không ngừng chạy về phía sau. Khi anh ý thức được điểm đến của hành trình là nhà mình thì mới nhận ra có điều gì đó không đúng.

Khi hai người bọn họ ly hôn, tài sản được phân chia rất tử tế. Trên phương diện vật chất Thịnh Anh Kỳ trái lại không làm anh khó xử. Hắn thậm chí còn tặng thêm cho anh một ít đồ vật, ví dụ như phòng cưới này tất cả đều để lại cho anh.

Căn hộ này đã gắn bó với Tần Minh Châu nhiều năm, anh có cảm tình với nó, lại lười không muốn dọn dẹp gì nên đến mật mã vân tay cũng không có sửa lại.

Nhìn Thịnh Anh Kỳ giống như chủ nhà tự nhiên xông vào nhà mình, thay giày rồi đi vào phòng ngủ chính tắm rửa, Tần Minh Châu lâu lắm rồi mới sinh ra cảm giác tức giận.

Nếu anh không phải là quỷ hồn thì thực sự muốn đánh cho hắn một trận.

Haizz, bỏ đi, anh vẫn nên đi xem mấy gốc hoa bảo bối thì hơn.

Tần Minh Châu phiêu phiêu bay đến nhà ấm. Vườn hoa nhờ người trông nom không ngoài dự đoán lại hỏng mất hai chậu. Anh có chút đau lòng, đến gần vuốt ve gốc hoa đã khô héo. Trên thực tế đầu ngón tay anh cũng không chạm vào sự vật được, chỉ có thể xuyên qua mà thôi.

Sau nhiều lần thất bại, Tần Minh Châu cũng không sờ nữa, anh chỉ xem, ngơ ngẩn mà xem. Tuy rằng anh thực sự ở nơi này, nhưng anh đã chết rồi.

Chết cũng không an bình, không những bị biến thành cô hồn dã quỷ mà còn bị trói bên cạnh điện thoại của chính mình, tệ nhất là phải ở cạnh người chồng cũ.

Nhìn hoa, nước mắt không nhịn nổi mà rơi xuống.

Chỉ hai giây, Tần Minh Châu liền khắc chế ngẩng đầu, ngón tay lau lau khuôn mặt rồi bay đến phòng là việc. Anh nhớ rõ bản thân từng mua mấy quyển sách truyền thuyết cổ xưa, không biết trong đó có quyển nào viết về tình huống hiện tại của anh hay không.

Tần Minh Châu vừa phơ phất đến thư phòng thì cửa đã bị mở ra, Thịnh Anh Kỳ cũng đi vào.

Toàn bộ quần áo của Thịnh Anh Kỳ đã bị dọn đi từ sớm, không để lại một chiếc nào, là tự tay Tần Minh Châu dọn dẹp, đến cả cái khăn hắn hay lau tóc anh cũng không giữ lại, tất cả đều gửi đến đi.

Bây giờ Thịnh Anh Kỳ không mặc quần áo. Áo tắm của Tần Minh Châu là loại đặt may riêng, không cùng kích cỡ với hắn nên hắn đành quấn một cái khăn lông ngang hông mình. Hắn đi vào thư phòng rồi bắt đầu bới tung từ kệ sách đến ngăn tủ. Tần Minh Châu đứng một bên muốn ngăn cũng không ngăn nổi, chỉ có thể đứng nhìn. Anh cũng không muốn bay đi chỗ khác, anh muốn xem Thịnh Anh Kỳ rốt cuộc muốn tìm cái gì.

Đào bới gần nửa tiếng, Thịnh ANh Kỳ dường như đã tìm được đồ hắn muốn.

Một tấm danh thiếp.

Thịnh Anh Kỳ nhìn chằm chằm tấm danh thiếp chừng hơn 10 phút rồi mới lấy điện thoại ra ấn số.

"Xin chào, đây là đường dây nóng của Phùng thiên sư. Gia tộc họ Phùng đã có năm đời bói toán đoán mệnh, xem kinh dịch phong thủy, thông linh bắt quỷ, xem nhân duyên tính phúc con cái. Xin hỏi ngài muốn Phùng thiên sư giúp việc gì?"