Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 17




Khoảnh khắc Đường Ngộ dừng nửa giây kia, hô hấp của Diệp Già Lam cũng nhẹ nhàng ngừng lại một chút.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến cả hơi lạnh điều hòa thổi qua cũng đều bị người trước mặt ngăn trở, độ mát giảm đi không ít.
Nhân tố bên ngoài cùng bên trong đều quấy nhiễu, chóp mũi mịn màng của Diệp Già Lam chảy ra một lớp mồ hôi, cô có chút lắp bắp “Cậu muốn sách của tớ…… Làm gì?”
Đường Ngộ không trả lời.
Anh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy vành tai thiếu nữ gần trong gang tấc, vành tai rất nhỏ, lại hồng đến trong trong.
Nếu tiến sát thêm một chút ——
Có khả năng anh sẽ không khống chế được, cắn xuống một miếng.
Khóe môi Đường Ngộ mím mím, ánh mắt anh chuyển rời, đầu ngón tay di động, kéo tờ giấy Diệp Già Lam đè dưới cuốn sách ôn tập vật lý.
Tiếng rất nhỏ, giống như bị tiếng điều hòa che mất.
Đuôi mày Diệp Già Lam khẽ nâng, vừa muốn quay đầu xem thử, Đường Ngộ đã thu tay lại, anh nhẹ nhàng dựa ra phía sau, tùy tiện dựa vào bàn mình. 
Dáng người thiếu niên rất phát triển, một đôi chân thẳng tắp thon dài.
Hôm nay anh mặc đồng phục thôi, cũng vẫn đẹp hơn người khác.
Ánh mắt Diệp Già Lam chỉ ngừng lại một chút rồi lập tức rời đi, nhìn bài thi anh đang cầm trong tay. 
Là bài thi có điểm thấp nhất kì thi cuối kì của cô, mấy đạo đề của đề toán học. 
Đường Ngộ hơi hơi rũ mắt, không nhìn cô, tầm mắt nhanh chóng lướt qua bài thi kia. 
Lúc Diệp Già Lam đi thi, trạng thái không tốt lắm, không nói đến việc bỏ mấy câu, lại còn sai nhiều hơn bình thường không ít. 
Cô thấy Đường Ngộ tùy tiện lật bài thi sang phía sau, sau đó nhìn thoáng qua, anh giương mắt nhìn cô.
“Sao không làm?”
Làm cũng không cao như cậu được.
Diệp Già Lam nghĩ thầm, nhưng vẫn thành thật đáp: “Hôm đó không thoải mái lắm.”
Mắt Đường Ngộ hơi hơi híp lại.
Hôm đó thi xong anh có nghe Tạ Cảnh Phi nói qua. 
Tạ Cảnh Phi quá hiểu anh, từ trước đến nay đều biết anh muốn nghe cái gì, không muốn nghe cái gì, vừa ra khỏi trường thi đã nói với anh một câu: “Hôm nay lớp trưởng lúc làm bài thi toán hình như không thoải mái, trước khi hết giờ chục phút đã ghé lên bàn ngủ mất tiêu rồi.”
Trước hơn mười phút còn có khả năng, trước những mấy chục phút, bài thi cơ bản là không ổn rồi.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Phi lại bỏ thêm một câu: “Lúc thu bài thi tớ có liếc một cái, nửa trang sau bài thi cậu ấy vẫn chưa làm.”
“Học bá chính là học bá, chưa đến một nửa cũng có thể được điểm cao hơn chúng ta làm cả bài.”
Đường Ngộ cảm thấy là do trước khi thi một ngày cô không nhận được cách liên lạc với Quý Nhiên, anh nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh xuống: “Câm miệng.”
Tạ Cảnh Phi thật sự ngậm miệng.
Buổi còn lại hôm ấy thi môn tổ hợp, kì thật mỗi môn Đường Ngộ đều không làm mấy câu lận.
Anh cố ý phóng thủy*, nhưng cũng không thả quá nhiều.


(*phóng thủy: chỉ bản lĩnh cạnh tranh trong lúc thi đấu, trình độ chuyên môn trong lúc đối đầu, dù thực lực chiếm ưu thế so với đối phương, nhưng do 1 nguyên nhân nào đó mà cố ý yếu thế, bại bởi vốn dĩ thực lực yếu kém một bên hoặc là muốn giữ vững sự yên ổn. Thông thường nguyên nhân phóng thủy là có giao dịch bên trong, do quan hệ, hoặc là lợi dụng quy tắc sắp xếp chiến thuật. ___Tạm dịch và cảm thấy sai sai ¥-¥ )


Nhưng Diệp Già Lam lại không biết.
May mà cô không biết, nếu không có khả năng cô sẽ bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh mất thôi.
Đường Ngộ đặt bài thi lên bàn mình, dùng tay phải nhẹ nhàng giữ lại, giọng điệu có chút không chút để ý: “Không ngủ ngon sao?”
“Ừ.”
Diệp Già Lam lại nghĩ tới cái tin nhắn kia.
Suy nghĩ vài giây, cô vẫn quyết định nói bóng nói gió xác nhận một chút, “Hôm đó cậu có thấy tin nhắn trên di động tớ không?”
Đường Ngộ nâng đầu, nghiêng mắt nhìn cô.
Đáy mắt anh rất sâu, đuôi mắt hơi hơi cong lên, cười như không cười.
Diệp Già Lam không chịu nổi loại ánh mắt này, lập tức lại lúng túng: “Không thấy thì……”
Mới vừa nói xong, cô đã nghe thấy Đường Ngộ đáp: “Thấy.”
Mắt Diệp Già Lam mở to hơn chút.
“Bị tớ xóa rồi.”
“……”
Anh không hề tìm từ ngữ che dấu gì cả, giống như đang quang minh chính đại khiêu chiến với Diệp Già Lam vậy. 
Chiến lợi phẩm là Quý Nhiên.
Đối thủ quá mạnh, Diệp Già Lam cảm thấy chút thinh thích còn lại của mình với Quý Nhiên, giống như một đốm lửa nho nhỏ, không chỉ không thể bùng lên mạnh mẽ, mà lúc này đây lại còn bị một chậu nước lạnh dội cho tắt ngóm luôn.
Cô khụ một tiếng: “Có phải cậu…… thích Quý Nhiên không?”
Nếu thật như vậy, vậy thì chuyện lần này Đường Ngộ hơn cô cả mấy chục điểm cũng có thể lý giải rồi. 
Khẳng định là muốn ra oai phủ đầu với cô, dùng sự thật nói cho cô biết mặc kệ là luận mỹ mạo hay luận IQ, cô vẫn không thể so được với anh.


Mái tóc dài của Diệp Già Lam rũ xuống vai mấy sợi, cô giơ tay nhẹ túm lấy, vừa muốn nói thêm câu "Tớ không tranh với cậu đâu", Đường Ngộ đã nhẹ nhàng "Xuy" một tiếng. 
Lời của cô lại nghẹn lại, hiểu rõ gật gật đầu: “Tớ hiểu tớ hiểu mà.”
Xã hội phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ.
Nam×nam hiện tại cũng không phải chuyện gì mới mẻ cả.
Diệp Già Lam cảm thấy Đường Ngộ chỉ là ngại thừa nhận, rất có mắt nhìn không tiếp tục đề tài này nữa, cô duỗi tay lấy bài thi của mình về, nhưng người nọ lại không chịu buông tay.
Bài thi cứ thế giãy giụa mấy giây dưới hai ngón tay của bọn họ, Diệp Già Lam không lấy bài được, giương mắt nhìn qua. 
Vệt đỏ bên tai cô còn chưa rút hết, mắt vẫn ngập nước long lanh, “Tay.”
Ánh mắt Đường Ngộ nặng nề, nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận xinh đẹp của cô, câu môi: “Cậu biết cái gì?”
Cô còn có thể biết cái gì?
Diệp Già Lam còn chưa tìm được từ thích hợp, ngoài cửa đã có người khẽ hát đi vào.
Tạ Cảnh Phi mua một lon Coca ướp lạnh, một chai nước khoáng, bỏ hai chai lên bàn mình: “Ngộ ca Lam tỷ, tiểu đệ mời hai người uống nước!”
Diệp Già Lam: “……”
Cô phát hiện từ khi đổi lớp mới, sau khi cô không phải lớp trưởng nữa, xưng hô của Tạ Cảnh Phi đối với cô cũng thay đổi luôn rồi. 
Tay Diệp Già Lam vẫn còn đè lên bài thi của mình, không lấy lon Coca kia.
Tạ Cảnh Phi chậm nửa nhịp mới chú ý tới tư thế của hai người, không tính là quá gần, nhưng khẳng định cũng không tính là xa.
Mấu chốt chính là, trọng tâm của hai người bọn họ dường như đều ở trên một tờ bài thi, cậu ta nhìn Đường Ngộ một cái, lại liếc Diệp Già Lam một cái, cuối cùng quyết định hỏi người dịu dàng thứ hai: “Hai người…… Làm gì vậy?”
Diệp Già Lam lại kéo kéo bài thi của mình, tờ bài kia đã mong manh đến độ dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể xé đôi ra rồi.
Cô mím môi, dứt khoát buông lỏng tay, nói: “Không có gì.”
Tạ Cảnh Phi cảm thấy không khí không thay đổi.
Cậu ta vội vàng đẩy lon Coca lại.
Diệp Già Lam không duỗi tay lấy, cô kéo ghế ra, “Không cần, cảm ơn.”
Vừa muốn xoay người ngồi xuống, tay đã bị người ta nắm lấy, người nọ ở phía sau đã ngồi lại, tay anh vẫn không buông ra: “Bỏ bài thi sao?”
Diệp Già Lam: “……”
Lúc cô muốn lấy anh lại không buông tay, lúc này cô bỏ thế mà anh lại còn dám hỏi loại câu này?
Diệp Già Lam hoàn toàn không hiểu nổi anh nghĩ cái gì, cô có chút giận, lúc nói chuyện, giọng hơi mang theo âm mũi: “Bỏ.”
Nhìn càng ủy khuất.
Khóe môi Đường Ngộ nhẹ câu lên, lại lật bài thi của cô sang nửa trang sau, sau đó, đầu ngón tay chỉ chỉ lên trang giấy: “Làm lại một lần.”
Cái anh chỉ chính là bài Diệp Già Lam làm sai.
Hai tháng trước đều là Diệp Già Lam phụ đạo cho anh, kết quả, qua hai tháng, hai người lại đổi thân phận cho nhau. 
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm mấy chỗ có vết bút đỏ trên bài thi, “Ờ” một tiếng, lần này lại lấy bài thi lại, Đường Ngộ vẫn không buông tay.
“Làm ở đây!”
Tạ Cảnh Phi bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, “Ngộ ca, có phải cậu đối xử phân biệt quá rồi không hả?”
Đường Ngộ cho tới bây giờ còn chưa từng chủ động dạy cậu ta làm bài đâu đấy.
Tuy rằng cũng là do Tạ Cảnh Phi không muốn làm.
Đường Ngộ không để ý đến cậu ta, quay đầu, nhìn cô gái đứng trước mặt.
Cô dịu dàng xinh đẹp, mặt trời bên ngoài độc như thế, mà cánh tay cô vẫn cũ trắng nõn sạch sẽ, giống như có thể sáng lên vậy.
Diệp Già Lam nhíu mày, vài giây sau, cô khuất phục dưới sự uy hiếp lớn của Đường Ngộ, xoay ghế, cầm bút làm bài trên bàn Đường Ngộ. 
Tạ Cảnh Phi đến bên Đường Ngộ,  “Lớp trưởng, sao cậu lại học giỏi thế?”
Diệp Già Lam không để ý đến cậu ta.
Vấn đề này không phải hỏi người bên cạnh cậu ta càng trực tiếp hơn sao.
“Lớp trưởng, chữ cậu viết cũng đẹp nữa!”
“……”
Trước kia cô ít tiếp xúc với Tạ Cảnh Phi, nên cũng không hề biết cậu ta là một kẻ nói nhiều như thế đấy. 
Diệp Già Lam tiếp tục vùi đầu vào đề toán.
Tổng cộng làm sai bốn câu, có hai câu là vì tính sai, một câu vì ban đầu để ý, lúc viết công thức lại sai ký hiệu.
Câu sai cuối cùng, cô không tìm ra lỗi. 
Diệp Già Lam khi gặp phải đề khó thì thích cắn đầu bút, kết quả lần này mới vừa cắn lên, Tạ Cảnh Phi liền “Ai” một tiếng, “Lam tỷ, đây là bút của Ngộ Ngộ.”
“……”
Cô lập tức buông miệng, đầu cúi thấp lại càng thấp.
Lần tìm lỗi của câu này làm cô tốn gần mười phút, rốt cuộc cũng làm ra.
Trong lúc này phòng học vẫn luôn an tĩnh, Tạ Cảnh Phi luôn quấy rầy cô đã bắt đầu ghé lên bàn ngủ rồi.
Đường Ngộ khẽ tựa vào lưng ghế, kéo xa khoảng cách với cô ra một ít.
Từ khoảng cách này của anh nhìn qua, còn có thể thấy lông mi cô rũ xuống, nhưng lại không quá rõ ràng.
Sau đó giây tiếp theo, anh thấy Diệp Già Lam nâng mắt, đẩy bài thi lên phía trước: “Làm xong.”
Cô mất nửa tờ giấy tính toán.
Đường Ngộ lúc này mới cúi người qua, liếc qua kết quả trước rồi mới lại quay lên xem cách cô giải.
Cách giải không có vấn đề, nhưng hơi rắc rối.
Anh lấy bút trong tay Diệp Già Lam, sau đó viết sang bên cạnh hai công thức, “Lần sau dùng cái này tính.”
“…… Ừm.”
Hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh xẹt qua phía trước, tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn mấy nhịp, cô rũ mi, nên khó phát hiện ra.
“Không nhìn đề cũng nhìn tớ, cậu ừm cái gì hả?”
“……”
Diệp Già Lam lúc này mới chuyển ánh mắt lên bài thi trên mặt bàn.
Cô phát hiện gần đây bản thân có chút không bình thường lắm.
Mỗi lần Đường Ngộ tới gần, thậm chí không cần quá gần, cô đã cảm thấy tim bắt đầu gia tốc đập, giống như mới vừa chạy xong tám trăm mét vậy.
Cũng không khác gì lời nữ sinh bên cạnh nói vào ngày Đường Ngộ đến đầu tiên.
Nữ sinh kia lúc ấy hình dung loại cảm giác này là động tâm, nhưng Diệp Già Lam cảm thấy không phải, cô kiên định cho rằng là vì bản thân ít tiếp xúc với nam sinh, nên sinh ra phản ứng là rất bình thường.
Cô quyết định lần sau sẽ đi tìm em trai Tô Cẩm Kha làm thí nghiệm một chút.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, trước mặt đã đẩy đến một quyển sách ôn tập. 
Sách của Đường Ngộ đều là sách mới cả, bên trên đều sạch sẽ, một chữ cũng không có.
Diệp Già Lam thấy anh viết ở phía trên mấy câu đề, là cùng loại với câu cô vừa làm, đáp án bên dưới lại giải đơn giản hơn cô nhiều. 
Cô duỗi tay sờ sờ lon Coca lạnh, bọt nước lành lạnh trên chai dính đầy ngón tay, cô lại đem ngón tay dán lên vành tai cho dịu xuống, rồi mới cúi đầu nghiêm túc xem đề.
Tiếng ngáy của Tạ Cảnh Phi bên cạnh vang lên, lúc này có công hiệu thôi miên cực tốt.
Lúc Diệp Già Lam nhìn đến cái đề thứ ba thì không chống đỡ nổi, ghé lên bàn ngủ luôn.
Cả gian phòng chỉ còn lại một mình Đường Ngộ vẫn tỉnh.
Anh lấy cây bút trong lòng bàn tay Diệp Già Lam ra, lúc ghé sát lại, có nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô. 
Quả nhiên, đến cả hô hấp của cô cũng ngọt thế.
Môi Đường Ngộ giơ giơ lên, giống hệt lần xóa tin nhăn trong di động của cô, ma xui quỷ khiến, anh hơi cúi thấp, sau đó trên vành tai thiếu nữ, nhẹ nhàng cắn xuống một cái.