Dòng Thơ Thứ Chín

Chương 57




Bên này Diệp Già Lam căn bản không biết Đường Ngộ đã ngừng xe ở bên kia.
Đối diện ánh mắt nghi ngờ của người phụ nữ, cô gật đầu thật mạnh, "Vừa rồi tôi mới xuống xe của anh ấy, cô chắc cũng thấy rồi nhỉ."
Không đợi cô ta đáp, cô đã mở miệng hỏi trước: “Hôm nay các người cố ý tời tìm riêng bác sĩ Đường sao”
Bác sĩ Đường?
Nào có bạn gái nhà ai lại gọi bạn trai là bác sĩ X kia chứ?
Người phụ nữ đã cảm thấy sai sai, nhưng tình huống trước mắt lại không để cô ta hỏi nhiều được, lật tay bắt lấy tay áo Diệp Già Lam, nói: “Cô đã là bạn gái anh ta, vậy cô cũng có thể thay anh ta bồi thường chúng tôi đúng không?”
Diệp Già Lam nhíu mày, “Bồi thường cái gì?”
Cô chuyển mắt nhìn về người đàn ông phía bên cạnh, trên mặt anh ta chẳng có vết bầm tím nào, rõ ràng đã sớm khỏi cả rồi, “Bồi thường tiền thuốc men sao? Đơn thuốc bệnh viện kê có tiện cho tôi xem qua một chút không?”
Video lần trước Diệp Già Lam xem không dưới mười lần.
Đường Ngộ tuy có đánh thật, nhưng cơ bản là đánh không khí cả, hơn nữa anh học y, đều biết tránh vị trí mấu chốt ra. 
Tính ra, tiền thuốc men cũng chẳng đến bao nhiêu cả, Diệp Già Lam mở túi ra, vừa muốn lấy mấy tờ hồng tệ ra, người phụ nữ đã trào phúng hừ một tiếng: “Là bồi thường thiệt hại tinh thần!”
Động tác của Diệp Già Lam dừng lại.
Cách vài giây, cô mới thả nguyên đống tiền vào túi, sau đó kéo khóa túi xách, “Vậy cô nói xem bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ duỗi tay ra, xòa bàn tay cho cô xem.
Diệp Già Lam: “Năm trăm?”
Ả ta trừng cô: “Năm vạn!”
Quả thực là công phu sư tử ngoạm mà.
Ở Bắc Thành tuy giá cả có hơi cao, lương tháng của bác sĩ khoa ngoại thần kinh bệnh viện Hoa Khê cũng không thấp, nhưng con số này thì vẫn lớn.
Cực kì lớn.
Khóe môi Diệp Già Lam cong lên, cô chuyển mắt nhìn, nhìn về phía chiếc xe đi ra từ bãi đỗ xe phía sau, sau đó giơ tay chỉ chỉ: “Hiện tại có một chiếc xe ba trăm vạn đang chạy tới, nếu không cô đi thử xem?”
Người phụ nữ sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại mới chỉ chỉ Diệp Già Lam: “Cô cô cô…… cô có ý gì?”
Chồng cô ta nhanh chóng tiến lên kéo cô ta lại: “Đừng nói nữa, chuyện tiền bạc chúng ta nghĩ cách khác……”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ! Đến cả chỗ ở cũng không có, anh còn có thể nghĩ ra biện pháp gì hả?"
Giọng cô ta rất lớn, còn có chút nức nở vô cớ gây rối.
Đám người vừa tản ra lại xúm lại xem náo nhiệt, thậm chí còn có người phản ứng cực nhanh lôi di động ra định quay video.
Diệp Già Lam khụ một tiếng: “Vị nữ sĩ này, cô bình tĩnh một chút.”
“Tôi không bình tĩnh! Dù sao tôi cũng nói cho cô biết, trong vòng 3 ngày tôi mà không nhận được 5 vạn tệ, bạn trai cô cứ chờ bị khởi tố đi!”
Người phụ nữ vì bị người đàn ông kia lôi kéo nên quần áo có chút hỗn độn, tóc cũng rối xù lên, vừa rống một hồi, hiện tại hốc mắt đã đỏ bừng.
Thoạt nhìn cực kì chật vật.
Diệp Già Lam vốn muốn nói nữa, cách đó không xa đã có người hô một tiếng: “Đại Dũng, vừa rồi Đình Đình còn hỏi hai người đi đâu đó!”
Chỉ một câu này đã khiến người phụ nữ trấn định lại ngay, thu tay đang chỉ vào Diệp Già Lam lại, khóe môi hơi nâng lên mới quay người lại.
“Chị Vương…… Sao chị lại mang Đình Đình tới đây chứ?”
“Đình Đình ở nhà cứ nôn mãi, tôi định mang con bé ra ngoài xem có muốn mua đồ ăn vặt nào không.”
Người gọi là chị Vương là một người phụ nữ trung niên, đang nắm tay một cô bé.
Cô bé đó rất xinh đẹp sạch sẽ, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, ánh mắt cũng không có thần.
Vừa nghe thấy giọng người phụ nữ kia, cô bé đã nhào qua bên này. 
Người phụ nữ sợ cô bé ngã, vội ngồi xổm xuống đón bé, hốc mắt lại càng thêm hồng, “Đình Đình ở nhà nghe lời dì không hả?”
Chị Vương thở dài, “Đại Dũng, vợ Đại Dũng à, thị lực của Đình Đình hình như lại…… Hôm nay lúc con bé đi WC, thiếu chút nữa đã đâm vào cửa rồi……”
Nghe dì ta nhắc nhở, Diệp Già Lam mới nhớ tới có chỗ nào không đúng.
Cô chuyển tầm mắt nhìn vào đôi mắt của cô bé kia, đồng tử không có tiêu cự, không gợn sóng nhìn về phía trước.
Cô bé không thấy rõ cô.
Hoặc là, căn bản không nhìn thấy.
Nôn mửa, thị lực giảm…… mà người nhà lại muốn thu tiền gấp.
Có thứ gì như đang dần dần thành hình, Diệp Già Lam tiến lên nửa bước, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Người phụ nữ ôm con gật gật đầu, “Mấy hôm trước đến một bệnh viện tư nhỏ, bác sĩ nói trong não có một khối u ác tính, ông ta bảo chúng tôi phải tới bệnh viện lớn làm phẫu thuật……”
Diệp Già Lam duỗi tay quơ quơ trước mắt cô bé. 
Đôi mắt cô bé con cong cong, “Chị ơi, chị là bác sĩ sao?”
Cổ Diệp Già Lam nghẹn lại, cô hít sâu một hơi: “Đi kiểm tra kĩ lại đi, chủ nhiệm giờ vẫn chưa tan ca đâu.”
“Nhưng mà……”
Diệp Già Lam biết mấy người này suy xét cái gì, cô hít sâu một hơi: “Tôi đưa mọi người đi.”
Nói xong xoay người đi về hướng cửa bệnh viện, cô bước nhanh, cách vài giây mới nghe được phía sau có tiếng bước chân, giọng người phụ nữ truyền đến, “Bác sĩ, cô trị loại bệnh này sao?”
“không phải tôi,” Diệp Già Lam dừng một chút, “Là bạn trai tôi.”
-
Đường Ngộ ngồi trên xe xem vở diễn này cả buổi.
Xem từ khi kịch liệt đến khi bình tĩnh hạ màn, mãi cho đến khi mấy bóng người hoàn toàn biến mất ở cửa bệnh viện, anh mới thu tầm mắt về.
Lục lấy điện thoại, vừa vặn đang có cuộc gọi đến.
Đường Ngộ tiếp nghe, bên trong, giọng Đường Yên Ninh mềm mềm truyền tới: “Anh ơi, sao anh còn chưa qua thế?”
“Vừa rồi gặp phải chút chuyện.”
Sau đó, chủ nhân giọng nói đã thay đổi, “Chuyện gì thế?”
Giọng nữ khó hiểu, suy đoán hỏi: “Cậu lại đánh người nhà bệnh nhân đó à?”
“Không phải.”
Đường Ngộ châm điếu thuốc, “Tối rồi em qua.”
“Vậy cậu chú ý an toàn……”
“Học tỷ ——”
Lục Dĩ Ngưng là vợ Đường Mộ Bạch, dựa theo bối phận, Đường Ngộ phải gọi là mợ.
Nhưng hai bọn họ cùng trường, gọi học tỷ cũng mấy năm rồi, hơn nữa Lục Dĩ Ngưng cảm thấy cách xưng hô là “Mợ” khiến cho bản thân biến thành một bác gái trung niên, nên cũng không ép anh sửa đúng.


Cứ như vậy, không uổng công đã kéo ra được độ chênh lệch thính giác trên phương diện thính giác của cô và Đường Mộ Bạch.
Lục Dĩ Ngưng không chỉ không sửa đúng, ngược lại còn rất thích thú.
Cô cười tủm tỉm uống ngụm trà, “Học đệ, cậu nói đi.”
“Cơm tối làm thêm một phần nhé!”
“Không thành vấn đề.”
Bên kia quyết đoán cắt điện thoại.
Lục Dĩ Ngưng nhìn di động an tĩnh lại, sau đó cùng Đường Yên Ninh mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, “Vừa rồi anh nói gì ạ?”
“Bảo mẹ làm thêm một phần cơm nữa.”
“Cho ai?”
“Một người.”
“……”
-
Diệp Già Lam mang theo một nhà ba người đi vào.
Lúc nộp phí vẫn là dùng thẻ ngân hàng của cô, cô bé thu tiền liếc nhìn cô một cái, “Bác sĩ Diệp, là người thân của chị sao?”
Diệp Già Lam lắc đầu, sau khi thu lại hóa đơn lại nói cảm ơn cô nàng, mới dẫn ba người kia đi thang máy lên lầu.
Lầu bốn, cửa văn phòng chủ nhiệm khoa vẫn đóng, Diệp Già Lam gõ vài tiếng, chủ nhiệm Ngô bên trong hô to một tiếng: “Vào đi!”
Diệp Già Lam đẩy cửa đi vào.
Vừa vào, cô đã nghe thấy tiếng bài thể dục thứ tám trên đài vang lên, chủ nhiệm Ngô đưa lưng về phía bọn họ, làm tư thế chim ưng con cất cánh.
Diệp Già Lam khụ một tiếng: “chủ nhiệm Ngô, có người bệnh tìm thầy.”
Thân người chủ nhiệm Ngô cứng đờ, ngẩn ra vài giây mới cuống quít tắt đài đi, ông nâng ly lên uống miếng nước, lúc xoay người lại đã là bộ dạng đứng đắn nghiêm túc cực tiêu chuẩn: “Người nào cơ?”
Ông tập trung nhìn qua, sau đó “A” một tiếng, “Các người không phải……”
Diệp Già Lam lại ho khan một tiếng.
chủ nhiệm Ngô lúc này mới dừng câu chuyện, “Vị nào muốn khám bệnh?”
“Cô bé kia ạ.”
Diệp Già Lam vừa rồi hỏi qua tình huống đại khái rồi, lúc này đơn giản thuật lại kết quả kiểm tra lúc trước của cô bé.
Chủ nhiệm Ngô: “Phim chụp CT hôm trước có mang đến không?”
Người phụ nữ lập tức lấy di động ra, “Tôi có chụp lại.”
Phía trên quả nhiên có một tấm ảnh chụp đại não đen trắng, Diệp Già Lam xem không hiểu lắm, nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt đi.
Chủ nhiệm Ngô đẩy đẩy kính viễn thị, “Chụp khi nào đây?”
“Tuần trước ạ……”
“Đi chụp lại CT não bộ đi, qua một tuần rồi, cũng không biết có hay không……”
Cũng không biết có chuyển biến xấu hay không nữa.
Diệp Già Lam đưa cô bé kia đi chụp CT não bộ.
Lăn lộn gần nửa tiếng đồng hồ, cô còn chưa nghe được kết quả phân tích của chủ nhiệm Ngô, đã bị đuổi ra ngoài: “Tiểu Diệp, con cũng không phải người khoa bên này, nghe cũng không hiểu đâu.”
“……”
Diệp Già Lam không kịp phản bác, cửa đã đóng sập ngay trước mặt mất rồi.
Bên trong cánh cửa, chủ nhiệm Ngô cúi đầu nhìn di động, màn hình sáng lên, phía trên có một tin nhắn rất rõ ràng ——【 Thầy Ngô, có thể khiến cô ấy ra ngoài không ạ? 】
Đường Ngộ gửi.
Anh muốn Diệp Già Lam đi ra khỏi văn phòng.
Chẳng qua Diệp Già Lam lại không biết.
Lúc cô ra khỏi bệnh viện là hơn 7 giờ, bên ngoài trời đã sập tối.
Mùa thu sắp kết thúc, không khí buổi tối lại càng thêm lạnh.
Diệp Già Lam cài lại từng nút chiếc áo gió, đi được vài bước lại dừng lại, cô đi về phía chiếc xe dừng ven đường, sau đó nhìn loại xe cùng biển xe.
Biển số xe thấy rất rõ, là xe Đường Ngộ lái hôm nay.
Diệp Già Lam kéo cửa ghế phụ ra,  không kéo được.
Cô đành phải gõ cửa sổ xe, ba tiếng, cửa sổ xe mới hạ xuống.
Diệp Già Lam mở cửa đi lên, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, “Sao còn chưa đi?”
Đường Ngộ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, “Chờ em.”
Giọng anh rất nhẹ, như còn chưa tỉnh ngủ vậy.
“Vừa rồi ngủ rồi à?”
“…… Ừm.”
Lăn lộn cả đêm, chưa được nghỉ ngơi ngày nào, vừa rồi chờ mãi nên ngủ luôn rồi.
Diệp Già Lam nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy ngày không ngủ rồi?”
Đường Ngộ không đáp.
Diệp Già Lam nhìn đồng hồ.
Từ lúc cô xuống xe đến khi lại lên xe, đã qua gần một giờ, trong xe còn nồng mùi thuốc.
“Hút thuốc à?”
“Ừ.”
Đường Ngộ thú nhận bộc trực.
Diệp Già Lam mím môi, “Không phải nói không hút sao?”
“Nếu không hút ——”
Đường Ngộ xốc xốc mí mắt, nghiêng đầu nhìn cô, “Không hạ hỏa được.”
Giọng điệu của anh ý vị không rõ.
Diệp Già Lam theo bản năng rũ rũ mắt, tầm mắt vừa muốn chạm đến bộ vị khó nói của người đàn ông, mắt đã bị anh giơ tay che khuất: “Xem nữa là lại lên đó.”
Cô lập tức nhắm chặt mắt.
Đợi vài giây, Đường Ngộ mới thu lại, “Buổi tối qua nhà anh nhé?”
“Qua nhà anh…… Làm gì?”
Cũng không thể trách cô nghĩ nhiều được, giọng điệu của Đường Ngộ nghe đã thấy không thuần khiết gì rồi.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, khóe môi nửa câu, mi mắt hơi nâng, biết rõ cô hiểu lầm cái gì, giọng điệu lại càng cố tình ái muội, ác liệt hỏi lại một câu: “Em muốn làm gì?”