Động Xuân Tâm

Chương 24: Chương 24




Cả thư viện giống như một thau nước lạnh chợt bị đổ vôi sống vào, lập tức sôi trào lên.

Giữa thời tiết mùa đông lạnh cóng tay cóng chân, ngay cả con gà trống cũng gáy trễ hơn ngày thường, càng đừng nói đến đám con cháu thế gia sống trong nhung lụa này, vốn dĩ ở những ngày như thế này, bọn họ có thể ngáp dài ngáp ngắn ôm sách đi học đã xem như người xuất sắc trong thư viện, nhưng phần nhiều các cậu ấm này ngay cả giường cũng xuống không nổi.

Nơi đây, nói cho cùng, cũng không phải cái nơi đứng đắn bồi dưỡng nhân tài gì, cho nên các tiên sinh dạy học vốn đã quen thuộc với cảnh tượng phổ biến này, nhiều năm nay, sớm đã tâm lặng như nước.

Không ngờ hôm nay phá lệ, mấy đám công tử thế gia không chỉ cơ hồ tới đầy đủ, còn chả có chút nào uể oải, cả đám hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn còn có tinh thần hơn mấy tiên sinh dạy học.

Trong học đường chữ "Thiên", một chúng học sinh tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, một mặt đang tranh luận chuyện gì đến mặt đỏ tai hồng, một mặt lại liên tiếp đảo tròng mắt nhìn một loạt xung quanh.

Sáng sớm nay nghe nói Vĩnh Doanh quận chúa muốn tới thư viện đọc sách, bọn họ đều kinh ngạc lẫn tò mò, cơn buồn ngủ bỗng chạy đâu mất, có mấy người tuy ở nhà xa nhưng không muốn ở lại học xá, thế mà cả xe ngựa cũng chưa ngồi, dùng thuật cưỡi ngựa không mấy thành thạo của mình, một đường không ngừng tăng tốc, chỉ vì tới đón tiếp quận chúa.

Nhưng chỗ không nghĩ tới chính là, quận chúa thì nghênh đón được rồi, còn nghênh đón được thêm một cái "đính kèm" nữa ——

Sau khi Thiên Sùng thư viện được các quan lớn dựng lên ở kinh thành, yêu cầu đầu tiên là người nhập học phải không quá nhược quán, hai là chưa lập gia đình, ba là phải là đích trưởng tử trong nhà.

Thẩm Nguyên Sách đều có đủ ba yêu cầu này, nên tới chỗ này học cũng không có vấn đề gì, nhưng đã là người mang binh đánh giặc biền biệt suốt ba năm, trở về liền tiếp tục đi học như cũ? Nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lại nói, mọi người ai cũng biết quận chúa và Thẩm Nguyên Sách không hợp nhau, nhưng hai người này lại cùng nhau đến thư viện học cùng một ngày, tất nhiên không phải trùng hợp, như vậy rốt cuộc ai là người đến trước, ai đến sau, ai tới tìm ai kiếm chuyện? Là kiesm chuyện gì?

Nhìn nhìn hai cái án thư mới được kê vào một lát, mọi người cũng liền quay đi, châu đầu chạm trán mà bắt đầu xì xào thảo luận mười ba hồi kịch tưởng tượng.

Ở án thư cuối cùng trong lớp, phía sau Khương Trĩ Y là tường, bên trái là cửa sổ, bên phải và phía trước người đều có che một màn rèm châu rũ xuống, hai bên tai như không nghe thấy chuyện ngoài rèm mà ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cầm chung trà lên, nhấp một ngụm trà nóng.

Cổ có Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính, nay có Vĩnh Doanh quận chúa buông rèm nghe giảng bài.

Học đường này vốn được xây dựng cho một đám người tinh quý, nên rường cột được chạm trổ tinh xảo, sáng sủa sạch sẽ, cũng không đến mức ủy khuất nàng, tuy chỉ có thể dành ra cho nàng một cái góc nhỏ hẹp riêng tư này, nhưng cái gì cũng đầy đủ ——

Án thư, lò huân hương, lò sưởi tay, trà cụ, giấy và bút mực các loại, tất cả đồ vật đều là tốt nhất, Cốc Vũ cũng ở một bên ăn mặc như thư đồng hầu hạ nàng, Khương Trĩ Y đối với hoàn cảnh này cũng coi như vừa lòng, mà cho dù có hơi chút bất mãn, vừa chuyển đầu, thấy tình lang ngồi ngay bên ngoài rèm châu bên tay phải, thì tâm thần cũng đều bình ổn được.

Nguyên Sách cách nàng ước chừng không đến một trượng, hắn đang nhắm mắt ngồi trước án thư, mặt không có biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì, từ lúc mới vào cửa liền vẫn luôn là bộ dáng tâm tình không tốt, người sống chớ gần này.

Lúc này còn chưa đến canh giờ, Khương Trĩ Y vừa định đẩy rèm châu ra kêu hắn một tiếng, thì một nam tử trung niên dáng người cường tráng, làn da ngăm đen bỗng nhiên đi đến.

Cả đám người ngồi phía trước vừa thấy liền giống như rơi vào địa ngục Tu La, cùng kêu lên một trận: "Xong rồi, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ!"

"Là xảy ra chuyện gì?" Khương Trĩ Y hỏi Cốc Vũ.

Cốc Vũ nói nàng ta cũng không biết, vừa định đi hỏi một chút, nhưng còn chưa đứng dậy, từ vị trí phía trước bỗng vang lên một thanh âm ôn nhuận: "Vị này chính là Võ giáo đầu của học đường chữ Thiên, họ Phùng, sáng hôm nay sẽ theo lệ thường mà dạy cưỡi ngựa bắn cung, rất nhiều người không giỏi mấy việc này cứ hay tính ngày để tìm cớ trốn học ——"

Kết quả lại bị cái tin Khương Trĩ Y hôm nay nhập học làm mù mờ đầu óc.



Người ngồi trước chủ động giải đáp, nhưng tư thế vẫn đoan chính, mắt nhìn phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn nàng. Trong cái nơi ăn chơi trác táng thành đàn thế này, cũng hiếm hoi lắm mới xuất hiện một người đúng mực có lễ độ như thế.

Khương Trĩ Y: "Vậy người mới đến như ta cũng phải tham gia?"

Trong quân tử lục nghệ, "Ngự" ở thời cổ vốn là chỉ ngự xe, nhưng ở đương thời thì môn học này đã mất đi phần lớn ý nghĩa, cho nên liền cải biến thành ngự mã, cưỡi ngựa bắn cung là hai môn học "Ngự" cùng "Xạ" kết hợp.

Khương Trĩ Y biết nàng không cần tham dự bất luận môn học nào trong đó, nàng chỉ là quan tâm xem Nguyên Sách sẽ đi đâu thôi.

Phùng giáo đầu liếc mắt một cái nhìn bên dưới, cất cao chất giọng ồm ồm của người học võ thẳng thừng nói: "Người mới tới ở học đường tự ôn tập, không cần tham gia."

"Tại sao chứ?" Hàng phía trước vang lên một giọng nam nhân cà lơ phất phơ, "Đều là đồng học dưới cùng một mái hiên, Phùng giáo đầu trước nay luôn luôn thiết diện vô tư, hôm nay sao lại nhìn kẻ này khác người khác? Chẳng lẽ là muốn bao che ai?"

Là đích trưởng tử nhà mẹ đẻ của cữu mẫu Khương Trĩ Y, Chung Bá Dũng.

Nếu nàng nhớ không lầm, trong cái đám bị A Sách ca ca đánh gãy chân lần trước, cũng có thân đệ đệ của tên Chung Bá Dũng này.

Quả nhiên, Chung Bá Dũng nhìn Nguyên Sách cong cong khóe miệng: "Nghe nói Thẩm tiểu tướng quân ở trên chiến trường mười bước giết một người, trăm bước có thể tiêu diệt cả đội quân lớn, hẳn là không cần Lương giáo đầu đánh yểm trợ đâu nhỉ?"

Trong học đường là một mảnh lặng ngắt như tờ, hơn mười mấy ánh mắt đánh giá vèo vèo nhìn về phía Nguyên Sách.

Nguyên Sách mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt khiêu khích của Chung Bá Dũng, chỉ nhàn nhàn đứng dậy, hướng ra ngoài so cái thủ thế mời.

- -----

Khương Trĩ Y kéo lại áo lông chồn ngồi trên ghế dài, trong lòng ôm lò sưởi tay, lạnh mắt nhìn cái tên Chung Bá Dũng đang đứng ở điểm xuất phát đang nóng lòng muốn thi thố kia.

Trước mắt là một khu vực rộng lớn có phân thành đường riêng để phi ngựa nhảy qua bảy cái hàng rào, hai bên sườn còn có mười cái bia sừng sững cách đường phi ngựa theo những khoảng cách khác nhau.

Bọn học đồ phải giục ngựa từ điểm xuất phát, vừa phải điều khiển ngựa sao cho chạy về đích an toàn, vừa phải xoay người bắn vào mười cái bia này.

Thi thố khó khăn đến như vậy đã thuộc đòn sát thủ ở thư viện Thiên Sùng, những học đồ thuộc học đường chữ Huyền, chữ Hoàng thì tuổi nhỏ nên không cần tham gia.

Nhưng tuổi lớn chưa chắc bản lĩnh đã lớn, học đường chữ Thiên này có mười bảy mười tám cậu ấm, hơn một nửa trong số đó nếu có thể cưỡi ngựa được đến đích, còn bắn đại ra được vài mũi tên đã tính là không tồi, còn chuyện bắn trúng bia ngắm hay không, phải xem duyên phận.

Nếu duyên phận quá cạn, còn thể còn luống cuống tay chân mà ngã ngựa.

Tất nhiên, Phùng giáo đầu võ nghệ cao siêu, suốt hành trình sẽ ở bên coi sóc, sẽ không để bọn họ té bị thương, nhưng dù vậy, nỗi sợ hãi cũng vô cùng chân thật.

Trên ghế dài gần đích đến, cả đám công tử vì bị sắc đẹp hấp dẫn mà nhảy vào cái hố sâu của ngày hôm nay đang run lên cầm cập, thậm chí bắt đầu hoài nghi Khương Trĩ Y là kẻ nằm vùng mà giáo đầu phái tới để bọn họ rơi vào cái bẫy này.

Ở vạch xuất phát, là người đầu tiên ứng thí, Chung Bá Dũng cũng không có mấy do dự, hắn đứng ở điểm xuất phát cao giọng nói: "Phùng giáo đầu, mấy trò này thi đi thi lại cũng biết bao nhiêu lần rồi, không có gì hấp dẫn, hôm nay chúng ta thay đổi một chút đi!"

Phùng giáo đầu không nói nhiều, chỉ trực tiếp bảo người thêm mấy hàng rào gỗ nữa vào giữa khoảng cách những hàng rào trên đường phi ngựa.

Đây liền có nghĩa là nếu tốc độ giục ngựa không đủ nhanh, thì đừng nói bắn tên, ngay cả mấy chướng ngại vật trên đường cũng qua không được......

Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, muốn nhìn xem bản lĩnh tên cháu trai của cữu mẫu nàng có bao nhiêu.

Chỉ mới nghĩ ngợi một lát, mà Chung Bá Dũng bên kia đã đeo bao đựng tên, cầm lấy cây cung dài vàng óng nhảy lên lưng ngựa.

Đồng la vừa gõ, lệnh kỳ phất lên, tuấn mã nháy mắt chạy băng băng vụt ra, dũng mãnh phóng qua chướng ngại vật đầu tiên trên đường, lập tức đôi mắt người trên ngựa liền nhìn chằm chằm cái bia gần nhất, nhắm chuẩn thời cơ, dùng sức kéo dây cung, bắn một mũi tên ra.

Chung Bá Dũng nheo mắt lại, nhắm đến cái bia kế tiếp, cắn chặt răng bắn ra một mũi tên.

Tuấn mã một đường hữu kinh vô hiểm mà lướt qua chướng ngại vật trên đường, mọi người lập tức đứng bật dậy, tất cả mười mũi tên, vậy mà mũi nào cũng bắn thẳng vào hồng tâm!

"Bá Dũng hôm nay muốn giằng co với Thẩm Nguyên Sách sao?"

"Ta thấy Bá Dũng cũng không cần phải lấy ra hết bản lĩnh làm gì, Thẩm Nguyên Sách còn chưa học được một khoá cưỡi ngựa bắn cung nào, sao có thể có được bản lĩnh "thiên chuy bách luyện" như Bá Dũng, làm sao so sánh được!"



"Người ta từng lên chiến trường rồi mà?"

"Trên chiến trường chỉ toàn nhắm mắt giết loạn lung tung thôi! "

—— trong đám người lại xì xầm vang lên tiếng nghị luận, nói đến một câu này, liền vang lên một trận cười.

Ngồi trên ghế dài, Cốc Vũ nhỏ giọng thì thầm với Khương Trĩ Y: "Mới vừa rồi nô tỳ có đi hỏi thăm, vị Chung tiểu bá gia này đích xác có bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung, mỗi lần khảo thí đều là hạng nhất, khó trách lại đắc ý đến như vậy......"

Khương Trĩ Y không cao hứng mím mím môi, nàng không lo lắng thuật cưỡi ngựa cùng tài bắn cung của A Sách ca ca, nhưng Chung bá dũng lại chủ động muốn thêm chướng ngại vật, lại chiếm tiên cơ bắt lấy điểm tuyệt đối, cho dù A Sách ca ca cũng có thể bắn trúng hồng tâm của mười bia ngắm, thì nhiều nhất chỉ là

ngang tay với hắn ta, cũng không dập được cái khí thế kiêu ngạo kia của hắn ta......

Quả nhiên có đệ này tất có huynh này, có cô cô này tất có chất nhi này, cả một đám hay kiếm chuyện thật sự chỉ sợ làm người ta không ngại!

Khương Trĩ Y oán hận thở dài ra một hơi, nhìn về phía Nguyên Sách đang đứng đợi ở bên cạnh.

Nguyên Sách một tay cong lên ở sau người, lẳng lặng nhìn Chung Bá Dũng đang càng lúc càng đến gần, thần sắc không thấy một tia dao động.

Tuấn mã lướt qua vạch đích, Chung Bá Dũng kéo dây cương, quay đầu lại nhìn về phía mười cái bia đều cắm tên ở hồng tâm, từ trên cao nhìn xuống liếc Nguyên Sách: "Thẩm tiểu tướng quân xa cách thư viện đã lâu, chắc không biết quy củ của khảo thí này, mấy chướng ngại vật kia là tự ta yêu cầu Giáo đầu thêm vào thôi, nếu ngươi nhận thấy bản thân lực bất tòng tâm, thì không cần thể hiện, cứ bảo người dọn đi là được!"

"Đa tạ Chung tiểu bá gia nhắc nhở, ta cũng có điều tự biết." Nguyên Sách cười cười chuyển tầm mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua một vòng trong đám người, định lại trên gương mặt vị tiểu lang quân mặt mày như ngọc bên cạnh, "Khương tiểu công tử có thể giúp ta một chút được không?"

Một câu "Gấp cái gì chứ!" của Khương Trĩ Y suýt chút buột miệng thốt ra, vừa thấy người chung quanh đang ném ánh mắt tò mò nhìn lại đây, liền hắng giọng, ra vẻ làm giá nói: "Chuyện chi?"

"Cho ta mượn dây cột tóc trên đầu ngươi dùng một chút."

Khương Trĩ Y sửng sốt, à một tiếng, sau đó nghiêng đầu bảo Cốc Vũ tới gỡ xuống, chớp chớp mắt, ra vẻ kiêu căng nói: "Ta không có thói quen mượn đồ của ai, mà đồ người khác từng dùng ta cũng bỏ, cho ngươi."

Mọi người còn lờ mờ chưa kịp hiểu rõ đây là muốn làm cái gì, liền thấy Nguyên Sách nhận dây cột tóc màu đen kia xong, vậy mà liền dùng nó bịt kín mắt, còn thắt lại thành một mối gút chắc chắn gọn gàng ở sau đầu!

Chung Bá Dũng bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia không thể tưởng tượng.

Trong đám người chợt ồ lên một mảnh ——

"...... Ê, đây là.. đây là muốn làm như ta nghĩ sao?"

"Trời ạ, cái khảo thí này hoá ra còn.... còn có thể chơi như vậy?"

Trong một tràng những tiếng xuýt xoa khiếp sợ ồn ào, Nguyên Sách tay cầm cung dài xoay người lên ngựa, một đường cưỡi ngựa tới vạch xuất phát, lại quay đầu ngựa một cái, mặt hướng về phía mọi người.

Khương Trĩ Y giống như bị dán dính vào trên ghế dài, nhìn chằm chằm thân ảnh thiếu niên cao cao kia, mắt nhìn thấy dây cột tóc đen đang bịt kín mắt hắn đang phất phơ hai cái đuôi dây sau đầu, gió cuốn đuôi dây khẽ chạm vào thái dương hắn, chợt cảm giác như mình đang cùng hắn nhĩ tấn tư ma (Editor: tóc liền tóc, tai kề tai)......

Trái tim chợt đập nhanh thình thịch, Khương Trĩ Y sờ sờ bên tai đột nhiên nóng lên, ép cái ý niệm lỗi thời này xuống.

Đồng la chỗ vạch xuất phát gõ một cái, bảo mã đen bóng nhẹ nhàng phóng đi.

Lập tức, thiếu niên trở tay lấy mũi tên, cài tên lên cung, nhẹ nhàng kéo căng dây, ngón tay thon dài lười nhác buông lỏng.

Mũi tên nhẹ như cơn gió bắn ra, đến trước bia, không hề chần chừ mà hung hăng cắm vào ba phân, trúng ngay hồng tâm!

Trong đám người chợt vang lên một tràn tiếng hít khí, mọi người đồng thời đứng thẳng lên khỏi ghế dài, ai cũng dài cổ ngóng về phía trước.

Khương Trĩ Y cũng vạn phần hưng phấn, lập tức đứng dậy, tay đưa lên trước ngực theo bản năng chắp lại.

"Bộp" một tiếng vang lên, cả đám cậu ấm xoay đầu lại, đầy mặt kinh ngạc mà nhìn thẳng nàng.

...... Làm gì có đạo lý đi vỗ tay cổ vũ cho đối thủ một mất một còn.

Hai tay Khương Trĩ Y lập tức tách ra, xoay ngang thành hình chữ thập, cúi đầu xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau như muốn kiếm chút hơi ấm: "Thật đúng là mèo mù vớ phải cá rán mà......"



Mọi người rất muốn phụ họa theo Quận chúa một câu, cũng rất muốn khoác một chiếc choàng lên cho vị Quận chúa đang bị lạnh đến đông cứng tay này, nhưng mà giữa sân đang có một màn kỳ quan như thế, không thể nào bỏ lỡ một khắc được! Nên sau một chút do dự, mọi người lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Sách.

Mắt thấy ngựa vẫn còn đang phi trên đường, con ngựa đen bóng cường tráng kia không cần tốn nhiều sức mà bay vọt qua khỏi chướng ngại vật, lập tức, thiếu niên lại lưu loát lấy ra một mũi tên.

So với thái độ nín thở ngưng thần, tập trung đến trán nổi gân xanh của Chung Bá Dũng, giờ phút này thiếu niên liền càng giống như đang chơi một trò chơi không mấy thú vị, mỗi một mũi tên lười biếng bay đi cứ như hạ bút thành văn, mũi tên nào cũng đều chặt chẽ đinh vào hồng tâm.

"Cái dây cột tóc đó có phải hơi mỏng, có thể nhìn loáng thoáng hay không nhỉ?" Trong đám người có người khó có thể tin mà cất lời.

Khương Trĩ Y bất mãn nhíu mày: "Bổn quận chúa sao có thể có thể sử dụng thứ dây cột tóc thứ phẩm, mỏng đến ánh sáng có thể xuyên qua đó chứ!"

Mọi người lập tức sợ hãi ngậm miệng lại.

Chung Bá Dũng thì cứng đờ người đứng tại chỗ vạch đích, nhìn gương mặt khí định thần nhàn ở xa xa kia, tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Mấy chớp mắt trôi qua, có người thật sự không chấp nhận được, chạy như bay từ trên vạch đích xuống, lại kéo cái bia cuối, cố gắng dịch nó ra khỏi vị trí, kéo ngược lại về hướng Nguyên Sách vừa mới lướt ngang qua.

"Ngươi ——" Ngón trỏ Khương Trĩ Y thẳng tắp nhấc lên, chỉ thẳng về hướng kẻ động tay chân kia.

Mọi người chung quanh lại sửng sốt, lần nữa nhìn về hướng nàng.

Khương Trĩ Y tức giận cong ngón trỏ lại, chậm rãi thả tay xuống dưới: "Làm tốt lắm......!"

Một chiêu này xác thật "tốt lắm", giờ thì cái bia này đã ở sau người, khi kéo cung nếu không biết để quay mũi tên lại, bất luận như thế nào khi về đích thì thành tích cũng sẽ thiếu một mũi tên!

Mắt thấy Phùng giáo đầu căn bản mặc kệ, Khương Trĩ Y sốt ruột dậm dậm chân, vừa định nói gì để ra ám hiệu cho Nguyên Sách ——

Trong nháy mắt theo, thiếu niên lập tức hơi cong khóe miệng, trường cung trong tay vừa chuyển, bỗng nhiên hắn ngửa người ra sau, dương tay bắn ngược ra một mũi tên.

Một tiếng "phập" lại một vang lên, lại một mũi tên nữa trúng hồng tâm!

Mười mũi tên, mười hồng tâm!

Hô hấp mọi người như cứng lại, há hốc miệng ăn đầy gió lạnh, mắt thấy con ngựa đen kia vững vàng phóng qua vạch đích, Nguyên Sách mới thẳng lưng, kéo dây cương, thúc ngựa xoay người, kéo dây cột tóc xuống một phen, quay đầu nhìn về phương hướng nào đó trong đám người, nở nụ cười.

Trái tim Khương Trĩ Y treo trên cổ họng đã rơi xuống ngay một khắc hắn vững vàng vượt đích đến, thế nhưng hiện tại lại vì một ánh nhìn này mà khẩn trương lên.

Cách một màn không khí ẩm ướt lạnh lẽo, cách một đám người náo nhiệt ồn ào, hai ánh mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Khương Trĩ Y không biết sao lại khẩn trương, hoảng loạn mà dời mắt đi.

Trong lúc nàng vừa cúi đầu, thoáng thấy đầu ngón tay hắn đang thưởng thức sợi dây buộc tóc kia, tim bỗng đập thình thịch như sấm chấn vang.