Động Xuân Tâm

Chương 58




Câu chất vấn tiếp theo đến bên miệng Khương Trĩ Y bỗng dưng dừng lại, đờ đẫn mà nhìn Nguyên Sách, chớp mắt hai cái.

Người tập võ hàng năm hơi thở trầm ổn, thế nhưng giờ phút này ngực hắn hơi hơi phập phồng, cằm cũng căng ra thành một đường cứng rắn, cả người giống một cánh cung bị kéo căng chặt đến tận cùng.

Sau một lúc lâu qua đi, Khương Trĩ Y lắp bắp mở miệng: "Ngươi bớt, bớt, không thể hiểu được......! Ai thích người sẽ xem mình như, như phạm nhân mà giam lỏng như vậy chứ? Còn lấy chuyện trói tay chân ra uy hiếp mình?"

Nói ra mới thấy, hắn thật giống như sơn tặc đi cường đoạt dân nữ về làm áp trại phu nhân trong thoại bản vậy!Quả thực không thể nói lý!

Khương Trĩ Y không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, ánh mắt hơi lóe lên, chậm rãi dời tầm mắt đi: "...... Thật là tú tài gặp phải binh, có lý cũng nói không rõ! Kinh Chập, Cốc Vũ, chúng ta đi!"

Nói xong vẫy tay một cái, dẫn theo tỳ nữ ra khỏi trà lâu.

Người bị bỏ lại trà gian một mình chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, trầm mặc hồi lâu, cầm lấy tách trà nhỏ của Khương Trĩ Y, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ngồi xe ngựa trở lại nội viện Thẩm phủ, Khương Trĩ Y thấp thỏm rảo bước qua qua lại lại ở trong phòng.

Ông trời mở mắt đưa Bùi Tử Tống tới giúp nàng —— phân lượng cũng đủ trọng, nhưng hắn cũng không phải đi công sai tới đây, cho nên hành tung của hắn cũng không có kế hoạch, không thể biết được khi nào hắn làm gì, nhưng nếu ngay cả Bùi tử Tống đều không giúp được nàng, thì tự do của nàng sợ là vô vọng.

Hai tỳ nữ ở một bên cũng lo lắng khe khẽ thầm thì.

Cốc Vũ: "Kinh Chập tỷ tỷ, Thẩm Thiếu tướng quân sẽ không thật sự ngay cả thư của tướng quốc cũng cản chứ?"

Kinh Chập lắc đầu: "Hẳn là sẽ không đâu, quận chúa để lại đường lui, chỉ nói là cãi nhau không thoải mái nên muốn hồi kinh từ hôn, nếu Thẩm Thiếu tướng quân vì một phong thơ như vậy mà đại động can qua, ngược lại sẽ bại lộ hắn có mục đích riêng với việc hôn nhân này, như thế đối với hắn là bất lợi......"

Tuy nói như thế, nhưng chủ tớ ba người vẫn vô cùng khẩn trương đến đứng ngồi không yên.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, tới gần lúc lên đèn, một tiếng đàn du dương mơ hồ truyền vào trong tai.

Khương Trĩ Y đang đi qua lại mệt mỏi nên ngồi vào trên giường mỹ nhân nghỉ tạm, liền lập tức đứng lên, bảo hai tỳ nữ mở cửa sổ, thò người ra ngoài cẩn thận nghe nghe, thật sự là khúc 《 Du Bá Nha điệu Chung Tử Kỳ 》kia. Tựa hồ là từ hướng hậu viện Thẩm phủ truyền đến.

Khương Trĩ Y lập tức vội vội vàng vàng đuổi qua, thì đi đến gần cửa sau, lại oan gia ngõ hẹp đụng độ một đôi giày da.

Vừa nhấc đầu, thấy Nguyên Sách cũng đang theo tiếng mà đến.

Hai ánh mắt một bên nôn nóng một bên âm trầm giao hội nhau trên không trung toé ra sấm sét, một cái chớp mắt qua đi, Khương Trĩ Y nhấc váy lên, chạy như bay về phía cửa sau.

Nguyên Sách nhanh chóng tiến lên, hai ba bước liền đuổi theo người.

Nghe thấy người phía sau thậm chí cũng chưa thèm chạy, cứ như thế mà đi một bước bằng ba bước của nàng, Khương Trĩ Y gấp đến độ bước chân lúng túng, vấp ngay bậc thang cuối cùng.

Nguyên Sách mới vừa lướt qua nàng, giữa mày liền nhảy lên, xoay người một cái đỡ người một phen.

Khương Trĩ Y lảo đảo nắm chặt cánh tay hắn, kinh hồn chưa định mà nâng mắt lên: "...... Ta chỉ là một nữ tử văn nhược, ngươi còn làm như vậy, thắng không công bằng."

Nguyên Sách nheo mắt lại: "Nàng chỉ là một nữ tử văn nhược, còn biết cùng người lấy nhạc đưa tình, thực sự có năng lực."

Khương Trĩ Y không thể hiểu được: "Nếu không phải chính ngươi lúc trước không muốn cùng ta hợp tấu, còn sắp xếp cho Bùi tử Tống cùng tổ với ta, thì làm sao có hôm nay? Tự làm tự chịu, đừng trách người khác!"

"......"

Mắt to trừng mắt nhỏ một lát, hai người từng người xoay đầu qua một bên.

Tai nghe thấy đoạn kết thúc của khúc nhạc, lại bắt đầu chơi lại từ đầu một lần, Khương Trĩ Y nôn nóng vạn phần, ho nhẹ một tiếng: "Giằng co vô dụng, ngươi chờ ta thở cho đều một chút, chân ta đỡ đau một chút, ai mau ai chậm, phải xem bản lĩnh đi."

...... Cũng không biết ai cần giằng co với nàng, nếu không phải vì đỡ nàng, có tám lớp cửa hắn cũng mở xong hết rồi.

Nguyên Sách vững vàng đứng chờ ở tại chỗ, cánh tay vẫn để lại cho nàng mượn lực đứng nghỉ một lát.

Khương Trĩ Y vịn hắn thở hổn hển vài tiếng, bỗng nhiên ném tay hắn ra một phen, bước nhanh đi lên bậc thang, mở cửa xông ra ngoài.

Nguyên Sách cúi đầu nhìn tay mình bị ném ra, tức đến phì cười một tiếng, vượt qua ngạch cửa theo sau.

Ngoài cửa cũng không có thân ảnh của Bùi Tử Tống, chỉ có một nữ nhạc sư ngồi ở trước cửa phủ tấu một khúc trên thất huyền cầm.

Đối mặt với hai thiếu nữ thiếu niên lao ra, ngươi tranh ta đoạt, phảng phất như đang đi họp chợ, tay nữ nhạc sư đang đánh đàn chợt dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nguyên Sách, lại nhìn Khương Trĩ Y, ôm cầm đứng lên, hướng về phía Khương Trĩ Y thi lễ: "Cô nương, có vị công tử thỉnh nô gia mang cho ngài một câu, nói hắn không phụ ngài gửi gắm, thỉnh ngài an tâm chờ tin lành."

Trong lòng Khương Trĩ Y đại định, há miệng thờ phào một hơi, cười tít mắt nhìn nữ nhạc sư nói đa tạ, vừa thấy Nguyên Sách một bên đang xoay đầu đi, tựa hồ không có hứng thú gì đối với tin tức này ——

Cũng đúng, Bùi Tử Tống đã đưa được tin ra, cái "ông trời con" của Hà Tây này như hắn tất nhiên đã hiểu, ước chừng cảm thấy lại không tóm được Bùi tử Tống, lại nghe mấy câu vô nghĩa, uổng công đấu cùng nàng một trận này.

Nhưng mà...... Mới vừa rồi hắn ở trà lâu phản ứng lớn như vậy, sau đó thật sự không làm cái gì sao?

Như nhìn thấu nàng tâm tư, Nguyên Sách hừ cười: "Hôn sự này một ngày chưa lui, nàng một ngày vẫn là vị hôn thê của ta, nàng có thể viết thư cho Vĩnh Ân Hầu, ta cũng có thể."

"......" Hoá ra là cân nhắc một phen, biết chặn tin Bùi tương ngược lại sẽ sinh hiềm nghi, bàn tính đánh tới chỗ này chứ gì.

"Tùy ngươi muốn bẻ cong sự thật như thế nào cũng được, cữu cữu còn có thể tin ngươi không tin ta?" Khương Trĩ Y cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ trời trên đỉnh đầu, "Sắc trời không còn sớm, nhanh chóng trở về viết thư của ngươi đi, không còn bao lâu lâu —— tiền, vị, hôn, phu."

*

"Không không không, sao có thể viết ' Vĩnh Ân Hầu thân khải '—— được, ai lại xưng hô như vậy?" Một khắc sau, trong thư phòng Thẩm phủ, Mục Tân Hồng khom người đứng ở bên thư án, bày mưu tính kế cho Nguyên Sách.

"Vậy viết cái gì?"

"Mấy lúc tức phụ muốn bỏ về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể lấy lòng nhạc phụ như thế này, ti chức đều viết —— nhạc phụ đại nhân thân khải."

"......"

"Ngài thay đổi một chút, liền viết —— nhạc cữu đại nhân thân khải."

Thấy Nguyên Sách chậm chạp không đặt bút, Mục Tân Hồng nói lời thấm thía: "Thiếu tướng quân, ngài phải nhìn tình thế cho rõ ràng, thư của thiếu phu nhân là do Bùi công tử viết giùm, ngài cảm thấy hầu gia nhận được thư sẽ nghĩ gì? Khẳng định nghĩ là ngài ngăn trở thiếu phu nhân viết thư. Nếu ngài không viết mấy lời dễ nghe, thì làm thế nào qua được cửa này đây?"

Nguyên Sách trầm mặc thở ra một hơi, đặt bút xuống.

Mục Tân Hồng vui mừng mà nhìn hắn từng nét bút bắt đầu viết thư, đứng một bên tiếp tục lải nhải: "Còn nữa, theo ti chức xem, thiếu phu nhân hôm nay rõ ràng có cơ hội lại không đi tố giác ngài, chứng minh nàng xác thật có tình cảm thâm hậu đối với đại công tử, cho dù bị ngài đối đãi như thế, cũng không muốn nhìn thấy Thẩm gia gặp nạn ——"

Ngòi bút của Nguyên Sách dừng lại: "Còn cần ngươi nói? Nói cái gì hữu dụng đi."

"Ngài nghe ta nói đã, ti chức cảm thấy nếu thiếu phu nhân có phần chân tâm như vậy, thì chứng minh nàng là người như thế nào?"

Nguyên Sách nhắm mắt, bình tĩnh một lát: "Người đối với huynh trưởng ta tình sâu vô cùng."

"...... Không phải ti chức nói ngài, ngài cứ mãi nhắm mắt ăn giấm thì sẽ luôn đi lòng vòng như quỷ đánh tường vậy, đây rõ ràng là nói —— thiếu phu nhân kỳ thật là người thiện tâm mềm lòng."

"Vậy thì làm sao," Nguyên Sách nhướng mắt nhìn hắn, "Cũng không phải đối với ta."

"Thiếu tướng quân của ta, mấy người miệng dao găm tâm đậu hủ thê này khẳng định ăn mềm không ăn cứng nha, vị phu nhân kia của ti chức cũng là như thế, mỗi lần ti chức cãi nhau cùng nàng, nàng có thể đỏ mặt tía tai, tới dao phay cũng rút ra, nhưng ti chức chỉ cần ỉu xìu quỳ xuống một cái, nàng liền mềm lòng. Cho nên dùng cứng không bằng dùng mềm, nói câu đại bất kính, ngài coi như mình là con chó không ai muốn, đi theo thiếu phu nhân giả bộ đáng thương......"

Nguyên Sách chau mày: "Làm không nổi."

*

Nghĩ đến cái câu "chờ tin lành" của Bùi Tử Tống, đêm nay, Khương Trĩ Y ngủ một giấc ngon lành nhất từ sau khi khôi phục ký ức tới giờ. Sau khi phấn chấn thức dậy, ăn sáng cũng ăn nhiều thêm nửa chén cháo.

Kinh Chập thấy nàng đã nhiều ngày nay thân thể hao gầy, rốt cuộc cũng chịu ăn chút gì, cao hứng đến nhẹ nhàng thở ra, chờ nàng dùng xong đồ ăn sáng liền báo tin vui với nàng: "Quận chúa, có lẽ Thẩm Thiếu tướng quân tin tưởng ngài sẽ không nói ra cái bí mật kia, nên hôm nay nô tỳ thức dậy liền thấy hộ vệ trong viện chúng ta đã rút đi hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy người bình thường, còn có cái tên tiểu binh tên Tam Thất kĩa hắn mang tới cho ngài một con chó con Kinh Ba, nói là nghe nói ngài ở Trường An có nuôi một con li nô, đáng tiếc chuyến này không thể mang theo, liền đưa con chó này qua đây cho ngài giải sầu."

Vừa dứt lời, Cốc Vũ ôm một con chó con Kinh Ba vóc người nho nhỏ, toàn thân màu trắng ngà, lông xù xù đi đến: "Quận chúa, ngài nhìn cái con chó này đi, mặt có vẻ khờ khạo nhưng thật ra quá là đáng yêu, nghe nói mọi người còn cố ý tắm xong mới mang qua cho ngài, rất sạch sẽ luôn đó, ngài muốn ôm một lát hay không?"

Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên ngó, hừ nhẹ một tiếng: "Sau lưng không chừng viết thư cho cữu cữu nói xấu ta đến như thế nào rồi ấy, lấy chó ra để làm hối lộ ta hở? Nói nữa, biết ta nuôi mèo mà mang chó qua đây làm chi, đưa xuống!"

"Uông ô ——" một tiếng chó con run rẩy vang lên, làm như biết mình không làm chủ nhân vui, con chó Kinh Ba kia đầy mặt bi thương mà quay đầu nhìn Cốc Vũ.

Cốc Vũ nhẹ nhàng vỗ về con chó con trong lòng ngực, chần chờ có chút không nỡ.

Kinh Chập cho nàng ta một ánh mắt, ra hiệu bảo đưa xuống.

Hai người vốn là thấy quận chúa ở chỗ này thật sự quá buồn chán, chỉ cần có cái gì có thể chọc cho quận chúa cười, cho dù là "Địch nhân" đưa tới cũng không sao, nhưng quận chúa không thích thì chỉ có càng nhìn càng tức, vậy còn không bằng trả về.

Cốc Vũ: "Nhưng Tam Thất đã đi xa, nô tỳ nên con chó này đưa đi nơi nào?"

Kinh Chập: "Để tự nó ở trước đình viện đợi đi, truyền tin bảo người tới đón là được, đưa đi xa một chút, chớ làm quận chúa nhìn thấy khó chịu."

Cốc Vũ theo lời đưa con chó con đi ra ngoài. Lại không nghĩ rằng mới đưa ra, đúng là không có chọc mắt quận chúa khó chịu, nhưng lại chọc tai khó chịu.

Cái con chó con này cái đầu không bao lớn, nhưng giọng lại không nhỏ, cả buổi sáng thỉnh thoảng lại kêu lên uông ô vô cùng đáng thương ở trước đình viện. Thấy Khương Trĩ Y không chịu nổi, người đến đón con chó lại chậm chạp không tới, Cốc Vũ đành phải nhẫn tâm, dứt khoát đưa nó ra sân.

Bên tai thanh tịnh lại, ban ngày Nguyên Sách lại không ở trong phủ, sau giờ ngọ, chờ Khương Trĩ Y ngủ đủ giấc ngủ trưa, hai tỳ nữ liền lôi kéo nàng đi tản bộ qua đình viện, phơi chút nắng cho thoải mái.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, tản bộ được một nửa, trời liền âm u lại, mắt nhìn thấy sắp có mưa, Kinh Chập cùng Cốc Vũ chỉ có thể đỡ Khương Trĩ Y trở về, nhanh chóng vào phòng trước khi mưa xuống.

Mưa nói rơi liền rơi, không chỉ trời mưa, còn sấm sét đùng đùng. Trời vừa tối đen, Kinh Chập liền vội vàng đốt ngọn đuốc to trong phòng lên, chiếu cho căn phòng sáng trưng như ban ngày.

Cốc Vũ ở một bên hỗ trợ, một mặt kinh ngạc nói: "Sao phải sáng đến như vậy?"

"Quận chúa sợ sấm sét lắm, may mắn có cây đuốc này, bằng không còn phải đi ra ngoài tìm nhiều nến về."

Hai người nói xong vừa quay đầu lại, thấy Khương Trĩ Y xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào giường mỹ nhân, buông mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Kinh Chập: "Quận chúa sao vậy, còn sợ sao?"

Cốc Vũ vội kéo Kinh Chập qua, nhỏ giọng nói: "Kinh Chập tỷ tỷ có điều không biết, lần trước khi trời sấm sét thế này này, Thẩm Thiếu tướng quân cõng quận chúa trèo qua núi đến trạm dịch, quận chúa có thể đang nhớ tới việc này, chúng ta bây giờ vẫn nên đừng nhiều lời lắm miệng đi."

Kinh Chập nhìn Khương Trĩ Y, xoay người tiếp tục đi đốt đuốc.

Đúng lúc giờ phút này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng chó kêu quen thuộc —— "Uông ô......"

Khương Trĩ Y như phục hồi tinh thần lại từ cái tâm sự gì, nâng mắt lên: "Là ta nghe nhầm rồi sao? Không phải nói con chó kia đã đưa ra sân, sao còn nghe nó kêu?"

"Nô tỳ có đưa ra nha......" Cốc Vũ cũng lấy làm kỳ quái, vội vàng mở cửa sổ trông ra.

Vừa nhìn, liền thấy con chó con Kinh Ba kia đang một mình ghé vào cạnh giếng trời, bị mưa xối cho ướt nhẹp, đang cuộn tròn run bần bật. Một bên rõ ràng có đường hành lang tránh mưa, thế mà con chó con ngốc nghếch này, vậy mà một bước cũng không rời đi.

Cốc Vũ vội báo lại tình hình bên ngoài cho Khương Trĩ Y.

Khương Trĩ Y đứng dậy đi đến bên cửa sổ vừa nhìn, nhăn mày lại: "Nói bảo người tới đón, sao đến canh giờ này rồi còn chưa có đón đi?"

Cốc Vũ nắm nắm tay: "Quận chúa, con chó này bị đưa lại đây xong lại bị trả về cũng quá đáng thương, hay là chúng ta mang nó vào trong tránh mưa một lát đi, chung quy nó cũng là vô tội."

Khương Trĩ Y phất phất tay, ý bảo nàng ta đi.

Trước đình viện, Nguyên Sách một chân bước vào tới vừa vặn nhìn thấy một màn Cốc Vũ ra tới ôm chó.

Mục Tân Hồng ở phía sau bung dù che cho hắn: "Ngài xem, thiếu tướng quân, ti chức đã nói mà, con chó này trong vòng một ngày nhất định có thể lấy được trái tim quận chúa, tính tình thiếu phu nhân vốn ăn mềm không ăn cứng, chó nó còn hiểu, ngài còn chưa hiểu sao?"

Nguyên Sách lạnh mặt quay đầu lại, chậm rãi liếc hắn một cái.

Mục Tân Hồng rụt đầu lại: "Là ti chức nói lỡ, ti chức liền đi xuống lãnh hai quân côn, cái dù này để lại cho......"

"Còn để cái gì mà để?" Nguyên Sách lạnh mặt ngắt lời hắn.

"Hả?"

Nguyên Sách thở ra một hơi: "Lấy cây dù vướng bận của ngươi ra."

Mục Tân Hồng sửng sốt phản ứng lại, đây là muốn noi theo con chó, à không phải, noi theo gương trước mắt, liền lập tức dịch dù đi.

Vừa mới dịch dù đi, cơn mưa tầm tã trong dự đoán lại không hề giáng xuống, trên đỉnh đầu chỉ rơi xuống lất phất mấy hạt mưa thưa thớt, một lát sau, ngay cả mấy hạt này cũng không còn.

Hai người đứng ở trong mưa, vừa nhấc đầu ——

Hết mưa rồi.

"......"

Mắt thấy mây đen tan đi, gió êm sóng lặng, Mục Tân Hồng cười gượng: "Thiếu tướng quân, hành quân đánh giặc phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, tối nay tựa hồ thiên thời không hợp ha...... Vậy lần sau đi, dù sao hiện giờ đã biết bí quyết, cần gì phải sợ lần sau không thành chứ?"

"Ta muốn đánh giặc, thì không có cái gì thiên thời không hợp cả."

"Ngài đánh giặc thật đúng là có đấu pháp cho nhiều tình huống, trời mưa đánh theo trời mưa, trời không mưa đánh theo trời không mưa, thật sự không được thì nghịch gió cũng có thể đánh, nhưng loại thời điểm thế này, không có mưa thì làm sao dầm mưa đây, ngài cũng không thể bảo ông trời mưa lại cho ngài......"

"Đi lấy xô nước tới đây."

"......"

Cùng thời khắc đó, trong tẩm gian, chờ hai tỳ nữ lấy thảm nhung lau khô con chó con kia, Khương Trĩ Y mắt nhìn thấy con chó ba ba ngửa đầu nhìn nàng, uông ô uông ô mà kêu, khom người liền ôm nó lên, thở dài: "Ngươi nói ngươi cũng quá xui xẻo, rơi vào tay tên chủ tử lòng dạ hiểm độc, đưa ngươi tới xong liền mặc kệ không thèm quan tâm, chờ lần sau nhìn thấy hắn, ngươi liền cắn hắn, biết chưa?"

Bộ lông chó con bị ướt nhẹp, lộ ra cái bụng hồng hồng đáng yêu, uông ô một tiếng liền lăn vào trong lồng ngực nàng, cũng không biết nghe hiểu hay không hiểu.

...... Thôi được rồi, con chó này quá nhỏ, phỏng chừng cũng cắn không nổi tên ác đồ một mình có thể tự xé rách mười vòng dây vải.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe vang lên hai tiếng gõ cửa.

Hai tỳ nữ đang vội vàng thu thập mớ đồ hỗn độn vừa nhấc đầu, liền thấy bóng người cao dài đang dừng ở cửa phòng, liền quay đầu nhìn về phía Khương Trĩ Y như xin chỉ thị.

"Mở cửa đi, bảo hắn mang chó con về." Khương Trĩ Y hất hất cằm.

Cốc Vũ tiến lên mở cửa một phen.

Khương Trĩ Y nâng mắt lên, vừa muốn mở miệng ——

Liền thấy một 'con chó rơi xuống nước' thứ hai trong đêm nay - từ đầu đến chân ướt nước, đỉnh đầu còn hơi bốc lên một tia hàn khí.