Động Xuân Tâm

Chương 7




Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai vừa loé lên khỏi tầng mây.

Khương Trĩ Y từ từ tỉnh dậy trong tẩm điện ở Dao Quang Các, thấy trên đỉnh đầu là lọng che quen thuộc, rường cột chạm trổ hoa văn, mí mắt nhẹ nhàng run lên, ánh mắt lại ảm đạm xuống.

Cốc Vũ ghé vào chân giường canh suốt một đêm vội vàng nhoài người lên, vừa mừng vừa sợ: "Quận chúa ngài tỉnh rồi!"

Lại thấy khuôn mặt trắng hồng tươi tắn thường ngày của Khương Trĩ Y lại không có sinh khí như nhiễm bệnh, đôi mắt hạnh lóng lánh cũng không còn thần thái giống như đánh mất linh hồn, căn bản không nghe thấy nàng ta nói chuyện.

"Làm sao vậy quận chúa, có phải có nơi nào không thoải mái hay không?"

Khương Trĩ Y hai mắt thất thần nâng tay lên, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa ngực: "Chỗ này đau......"

Cốc Vũ đại kinh thất sắc.

Hôm qua nữ y sư nghiệm thương đã phát hiện trên đầu Quận chúa nổi lên một cục u, nói bắt mạch tạm thời không thể kết luận có nội thương hay không, nếu sau khi Quận chúa tỉnh lại mà không có gì không khoẻ nữa thì không quá đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc tiêu sưng là được, nhưng nếu có dị thường thì cần chẩn đoán thêm.

Nhưng mà lúc đó nữ y sư nói dị thường là choáng váng đầu buồn nôn, thần chí không rõ linh tinh, sao hiện tại còn đau ngực là sao?

"Nô tỳ liền đi thỉnh đại phu!" Cốc Vũ cuống quít đứng dậy.

"Không cần, đại phu không trị được đâu......" Khương Trĩ Y hơi thở mong manh mà lắc lắc đầu.

"Vậy ai có thể trị cho ngài? Nô tỳ đi mời đến."

"Hắn sẽ không tới, hắn đã không cần ta......"

Một giọt lệ từ khoé mắt Khương Trĩ Y trào ra, chậm rãi chảy dài xuống.

"Quận chúa, ngài đừng dọa nô tỳ nha, ai không cần ngài? Sao lại có người không cần ngài chứ?"

Khương Trĩ Y quay đầu lại muốn mở miệng, nhưng cổ vừa động liền đau đến rên rỉ ra tiếng.

Như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Khương Trĩ Y sờ sau ót, nước mắt như vỡ đê mà rơi xuống: "Nếu hắn cần ta...... Sao lại ra tay nặng với ta như thế?"

Cốc Vũ cầm khăn luống cuống đi lau nước mắt cho nàng: "Đúng, đúng, đúng, Thẩm Thiếu tướng quân thật là quá đáng! Ngài gặp phải nhiều sơn tặc như vậy cũng bất quá sưng trên trán một chút, trầy da một chút, thương thế toàn thân còn không bằng chỗ cái cổ lần này, làm ngài hôn mê suốt mười canh giờ......"

Miệng Cốc Vũ lúc nào cũng nhanh hơn đầu, nói đến một nửa mới đột nhiên dừng lại: "...... Ngài mới vừa nói cái, cái gì?"

Này, đây là chuyện "cần hay không cần" sao?

Khương Trĩ Y run rẩy khẽ hít khí một hơi, mặt lộ vẻ hồi ức: "Nếu hắn cần ta, ngày ấy khi đại quân chiến thắng trở về, dưới chân trà lâu, sao ánh mắt hắn nhìn ta lại xa lạ như thế?"

Cốc Vũ: "?"

"Hắn còn dùng ngữ khí lạnh băng như vậy hỏi ta là ai......"

"Hồi kinh đã rất nhiều ngày, hắn chưa từng tới cửa tìm ta, ta đi quân doanh tìm hắn, hắn còn bảo người nói dối nói hắn không có ở đó, cố ý tránh không gặp......"

"Hôm qua ta giáp mặt đôi co với hắn, hắn cũng trở mặt không nhận, giống như hoàn toàn quên mất quá khứ của chúng ta......"

Cốc Vũ: "???"

Cốc Vũ cố gắng nghĩ lại cái chuyện nghe xa lạ nhưng sao có vẻ quen thuộc này, cả kinh đến há hốc miệng, thiếu chút nữa rớt cằm: "Quá, quá khứ? Cái gì quá khứ gì? Là kiểu quá khứ mà...mà nô tỳ nghĩ sao?"

Khương Trĩ Y không nói nữa, nằm ngửa yên lặng, nước mắt vẫn trào ra.

Cốc Vũ há miệng trừng mắt sửng sốt nửa ngày, thử nói: "Chẳng lẽ...... Ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân không phải đối địch nhau như lời đồn bên ngoài......?"

Nàng ta mới mới tới trong phủ mấy ngày, nhưng cũng thấy rõ quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân chính là một đôi oan gia nha!

Khương Trĩ Y suy yếu mà nâng một bàn tay lên, vịn cánh tay Cốc Vũ ngồi dậy, đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt.

Nàng sao có thể "đối địch" với hắn được chứ, nhưng là vì che giấu tai mắt người, không thể không diễn trò bên ngoài......

Đúng lúc chủ tớ hai người đang vô cùng trầm mặc ôm bầu tâm sự khác nhau, một tỳ nữ bỗng gõ cửa tẩm điện: "Quận chúa, Thẩm phu nhân cùng Thẩm Thiếu tướng quân tới phủ vấn an ngài."

Nước mắt Khương Trĩ Y bỗng dưng thu lại: "Cái gì? Khi nào tới, hắn ở nơi nào?"

Tỳ nữ tên gọi Tiểu Mãn kia vẫn chậm chạp không đáp lời, Khương Trĩ Y vội lấy khăn lau lau khóe mắt, lại lầm bầm lầu bầu lên: "Hắn tới thăm ta, Thẩm phu nhân cũng tới, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là tới cầu hôn?"

"???"

Chỉ trong chớp mắt, mỹ nhân bệnh vừa mới rồi còn nhu nhược như tiểu bạch hoa đã sinh long hoạt hổ nhảy xuống giường, xách váy lên chạy vội ra ngoài như một trận gió.

Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn sững sờ đứng cạnh mép giường, mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau ——

"Quận chúa! Giày của ngài!"

Cốc Vũ cầm giày của Khương Trĩ Y đuổi theo, đuổi tới cửa tẩm điện, lại thấy ba ma ma đứng tuổi đang vây lấy Khương Trĩ Y ở bên ngoài.

"Quận chúa thương thế chưa lành, còn muốn đi đâu vậy chứ?" Ma ma già đi đầu tha thiết cười.

Khương Trĩ Y nhíu mày lui về phía sau hai bước, quay đầu lại nhìn về phía Cốc Vũ: "Thứ dơ bẩn ở đâu ra đây?"

Cốc Vũ còn chưa thoát ra khỏi chấn động rằng Khương Trĩ Y mới vừa rồi phảng phất như bị đổi thành một người khác, tính tình chả có chút giống nàng ngày thường một tí nào, nhưng mới vừa đi qua nhìn thấy tình cảnh này, liền sửng sốt tiến lên: " Điêu nô từ đâu đến đây!! Quận chúa đi chỗ nào còn cần phải báo cho ngươi?"

Ma ma già kia trơ mặt cười: "Tất nhiên là không cần, chỉ là Quận chúa có thương tích trong người, không nên xuống giường đi lại, phu nhân cũng là quan tâm quận chúa, mới lệnh cho ta tới trông......"

"Đại phu cũng không nói như vậy, ta mới tới không lâu, cũng không biết phu nhân trong phủ còn thông hiểu y thuật?"

"Chuyện này...... Phu nhân cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của quận chúa, hôm qua Quận chúa ra cửa gặp phải sơn tặc, trong lòng phu nhân nóng như lửa đốt, thật là nghĩ mà sợ! Hiện tại bên ngoài không yên ổn, quận chúa vẫn nên ở trong phòng là thỏa đáng nhất......" Ma ma già kia vừa nói vừa tiến lên.

Cốc Vũ che chở Khương Trĩ Y, chán ghét mà liên tục lui về phía sau.

Ba bà ma ma già trên mặt tươi cười nhưng dồn ép hai người trở về phòng, bang một tiếng khép cửa phòng lại, sột sột soạt soạt gài khoá trên cửa: "Phu nhân hiện đang ở chính đường đãi khách, chốc lát nữa liền đến thăm Quận chúa! Quận chúa cứ thong thả nghỉ ngơi đi!"

*

Hai nén hương sau, trên tường viện cao ngất của Dao Quang Các, Cốc Vũ vịn cây thang dài, kinh hồn táng đảm nhìn người trên đỉnh đầu: "Quận chúa, tường này cũng quá cao rồi, ngài thật sự muốn trèo qua sao?"

Khương Trĩ Ý không quay quay lại, tay nắm lấy bậc thang mà dứt khoát kiên quyết bước từng bước lên.

Ngày thường, nàng ngay cả chút xíu tro bụi đều không muốn dính vào, nhưng vì tình lang mà ngay cả cửa sổ cũng có thể leo, tường cũng có thể trèo......

Chắc khi phu nhân phái mấy bà ma ma lòng dạ hiểm độc kia đến cũng trăm triệu lần không thể nghĩ ra, Quận chúa từ trước đến nay mắt cao hơn đỉnh đầu, thích khoe khoang thân phận còn có một mặt như vậy, nên căn bản không bố trí phòng vệ ở cửa sổ và chân tường vây này......

Cốc Vũ không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu nhìn, cảm thấy một màn này nhìn như thế nào cũng thật quá kỳ lạ rồi.

Chỉ chớp mắt, Khương Trĩ Y đã bò lên được trên đầu tường, lại ngừng lại trên bậc thang cao nhất, bộ dáng như bỗng cứng đờ lại.

Trong lòng Cốc Vũ, trái tim chợt nhấc lên cao: "...... Quận chúa, có phải ngài không biết trèo tường hay không?"

Không biết trèo cũng là bình thường.

À không, không biết trèo mới là bình thường......

"Bổn quận chúa trèo tường còn nhiều hơn ngươi đi đường ấy." Khương Trĩ Y bỏ lại một câu, sau đó ngồi xổm lên bậc thang gần nhất hơi thở hổn hển một lát, khi đứng dậy vừa liếc mắt nhìn xuống, liền một trận đầu váng mắt hoa, sau một lúc lâu mới hoãn lại được, nâng chân lên trèo qua đối diện.

Ánh vàng rực rỡ trên ủng hơi loe loé giữa không trung nửa ngày, mãi mà chưa thể dẫm tới.

Làm sao để trèo xuống thang phía đối diện nhỉ? Đột nhiên nghĩ không ra.

"...... Ba năm rồi không trèo, nhất thời quên thôi." Khương Trĩ Y bắt lấy thang, lại ngồi xổm trở về.

"Hay là ngài xuống đây trước đi! Nô tỳ mới vừa hỏi Tiểu Mãn, nàng ta nói Thẩm Thiếu tướng quân hôm nay không phải tới cầu hôn, chỉ là thăm thương thế của ngài thôi......"

"Cái gì "mà thôi" chứ? Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến tìm ta sau khi hồi kinh, sao có thể "mà thôi" được!"

Cốc Vũ còn đang muốn khuyên tiếp, chợt nghe ngoài tường truyền đến một giọng nữ ôn hòa: "Khuyển tử xuống tay không biết nặng nhẹ, may mà quận chúa không có việc gì......"

Động tác Khương Trĩ Y chợt ngừng lại, khom lưng cúi thấp người, chỉ lộ một đôi mắt lên bờ tường.

Trên lối đi nhỏ phía trước bên kia tường, kế phu nhân của Thẩm gia đang cùng cữu mẫu nàng sóng vai đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.

Mà sau lưng hai người họ, một bóng hình an tĩnh đi theo, đúng là thiếu niên mà nàng ngày đêm tơ tưởng.

Đây chắc chắn là tâm hữu linh tê mà tới.

Hắn nhất định phát hiện nàng bị cữu mẫu nhốt ở trong phòng, nên tìm cớ đến ngoài tường tiếp ứng nàng giống như trước vậy, hắn quả nhiên không có chuyện không nhớ rõ nàng.

Vậy hôm qua...... Khương Trĩ Y suy tư, hẳn là vì có nhiều người khác ở đó, hắn mới diễn trò như vậy?

Cũng đúng, mấy lần gần đây khi nàng gặp hắn, đều có quá nhiều người dư thừa ở bên cạnh, những lời trái lương tâm như vậy, sao có thể tin được chứ!

Khương Trĩ Y tự mình trấn an một phen, mắt thấy ba người kia vừa dừng bước chân, lập tức liền giơ cánh tay vẫy vẫy.

Không ngờ thiếu niên vốn đang có thể nhìn thấy nàng nhất tựa hồ tình cờ nhìn thấy phong cảnh gì bên kia, hắn hơi hơi xoay người sang chỗ khác, thành đưa lưng về phía nàng.

Ngay sau đó, vị kế mẫu của Thẩm gia kia nhìn Chung thị gật đầu: "Nếu quận chúa còn đang nghỉ ngơi, thiếp thân cùng khuyển tử liền không quấy rầy."

Sao lại liền không quấy rầy?

Quận chúa không có nghỉ ngơi, quận chúa không cần nghỉ ngơi!

Khương Trĩ Y một sốt ruột, nhanh tay sờ sờ bên hông.

Mới vừa rồi rửa mặt chải đầu xong đã chạy đi vội vàng, lúc này trên người cũng không có đeo ngọc bội hay trang sức gì......

Khương Trĩ Y giơ tay sờ sờ búi tóc, gỡ xuống một cây trâm ngọc, liền giật lấy một viên ngọc trên trâm, nhìn chuẩn phương hướng, ném ra ngoài.

Viên ngọc châu nho nhỏ lăn xuống cách phía sau thiếu niên một trượng, không có kích được một tia gợn sóng nào.

Hai vị phụ nhân vẫn chuyên tâm nói chuyện. Thẩm Nguyên Sách vẫn lẳng lặng ngắm nhìn phương xa.

Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn nhìn cây trâm trong tay, lại chọn một viên trân châu to nhất, giật xuống, lại ném ra.

Rốt cuộc, "bụp" một tiếng, đã trúng gót chân Thẩm Nguyên Sách.

Bàn tay Thẩm Nguyên Sách để ở sau người nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền, nhắm mắt.

Là do ủng mùa đông quá dày, không cảm giác được?

Mắt thấy hắn không hề có động tĩnh, Khương Trĩ Y túng tới cực điểm, cũng không thể gỡ thêm được viên ngọc nào, trong lòng quýnh lên, dứt khoát dùng sức ném cả một cây trâm đi ra ngoài.

Cây trâm bắn ra, đầu trâm bén nhọn xông thẳng về giữa lưng Thẩm Nguyên Sách mà đi.

Mặt Khương Trĩ Y trắng bệch, tận đáy lòng hô to một tiếng không xong!

Từ hơn mấy trượng, cảm giác phía sau lưng có kình phong đánh úp lại, bàn tay để sau lưng Thẩm Nguyên Sách bỗng chốc vừa nhấc lên, năm ngón tay mở ra, nhanh nhẹn bắt lấy vật ném tới.

Khương Trĩ Y thở ra một hơi, phía sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra ròng ròng.

Chung thị đang nói mấy lời giữ khách thì dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nguyên Sách đột nhiên có động tác đột ngột: "Thẩm tiểu tướng quân bị sao vậy?"

Thẩm Nguyên Sách mặt vô biểu tình mà nắm chặt cây trâm vào lòng bàn tay, nhìn về phía Chung thị: "Không có việc gì, Thẩm mỗ còn có công vụ trong người, xin phép cáo lui trước một bước."

Chung thị hồ nghi mà nhìn nhìn bàn tay hắn giấu sau lưng kia: "À, thì ra là vậy. Vậy thỉnh Thẩm tiểu tướng quân cứ tự nhiên."

Nguyên Sách gật đầu ý bảo cáo từ, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Hắn hiểu ám hiệu của ta rồi!" Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn nhìn bờ tường cao chướng mắt dưới chân, mắt nhắm lại, trong lòng quyết tâm xoạt chân qua một cái, liền hung hiểm mà với tới được cây thang ở bờ tường đối diện rồi bò xuống. Chân vừa rơi xuống đất, nàng tính toán tuyến đường trong đầu một phen, vội vàng quẹo vào một bên đường nhỏ.

Sau khi xuyên qua cửa bán nguyệt ở cuối con đường, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Nguyên Sách nghênh diện đi tới.

Trong lòng Khương Trĩ Y vui vẻ, vội vàng tiến lên.

Mày Thẩm Nguyên Sách nhăn lại, quay đầu một cái, xoay người liền đi.

Khương Trĩ Y sửng sốt vừa muốn kêu hắn, lại chú ý tới phương hướng hắn rời đi ——

Nơi này đang là giao lộ, một lát nữa cữu mẫu đi về viện cũng sẽ đi ngang qua đây, vậy tính ra đi qua chỗ núi giả bên kia mới càng ổn thỏa......

Vẫn là A Sách ca ca nghĩ chu đáo.

Khương Trĩ Y lập tức đi theo, quẹo vào một đường nhỏ vắng vẻ luồn vào trong núi giả.

Ở đầu bên kia, Thẩm Nguyên Sách đi đến bên cạnh núi giả, đang muốn đi vòng qua, lại thấy từ sau núi giả chui ra một thân ảnh màu hồng.

"......"

Nguyên Sách dừng bước chân lại, ngón tay hơi hơi dùng sức, cây trâm trong lòng bàn tay bị bóp đến cong thành một đường.

Khương Trĩ Y đối diện cũng ngừng lại, cận hương tình khiếp (Editor: Lâu quá không gặp, khi gặp lại sẽ có tâm lý hồi hộp lo lắng), cách một khoảng mà nhìn hắn.

Có lẽ vì đến nhà người khác làm khách, thiếu niên hôm nay ăn vận trang nhã hơn ngày thường một ít —— tóc đen được búi hết vào trong ngọc quan màu đen, thái dương trơn bóng sạch sẽ, một thân huyền y lãnh đạm, cổ tay áo bó lại gọn gàng làm nổi bật làn da màu hơi đỏ đồng mạnh khoẻ trên cổ tay, phục sức đeo bên hông lay động phản chiếu lấp lánh, khí thế vô cùng phù hợp với đôi mày kiếm sắc bén, chiếc mũi cao thẳng có hơi nhọn kia của hắn.

Ba năm, gió cát biên quan vẫn chưa mài mòn tướng mạo phong thần tuấn lãng của hắn, ngược lại càng làm hắn dáng người thon dài đĩnh bạt, càng thêm vài phần tinh thần phấn chấn.

Thật là không uổng công nàng khổ cực chờ đợi ba năm......

Khương Trĩ Y rốt cuộc chờ không được, vui mừng tiến lên, mới vừa há mồm phát ra một chữ "A" ——

"Quận chúa còn nhảy nhót lung tung được như thế, là hôm qua bị thương quá nhẹ?"

Khuôn mặt tươi cười vui mừng của Khương Trĩ Y lập tức sụp xuống.

Còn chưa kịp thương tâm, nàng liếc mắt một cái nhìn thấy đám hạ nhân đang vẩy nước quét nhà phía sau Thẩm Nguyên Sách không xa.

Thật vất vả mới gặp được, vậy mà trước mặt một đám hạ nhân vẫn cần phải diễn trò đến nghiêm cẩn như thế sao?

Khương Trĩ Y phụng phịu bĩu môi, mắt thấy hắn không có chút ý tứ vui đùa, đành phải phối hợp bày ra tư thế thịnh khí lăng nhân: "Thẩm Thiếu tướng quân tự mình động tay, là nhẹ hay là nặng, ngài nhất định rõ ràng, còn có mặt mũi hỏi lại bổn quận chúa?"

Nguyên Sách nheo mắt lại đánh giá nàng, hai bàn tay nắm chặt phía sau chần chờ, thoáng buông lỏng: "Mới vừa rồi Quận chúa xuống tay phóng ám khí cũng không nhẹ."

"Ta không cố......" Khương Trĩ Y buột miệng thốt ra mấy chữ, "Bổn quận chúa cũng chưa tổn thương đến ngươi!"

"Ta đưa sau lưng lại cho quận chúa, quận chúa còn chưa làm ta bị thương, chẳng lẽ là ta sai?" Nguyên Sách khịt một tiếng cười qua xoang mũi.

"......" Diễn trò thì diễn trò, hà tất phải làm như thật vậy, còn trách mình đả thương người.

Miệng Khương Trĩ Y bẹp ra, nâng mắt lên, vô cùng ủy khuất nhìn về phía hắn.

Nguyên Sách như nhận được báo động, đột nhiên thoái lui về phía sau nửa bước: "...... Chỉ cần quận chúa không có cử chỉ đường đột, thần cũng không có ý thương tổn quận chúa."

Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, nỗ lực cười lạnh ra một tiếng: "Hôm qua bổn quận chúa bất quá là chấn kinh thất thố, còn mơ tưởng có lần sau sao, tưởng bở, ngươi muốn ta đường đột ta cũng không đường đột!"

"Như thế thì tốt," Thân thể đang căng chặt của Nguyên Sách thả lỏng ra, buông tay xuống, "Như vậy, hiện tại Quận chúa có thể cho ta đi được rồi sao?"

"Không được!" Khương Trĩ Y chớp chớp mắt suy tư, hất hất cằm, "Ngươi cầm trâm ngọc của ta, ta phải lấy về, miễn cho ngày sau để người khác nhìn thấy, ô uế danh dự bổn quận chúa!"

"Yên tâm, thần không có chút hứng thú đối với danh dự của Quận chúa." Tay Thẩm Nguyên Sách đang nắm cây trâm liều dùng lực bẻ ngược một chút, làm cây trâm đang cong liền thẳng lại, mở tay ra trả cho nàng.

Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn đám hạ nhân đều đang vùi đầu vẩy nước quét nhà cách đó không xa, mau chóng tiến lên nhận trâm ngọc trong lòng bàn tay hắn.

Thẩm Nguyên Sách vừa muốn thu tay lại——

Thì đầu ngón tay mảnh khảnh bỗng nhiên cào nhè nhẹ ở trong lòng bàn tay hắn một chút.

Lòng bàn tay Thẩm Nguyên Sách tê rần, hắn ngạc nhiên giương mắt lên.

Khoé môi thiếu nữ trước mặt cong lên, mắt trái hướng về phía hắn nhẹ nhàng nháy nháy, rồi chợt nhét một vật gì đó vào lòng bàn tay hắn, ngay sau đó e thẹn xoay người chạy đi.

Nguyên Sách cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng e lệ ngượng ngùng đang biến mất trong tầm mắt, chậm rãi cúi đầu, thấy một tờ giấy ——

"A Sách ca ca, từ biệt ba năm, sao kia trên chín tầng trời có nhiều, cũng không nhiều bằng nỗi nhớ nhung của ta với chàng, núi kia dù có vững chải đến đâu, cũng không vững bằng lòng ta với chàng. Tối nay khi trời hạ tuyết, tại ven hồ Vũ Phong, nguyện cùng quân cầm tay đồng du, nắm tay nhau, cùng đi đến bạc đầu. Y Y của chàng."