Chương 1: Quả bóng tìm bạn (1)
Chẳng là, ngày hôm nay nhóm của Nobita, Jaian, Suneo và Shizuka vừa có một trò chơi mới. Học theo những cánh hoa bồ công anh, cả đám đem lá thư kết bạn của mình buộc lên những quả bóng bay, và nhờ những cơn gió giúp mình đưa chúng đến với những người bạn mới vốn không hề quen biết.
“À phải rồi. Xin tự giới thiệu tôi là Sewashi, là con cháu nhiều đời của cụ cố Nobita. Hiện tôi đang sử dụng “tivi thời gian” để theo dõi cụ cố xem cuộc sống của cụ cố thế nào… Và có vẻ như hôm nay cũng là một ngày bình thường đối với cụ…”
Quay trở lại với nhóm của Nobita, cả nhóm hiện đang dôm giả bàn luận về đối tượng mà mình muốn kết bạn. Nhóm của Nobita, Jaian và Suneo thì cũng không lạ gì, khi đối tượng họ muốn kết bạn là một cô bạn gái vừa đẹp, vừa dễ thương, lại còn học giỏi nữa.
Tuy tỉ lệ để một cô gái như vậy nhận được lá thư kết bạn của họ là khá thấp, nhưng vẫn rất đáng để mong đợi. Còn về phần của Shizuka thì thật sự có chút dị rồi.
“Biết đâu sẽ có một vị hoàng tử sẽ nhận được bức thư của tớ!” Cô ấy đã nói như vậy đấy!
Và dĩ nhiên, đứng trước mơ mộng có phần viển vông của Shizuka thì cả đám đều không khỏi phá nên cười:
“Hoàng tử cơ đấy… Có hoàng tử bán than mới làm quen với bồ! Ha ha ha…” - Suneo
“Ha ha, mơ mộng viển vông quá!” - Jaian
“Phải đó, cậu đọc truyện cổ tích nhiều quá rồi đó Shizuka!” - Nobita
“Hừ, các cậu cứ chờ xem…” - Shizuka
Nói rồi Shizuka cũng bỏ về trước. Dù sao trời cũng đã khá muộn, lúc cả đám hẹn nhau tại khu đất trống cũng đã là thời điểm chiều tối. Lại thêm thời gian viết thư nữa nên khi thả xong bóng bay thì trời đã chập tối. Sau khi Shizuka ra về thì đám Nobita, Suneo, Jaian cũng nhanh chóng tản đi.
Sewashi nhìn vào tivi thời gian nói thầm:
“Đám con trai của cụ cố vô duyên quá đi. Dù sao người ta cũng là con gái, có hơi mơ mộng một chút cũng có sao đâu, đâu cần phải cười nhạo như vậy! Hay là mình giúp cho Shizuka một chút nhỉ?”
Quay trở lại với Nobita. Hiện cậu ta cũng đang ở trong phòng kể lại mọi chuyện đã diễn ra tại khu đất trống cho Doraemon.
“À phải rồi Doraemon, tớ và Shizuka cũng đã viết một bức thư thay cho cậu thả đi rồi đấy!”
Nghe được chuyện này có liên quan đến mình, Doraemon cũng nổi lên hứng thú.
“Thế thì cậu và Shizuka đã viết gì vào thư của tớ?”
Nobita trả lời: “[Tớ là mèo máy thông minh đến từ thế kỷ 22 tên Doraemon, nếu bạn mèo nào đọc được bức thư này xin hay kết bạn cùng với tớ. Địa chi trao đổi thư là nhà của Nobi Nobita.] Bọn tớ đã viết như thế đấy!”
“Mà, các cậu viết bằng tiếng Nhật à?” Doraemon đột nhiên hỏi thăm.
“Vâng, đúng vậy…”
“Ơ, nhưng cậu quên à, các bạn mèo làm gì đọc được tiếng Nhật đâu! Cậu viết bằng tiếng Nhật thì họ cũng đâu có đọc được.”
“Hì hì, cái này mình quên mất!”
—
Sáng hôm sau…
“Ê Suneo, cậu có thư trả lời rồi hả?”
“Thư con gái phải không?”
Thế nhưng khác với đám Nobita, Jaian đang tò mò, Suneo thì lại không mấy vui vẻ.
“Không, thật xui xẻo…” Suneo trả lời.
“Đấy là thư bọn nhóc hàng xóm của tớ. Chúng nó nhặt được thư tớ khi đi học về…”
—
Buổi chiều hôm ấy, Jaian cũng nhận được thư hồi âm…
Lá thư được đặt ngay trong tủ giày của Jaian, nên chỉ vừa đến trường tham gia tiết học buổi chiều, đám Jaian đã ngay lập tức nhận ra.
Nhìn vào nét chữ trên bức thư, Nobita đã ngay lập tức khẳng định một câu chắc lịch: “Đây chắc chắn là thư của con gái, nhìn nét chữ là tớ biết ngay mà!”
Suneo ở một bên cũng thúc giục: “Jaian, cậu mau mở thư hồi âm ra đi! Để xem trong đó viết gì?’
Jaian thì cũng không thừa nước đục thả câu, nghe vậy thì bèn mở ra bức thư hồi âm ngay trước mặt tất cả mọi người. Nobita đứng ngay bên cạnh đọc thầm nội dung của bức thư:
“Gửi Takeshi, mình cũng rất vui khi được kết bạn với bạn. Chắc bạn là học sinh tiểu học nhỉ? Bởi nếu là học sinh trung học thì không thể viết sai chính tả nhiều như vậy được… Mình rất vui khi nhận được thư của cậu, nhưng lần sau xin hãy soát lại chính tả thật cẩn thận trước khi gửi cho mình. Thôi chào nhé! Bởi vừa viết vừa cười nên mình không thể viết dài hơn được…”
Vừa đọc xong bức thư, Jaian ngay lập tứ vò nát nó ném ngược lại vào bên trong tủ giày.
“Hừ, loại con gái gì mà vô duyên. Thằng này mới cóc thèm làm bạn với người như thế!”
Rồi Jaian tức giận một mình đi trở về lớp. Đám Nobita và Suneo thì nhìn nhau không nhìn được cười, cả hai chỉ dám đi tít phía sau, sợ rằng việc bản thân đang cười nhạo Jaian sẽ bị cậu ta phát hiện và cho mỗi đứa một trận. Chỉ còn lại mỗi Shizuka ở lại rất lâu.
Cô bé đi đến tủ giày của mình để kiểm tra, nhưng dĩ nhiên chẳng có bức thư nào cả. Cũng chẳng có bức thư nào được gửi đến nhà, xem ra bức thư của cô bé đã không được ai nhặt được. Nhưng Shizuka cũng như thở phào được một hơi, ít nhất thì việc không nhận được thư hồi âm cũng sẽ không khiến cho bị đám con trai cười nhạo như Jaian vừa rồi. Bởi cô bé cũng biết bức thư của mình không có kẻ năng bay đi đâu đó quá xa ngoài Tokyo, lại càng đừng nhắc đến có thể đến được tay của một vị hoàng tử nước khác và nhận được hồi âm.
Khác với Shizuka, Nobita hiện giờ vẫn rất mong chờ nhận được thư hồi âm. Dù sao Suneo và Jaian cũng đã tệ lắm rồi, làm sao thì bức thư hồi âm của cậu cũng không thể tệ hơn họ được.
“Mà nếu còn nhận được thư hồi âm của một người nổi tiếng nữa thì chẳng phải mình sẽ có thứ để khoe với chúng nó!” Nobita nói.
“Còn mình thì không nhận được, bởi vì các bạn mèo chắc chắn sẽ không gửi thư hồi âm!” Doraemon ở một bên cũng nói đế theo.
Rồi đột nhiên Nobita lại nhớ đến bức thư của Shizuka.
“Này, Doraemon ơi. Cậu có cách nào để xem được trước thư hồi âm của Shizuka không? Tại tớ nghĩ chắc cũng chẳng có hoàng tử nào nhận được thư của Shizuka đâu. Tớ muốn biết trước nội dung bức thư hồi âm, có gì thì tớ sẽ giả là hoàng tử viết thư gửi về cho cậu ấy. Chứ để lúc nhận thư cậu ấy lại bị đám Jaian, Suneo cười thì tội cậu ấy lắm…”
“Cậu nói cũng phải, để mình thử tìm xem!”
Rồi Doraemon bắt đầu lục tìm bảo bối trong túi thần kỳ của mình. Túi thần kỳ của Doraemon sở hữu một không gian bốn chiều vô cùng rộng lớn, có thể chứa đựng đến hàng nghìn món bảo bối khác nhau. Chỉ nội việc nhớ tên của chúng thôi cũng đã cực kỳ khó khăn rồi, càng đừng nói đến việc tìm được chính xác thứ mình muốn trong số thiên kỳ bách quái các loại bảo bối khác nhau. Thế cơ mà Doraemon làm được thật mới hay các bạn ạ!
Từ trong túi thần kỳ, Doraemon lấy ra món bảo bối “thùng thư hỏa tốc”. Chỉ cần đưa lá thư vào trong thùng thư là ngay lập tức sẽ nhận được phản hồi của đối phương, thậm chí trước cả khi chúng ta chính thức gửi đi bức thư ấy. Một món bảo bối lợi hại của mèo ú mà mỗi khi nhắc đến bảo bối của Doraemon thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
Cơ mà, bây giờ lại có một vấn đề khác. Bức thư của Shizuka đã bị thả đi từ hôm qua rồi, bây giờ phải làm sao mới tìm được nó đây?
“Doraemon, cậu có cách nào không? Chứ giờ chúng ta dù có muốn tìm được bức thư cũng không biết nó đã bay đi đâu rồi. Ngày hôm qua trời lại gió lớn nữa, nếu quả bóng không bị nổ giữa đường thì không khéo nó đã bị gió cuốn ra biển rồi cũng nên!”