Đột Nhiên Biến Thành Omega Thì Phải Làm Sao
"Mọi người điều thông tin vào đủ, sau đó từ phía sau chuyển lên nhé."
"Này Lưu Vũ giới tính của cậu là gì thế?"
"Tôi là a."
"...?"
"Thật đấy, không phải lừa cậu đâu."
Lâm Mặc rất hoài nghi nhìn cậu hắn còn lâu mới tin Lưu Vũ.
Dù gì sớm muộn cũng phân hoá thành a tôi chỉ là báo trước mà thôi.
Đúng vậy, Lưu Vũ cứ một mạch lẽ thẳng lý hùng mà lừa người.
Thường thì ở độ tuổi 15, nam nữ sinh sẽ phân hoá thành abo ba loại giới tính này, cùng với pheromone tương quan về giới tính của mình.
Giống như Lâm Mặc là Omega vị kem macadamia.
Nhưng cũng có kiểu đặc biệt như Lưu Vũ, bác sĩ nói cậu không cần căng thẳng, cậu khả năng chỉ là phân hoá muộn một chút, sẽ không có gì khác với người bình thường.
Ghế ngồi của Lưu Vũ bị người sau dùng chân đá một cái.
Cậu không thèm để ý.
Ghế ngồi của Lưu Vũ lại bị đá hai cái.
Lưu Vũ có chút tức giận.
Cho đến pa một tiếng, một tờ giấy va lên góc mặt Lưu Vũ.
Nhịn không nổi nữa rồi!
"Châu Kha Vũ cậu có phải bị bệnh không?"
Lưu Vũ nói xong liền hối hận rồi,
Cứu mạng! Nhân thiết của mình giữ không nổi nữa rồi!!!
Cũng may bây giờ là giờ ra chơi, bạn học xung quanh đều đi vệ sinh hoặc lấy nước rồi, tiếng của cậu cũng không lớn, không có mấy người nghe thấy.
Nhưng cũng đủ khiến cho Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc ngồi cạnh trợn tròn hai mắt.
"Bản thông tin, thầy giáo nói là truyền lên trên."
Nói xong còn không quên nở một nụ cười khiếm biển.
Lưu Vũ cầm lấy bản thông tin quay về vị trí của mình.
Cả người tràn đầy không được ấm ức.
Lưu Vũ từ khi bắt đầu thi đấu chính thức, chưa từng thua qua, cho đến khi gặp phải Châu Kha Vũ.
Đáng ghét!! Tại sao tên Châu Kha Vũ này cứ âm hồn bất tán như vậy chứ! Lần trước thi đấu đột nhiên xuất hiện tên chưa từng gặp, còn mang theo bộ mặt đẹp trai khiến cậu buông lỏng cảnh giác, biệt danh thần xe bất bại của cậu cứ như vậy bị hắn ta đánh vỡ!! Châu Kha Vũ, tôi ghét cậu!!!
Nội tâm của Lưu Vũ lén nói ghét Châu Kha Vũ một trăm lần.
Còn chưa thoả mãn mà ghi vào sổ tay của mình.
Đương ở tuổi hiếu động, tiết thể dục liền khơi lên sự hứng khởi của tiết văn hoá của buổi sáng.
Lưu Vũ tuy rằng không cao, nhưng kỹ năng chơi bóng rổ rất tốt.
Hồi cấp hai mỗi lần chơi bóng rổ mọi người đều sẽ hét tên cậu, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc giao đổi ánh mắt.
Châu Kha Vũ trừ đua xe mọi môn thể thao khác đều không có hứng thú, trước giờ đều không chủ động tham gia.
"Đi mà đi mà, còn mỗi mày thôi, vừa hay chúng tao lại thiếu một người."
"Châu Kha Vũ cậu nói xem cậu cao như vậy mà lại không chơi bóng rổ như vậy cũng tai trái quá đi mất."
Không quản hai người họ nói như nào, Châu Kha Vũ cũng không định thoả hiệp.
Lưu Vũ thấy vậy, liền bật ra một ý tưởng xấu.
Cậu một tay ôm bóng một tay chống nạnh, khuôn mặt tỏ ra vẻ coi thường Châu Kha Vũ.
"Cậu không phải là không được đấy chứ?"
Cái gì không được??? Nam nhân không thể nói không được!
Phương pháp kích tướng của Lưu Vũ có hiệu quả.
Cậu vẫn chưa thấy hài lòng
"Dám đánh cược không?"
Châu Kha Vũ bị kích thích đấu chí.
"Cược thì cược, ai sợ ai."
"Vậy thì cược một tháng bữa ăn sáng, nhờ hết vào cậu đó~"
Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu!
Tuy là Châu Kha Vũ chưa từng chơi qua bóng rổ, nhưng hắn dường như một chút cũng không để ý tới.
Hắn nghĩ Lưu Vũ nhỏ con như vậy, chẳng lẽ cậu ta rất lợi hại? Heh hắn mà đem bóng rổ nâng trên đầu rồi, Lưu Vũ có nhảy cũng lấy không được!
Trương Gia Nguyên Lâm Mặc không ngờ rằng sẽ có kết quả như vậy, vốn dĩ hai người họ muốn Châu Kha Vũ và Lưu Vũ ở cùng một đội hoà hoãn lại quan hệ, không đánh không quen biết mà.
Lần này thì hay rồi, quan hệ đừng nói là hoà hoãn, lát nữa hai người họ không đánh nhau đã là tạ trời tạ đất rồi. 💧
Sau tầm hơn nửa tiếng qua đi.
Không sai, Châu Kha Vũ-người nhìn vào tưởng rằng rất biết chơi bóng rổ này thua rồi, còn thua vô cùng thảm.
Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc nhìn đến đơ người.
Đừng tưởng rằng Lưu Vũ nhỏ con, ở sân bóng phải nói là thập phần linh hoạt. Ngược lại Châu Kha Vũ, được vài lần cướp bóng chẳng mấy lần đưa được vào rổ.
Lưu Vũ quả thực không thể quá vui mừng ấy chứ.
Cậu cảm thấy có thắng ai cũng không vui bằng thắng Châu Kha Vũ.
Cậu quyến định tối nay phải tự thưởng cho mình một miếng bánh kem sầu riêng.
Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ kéo theo Lâm Mặc vui đến mức nhịn không được mà nhảy nhót.
Lưu Vũ phát hiện hắn đang nhìn mình, lập tức thu lại nụ cười, dùng lấy ánh mắt tự mình cho rằng rất hung rất ác thực chất một chút sát thương cũng không có trừng hắn.
"Nhóc ngốc."
Hắn cảm thấy dáng vẻ này của Lưu Vũ lại dễ thương đến lạ