Bình tĩnh, Draco. Mày là một Malfoy, mày không được kinh hoảng thất thố... Hắn nghiêng đầu, tầm mắt vừa đúng chạm phải ánh mắt của Harry, hắn phát hiện cặp mắt xanh lục kia cũng co quắp ngượng ngùng. Lông mày Draco giãn ra: Rõ ràng, Potter cũng không đoán được những người khác không hẹn mà cùng biến buổi dạ tiệc thành hoạt động theo đuổi tình yêu.
Elder Worple vẫn nỗ lực vì 'Harry Potter truyện': "Mọi người đều muốn biết rõ thêm về Harry Potter, một cuốn truyện như vậy kiếm được bộn tiền đó! Chúng ta chỉ cần vài buổi phỏng vấn kéo dài khoảng bốn năm tiếng... Nhanh lắm!"
Draco chú ý thấy Harry vặn vặn ngón tay. Hắn đã xem hết toàn bộ những tin mà Rita Skeeter đưa lên báo hồi năm tư, rõ ràng những chuyện đó làm Potter hoàn toàn mất niềm tin vào đám lá cải này. Worple lại cố đưa địa chỉ của mình, Draco đột ngột nắm chặt bàn tay phải của Harry, một khe hở cũng không để lại.
Worple tỏ vẻ giác ngộ: "Tôi xin lỗi, bệnh nghề nghiệp ấy mà. Tôi làm phiền các cậu hưởng thụ đêm nay rồi."
Draco chắc chắn gã hiểu sai, đang muốn giải thích thì Harry lại nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, kiên quyết nói với Worple: "Tôi không có hứng thú với truyện ký cá nhân gì đấy, xin lỗi ông. Chúng ta qua bên kia đi."
Sau đó hai người bọn họ cùng hòa vào đám đông, tay nắm tay, âm nhạc và những điệu nhảy bao quanh bọn họ, mùi bánh ngọt ngào phảng phất, gia tinh nâng khay rượu đi trong đám người, Draco vươn tay lấy rượu, tận lực giả vờ tự nhiên buông tay Harry ra.
Hắn không nên... Rõ ràng hắn biết Worple kia hiểu lầm thành cái gì... Cảm giác từ làn da Potter vẫn vương vấn nơi đầu ngón tay, có một loại cảm giác đau ngứa lưu lại... Này chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Draco lắc lắc ly Pinot Noir, tâm phiền ý loạn uống một ngụm.
Harry do dự nhìn ly rượu trong tay Draco như có gì muốn nói.
"Sao vậy, Potter? Cậu muốn nói với tôi ở đây có lệnh cấm phù thủy vị thành niên uống rượu sao?"
Harry yêu cầu: "Thật ra tôi chỉ muốn nếm thử rượu của cậu."
"Được, tôi đi lấy cho cậu một ly." thả lỏng, Draco, Potter chỉ muốn nói chuyện với khách của cậu ta thôi. Gryffindor lỗ mãng sẽ chẳng bao giờ thử nghĩ xem nói muốn thử rượu của một nam phù thủy có hợp lý hay không.
"Không cần phức tạp thế đâu." Harry vươn tay, lấy đi ly rượu trên tay Draco nhẹ nhàng như lấy một quả táo, "Tôi chỉ muốn nếm một chút thôi."
"Này này, Potter!"
Harry cứ như người rừng lấy hai tay bưng ly rượu đổ vào miệng. Rượu vừa chạm lưỡi mặt cậu ta đã nhăn nhúm lại, đem cái ly gần như không thay đổi gì trả cho Draco, lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng nó sẽ ngọt hơn chứ."
"Thế thì cậu có thể thử Glenlivet." Draco cầm ly rượu, cái cảm giác ngứa kia lại quay lại quấn lấy tay hắn. Thể nào cũng có người nhìn thấy hắn uống cùng một ly rượu với Harry, âm nhạc, bánh phúc bồn tử...
"Cậu không uống à?" đôi mắt lục của Harry nhìn Draco.
Bánh phúc bồn tử, pudding sữa, ánh sáng, điệu nhảy... Draco vô thức uống rượu. Cầu Thiên niên kỷ, xoáy nước, trái Snitch...
Harry Potter.
Potter khẩn trương nhìn chằm chằm hắn: "Malfoy?"
Cơn đau ngứa kia len qua da thịt vào mạch máu. Draco cảm giác như có thứ gì đã biến mất, tựa như có người đã lấy đi những u ám vẫn quẩn quanh hắn, trái tim hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng, mỗi nhịp đập lại tung tăng theo một tiết tấu không xác định, làm một phần tâm tưởng vẫn luôn bị áp chế nay lại vùng lên.
Harry lại gọi: "Malfoy, cậu có khỏe không?"
"Tôi ổn." Draco nghe thấy chính mình trả lời, đồng thời nhìn chăm chú vào đôi mắt ngọc lục bảo kia. Không, chả ổn tí nào! Hắn nghe lý trí đang gào thét, nhưng âm thanh này ngay lập tức bị lấp đi trong tiếng nhạc của đêm dạ tiệc, phần tâm tưởng đang chiếm quyền kiểm soát vui vẻ lơ nó đi, khiến cho hắn không hề kiêng nể vượt lên một bước, sóng vai đứng cùng Harry.
Hắn có quyền. Hắn là bạn nhảy của Harry, cả đêm nay bọn họ sẽ ở cạnh nhau.
Harry chần chờ thử: "Ờm, Draco? Cậu có ý gì với tôi?"
Draco thành thật trả lời: "Tôi sẽ bảo vệ em. Đây là lời thề của tôi."
Harry ngây ngẩn cả người, hô hấp cậu cứng lại. Bỗng cậu run rẩy: "Draco, cậu... Mắt cậu..."
Mắt? Draco buồn bực nhìn vào bóng dáng của mình phản chiếu trên đồ trang trí bằng bạc bên cạnh. Quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, đồng tử màu đỏ sậm trông hơi lạ, nhưng chả sao, hắn vẫn là một Slytherin hoàn mỹ.
"Harry." một người đàn ông tóc nâu đi về phía bọn họ, Draco lập tức nhận ra đây là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật mới nhậm chức Scrimgeour, "Tôi đã muốn gặp cậu từ lâu, hân hạnh."
Harry không thể không đáp lại: "Xin chào, ngài bộ trưởng."
Scrimgeour thoáng nhìn Draco, dò hỏi Harry: "Tôi có thể nói với cậu vài câu không?"
Không! Linh hồn Draco rít gào. Harry Potter là của hắn, cho dù là Bộ trưởng Bộ pháp thuật cũng không có tư cách can thiệp! Đau đớn như xé toạc huyết quản, Draco thấy tay mình vươn ra kéo vai Harry lại, ánh mắt hắn nhìn ngài bộ trưởng dần trở nên nguy hiểm, như một con ác thú đang bảo vệ lãnh địa của nó.
Harry bị túm lại gian nan nói: "Chắc là không tiện đâu..."
Scrimgeour kinh ngạc nhìn hai người: "Cậu Malfoy, cụ Dumbledore để yên cho cậu tiếp cận Harry ư? Thứ lỗi tôi thất lễ, nhưng ai cũng biết Lucius Malfoy là thuộc hạ trung thành của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."
Draco hoang mang gắng hiểu vấn đề của vị bộ trưởng này. Đúng, Lucius là Tử thần Thực tử, nhưng liên quan gì đến Draco? Hắn muốn chăm sóc cho Potter, Harry Potter, Đứa bé sống sót, kỳ tích, Gryffindor đáng yêu ấm áp, Tầm thủ đối địch... Hắn ghét cái ánh mắt nghi ngờ này của Scrimgeour. Draco biết có một lời nguyền có thể móc ruột phù thủy.
"Không. Draco. Bình tĩnh." Harry kịp thời đè tay Draco lại.
Cái gì cũng chưa xảy ra. Không có lời nguyền, không có đám ruột thòng lòng. Scrimgeour hoàn toàn không biết gì cả mà kéo tay Harry: "Được rồi. Ít nhất chúng ta cũng cần thảo luận về vấn đề 'Cứu thế chủ' cổ vũ dân chúng."
Kẻ kia nắm tay Harry. Kẻ kia nắm tay Harry. Của tôi...
Một tiếng nổ lớn vang lên, âm nhạc dừng lại, mọi người quay đầu nhìn, khiếp sợ phát hiện góc này te tua hết cả: tường giấy nứt toác, màn che nửa treo nửa thủng, những ngôi sao trang trí nát vụn thành bụi, lơ lửng như một quầng sáng bao quanh Harry và Draco.
Phải, Harry Potter và Draco Malfoy. Tình huống bây giờ so với lúc bọn họ hai người sánh vai bước vào còn kỳ quái hơn: Đôi mắt Draco sậm máu, ấn đầu Harry lên vai mình, trầm thấp nói: "Đây là của tôi."
Scrimgeour ở gần bọn họ nhất hoảng sợ: "Này, ta không có làm gì hết!"
Mặt Harry dán lên áo khoác tây trang đầy nước hoa của Draco, tầm mắt nhìn thấy Slughorn và Snape cùng xuất hiện. Cậu thống khổ lầm bầm: "Merlin thánh thiện, hai giáo sư Độc dược... Hồng ngọc của Gryffindor đi đời rồi."
*
"Lễ Giáng Sinh mà, đừng nghiêm khắc quá, Severus." Slughorn bảo vệ cho đám hồng ngọc đáng thương của Gryffindor.
Sắc mặt Snape cực kỳ khó coi, cầm đũa phép ếm bùa Muffliato lên mọi người, nhặt ly rượu lăn lóc ở một bên ngửi: "Cậu Potter, cậu cho Draco uống cái gì thế?"
"Cái gì cũng không, con ổn." Draco cường ngạnh nói, gắt gao ôm lấy Harry không buông.
"Ta hỏi cậu Potter."
Harry thấp giọng nói: "Thuốc giải, thuốc giải Tình dược..."
Draco khiếp sợ nhìn cậu: "A? Tình dược?"
Harry âm thầm cầu nguyện sau khi Draco khôi phục sẽ không nhớ chuyện này: "Không phải tôi cho cậu uống Tình dược! Tôi chỉ nghi ngờ cậu, ờm, có khả năng bị Tình dược ảnh hưởng, nên thử cho cậu uống thuốc giải."
"Thuốc giải Tình dược." Snape cười nhạo mà cường điệu, "Hay đấy, năm sáu có học cái này à?"
Harry căng thẳng nói: "Em đọc được cách điều chế trong một quyển sách."
Slughorn giúp Harry giải vây: "Thuốc giải Tình dược rất khó làm, chứng tỏ Harry có thiên phú."
"Sách?" Snape chậm rãi gật đầu, nói móc, "Thế trên sách của cậu Potter có viết rõ đấy chẳng phải thuốc giải Tình dược mà chỉ là một loại Dược tinh thần không?"
"Dược tinh thần?"
Harry ngây ngẩn cả người, cố gắng nhớ lại vị trí viết cách điều chế độc dược này. Đúng là viết cạnh đoạn nói về Tình dược, nhưng cũng đúng là không nói rõ tác dụng... Sắc mặt Draco tái nhợt đến dọa người, khả năng hắn đã nhanh chóng đoán ra được tác dụng của thứ thuốc Harry bỏ lẫn vào cồn là gì.
Snape trào phúng nói: "Chúc mừng cậu Potter, cậu đã thành công học được cách điều chế loại Dược tinh thần có thể xóa bỏ mọi băn khoăn lo lắng."