Harry Potter cần một người giải thích cho những ký ức của mình.
"Oa, tôi đã đánh bại con rồng lửa hung mãnh kia á?"
"Nghiêm túc mà nói, không, cậu chỉ mang trứng của nó đi thôi."
Cho dù gió thổi từ Hồ Đen vẫn mang theo tàn dư của mùa đông, nhưng vô số chồi non bên hồ đã báo hiệu rằng mùa xuân đang đến. Lúc này, gần như tất cả học sinh đã vào lớp, vì vậy Draco ngồi dưới ánh nắng chiều dễ chịu, để mặc Potter lười biếng gối lên đùi mình, cái đầu xù xù của cậu ta vừa nóng lại vừa nặng.
"Vậy nên tôi lấy đi một quả trứng rồng?" Harry Potter hứng thú bừng bừng hỏi, "Sau đó thì sao? Chắc không phải là yêu cầu các dũng sĩ tự ấp trứng đấy chứ?"
Draco đáp chậm rãi: "Nếu như cậu có thể từ trong bụng mình ấp ra một quả trứng rồng, thì không chỉ là Nhật báo Tiên tri, mà ngay cả khu bảo tồn rồng nguy cấp ở Rumani đều sẽ coi cậu là cứu tinh."
Harry rõ ràng có chút thất vọng: "Xời. Tôi còn tưởng rằng hiện tại tôi thật sự có một con rồng."
"Nếu nói tới thú cưng, cậu có một con cú mèo." Draco tiếp tục gánh vác trách nhiệm của mình, "Thực ra, lúc ấy thứ cậu cần lấy đi chính là một quả trứng vàng xen lẫn trong đám trứng rồng, chứa manh mối cho thử thách tiếp theo. Đây là một nhiệm vụ yêu cầu các dũng sĩ phải khiêu chiến bản thân, rồng trong mùa sinh sản cực kỳ nguy hiểm, chúng sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ trứng của mình."
"Một người mẹ bảo vệ những đứa con của mình."
Draco đặt chiếc bánh siro trái cây lên ngực Harry: "Thử thách thứ hai là ở Hồ Đen."
"Ngay tại đây?" Harry nhấc chiếc bánh nhỏ tỏa ra mùi thơm hấp dẫn rồi cắn một miếng, "Chà, tôi thích mùi vị này, Draco."
"Cậu đương nhiên thích. Chỉ cần trên bàn ăn có, cậu sẽ như con lửng mật chỉ muốn đào ổ rồi ăn."
"Tôi nghĩ là lời nói của cậu có hơi quá đó." Harry lầm bầm, hướng ánh nhìn về hồ nước màu đen dưới ánh mặt trời, "Kế tiếp là thử thách gì?"
"Người cá đã giấu thứ quan trọng nhất của mỗi dũng sĩ dưới đáy hồ, và chỉ cho các cậu một giờ để cứu nó. Lẽ ra cậu phải là người đầu tiên hoàn thành, nhưng tiếc là vị cứu tinh của chúng ta quá cao thượng, giúp đỡ Delacour thất bại, trở thành người cuối cùng quay lại bờ."
"Thứ quan trọng nhất? Tia Chớp ư?"
"Không. Thực ra là một người: Ron Weasley."
Harry lập tức ngồi ngay ngắn: "Cậu giận sao?"
Draco thậm chí không thèm phản ứng lại: "Liên quan gì đến tôi?"
Harry nói chắc nịch: "Cậu chắc chắn là giận vì người bị người cá đem xuống hồ là Ron chứ không phải cậu. Tuy rằng tôi bây giờ cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không thể giải thích, nhưng nhất định là có nguyên nhân. Tôi đoán cậu thậm chí vẫn còn để ý hồi năm nhất tôi không chọn cậu mà chọn Ron. Draco, chúng ta trước đây chưa nói về chuyện này sao? Hay cậu đang giả vờ, ờm, không quan tâm?"
Draco căng da đầu nói: "Thôi được, đúng thật là tôi có để ý chuyện năm nhất. Nhưng tin tôi đi, Weasley ngâm mình trong nước lạnh như băng tốt hơn là tôi đi, thực sự đấy."
Harry do dự một chút, lại hỏi hắn lần nữa: "Draco, cậu thật sự một chút cũng không muốn nói cho tôi biết mối quan hệ giữa chúng ta sao? Cậu nói về chuyện của tôi nhiều như vậy, lại không hề đề cập qua một câu rằng cậu lúc ấy ở nơi nào."
Draco chống cằm: "Bởi vì tôi thật sự không tồn tại ở trong câu chuyện của cậu — tôi nói như vậy cậu có tin không?"
Harry cười ra tiếng: "Từ bỏ đi, Draco. Một người ngay cả tôi thích ăn món gì còn biết lại nói không có quan hệ gì với tôi, kể cả nếu tôi thật sự ngã hư đầu rồi cũng sẽ không tin đâu."
Đôi mắt màu xám của Draco nặng nề nhìn người trước mặt. Chờ đến khi đầu óc Potter tốt lại rồi, hắn chắc chắn sẽ tự mình nhảy vào hồ Đen.
*
Áo khoác Tàng hình là đồ vật vĩ đại nhất trên thế giới. Harry ngồi trên giường trong chiếc áo choàng đó mà không nói lời nào, nhìn Draco nói chuyện với Pansy ở cửa.
Mấy ngày nay cậu không ở tháp Gryffindor một đêm nào, Ron và Hermione đều lo lắng vì chuyện này, Harry cũng lần nữa hứa hẹn là "Tối nay mình chắc chắn sẽ về" — sở dĩ dùng "Lần nữa" là bởi vì không có một đêm nào cậu thực sự quay về hết. Harry chỉ miễn cưỡng rời đi mỗi khi hoàng hôn buông xuống mà thôi.
Có lẽ vì mất trí nhớ nên Draco rất quan tâm đến cậu, cho dù Harry đưa ra một ít yêu cầu (mà chính cậu cũng cho rằng) quá mức tùy hứng, thế mà đối phương luôn chiều chuộng cậu hết mức có thể. Bọn họ lúc trước khẳng định không được như thế này/ Chắc chắn là họ chưa bao giờ thân thiết đến thế, Harry có thể cảm nhận được điều đó qua nhiều chi tiết, đương nhiên còn có trong sự kiên nhẫn đôi khi cậu phù thủy tóc vàng thể hiện ra. Draco đang chăm sóc cho một bệnh nhân, xuất phát từ tình yêu, cảm giác tội lỗi, hoặc điều gì đó phức tạp hơn; Harry cứ vì ý nghĩ này mà luôn uể oải, đồng thời càng muốn Draco ở trong tầm mắt của mình nhiều hơn nữa.
— May mắn là cậu khăng khăng muốn ở lại ký túc xá Slytherin vào buổi tối! Rốt cuộc chờ đến khi Draco tiễn Pansy đi rồi thận trọng đóng cửa lại, Harry lập tức xốc chiếc Áo khoàng Tàng hình lên, nói một cách buộc tội, "Cô ấy thích cậu!"
Draco: "Ừm, tôi... đã biết?"
"Vậy nên cậu không thể cười như vậy khi nói chuyện với cô ấy!" Harry đi tới đi lui trong phòng như một con sư tử cáu kỉnh, "Ngày đó lúc tôi tới tìm cậu, cổ thậm chí còn hếch cằm lên nói với tôi là 'Draco sẽ không tới gặp cậu đâu', dựa vào cái gì chớ! — hay là cậu định làm tôi hết hi vọng bằng cách đến gần cô ấy? Mánh khóe này tầm thường quá đó Draco, tôi sẽ không mắc bẫy đâu."
Draco thế nhưng thực sự bắt đầu tự kiểm điểm: "Tôi đang cười sao? Vẻ mặt của tôi vẫn luôn giống như ngày thường mà."
"Thờ ơ hơn một chút đi!" Harry đưa ngón tay đặt ở khóe miệng hắn rồi kéo xuống, "Như này mới đúng. Tôi không phải muốn can thiệp vào xã giao của cậu, nhưng cô ta thích cậu, hai chuyện này không giống nhau."
Draco nhìn chằm chằm vào cậu một lúc."... Potter, tôi nghi ngờ việc đầu tiên cậu làm sau khi hồi phục trí nhớ là diệt khẩu tôi đấy."
Harry hờ hững xua tay: "Tôi đương nhiên không quên giữa chúng ta còn có một khúc mắc lớn không biết giải quyết như thế nào mà. Nhưng chúng ta còn quan tâm lẫn nhau, như vậy còn chưa đủ sao?"
Draco thở dài, bắt đầu xem bài tập về nhà của mình. Hắn không có bị Bludge đập hư đầu óc biến thành một đồ ngốc cả gan làm loạn, hắn vẫn phải nộp luận văn hàng tuần.
(cùng với nhiệm vụ của hắn.)
Harry không còn ép mình nằm trên bàn để quan sát Draco viết nữa, một mặt, điều này ảnh hưởng rất lớn đến hiệu suất của cậu phù thủy tóc vàng, mặt khác, Harry đã ngủ thiếp đi trong khi làm việc này vào ngày hôm qua, cuối cùng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng với cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Không thể nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì.
"Nếu thấy chán, cậu có thể luyện tập thần chú của mình." Cây bút lông ngỗng của Draco không ngừng di chuyển, "Có một số cuốn sách trên giá, hầu hết trong số đó cậu đã học qua trước đây."
"Nếu tôi thử một câu thần chú mà tôi chưa học thì sao?"
"Tôi chắc rằng Cậu Bé Sống Sót sẽ ổn thôi."
Vì vậy, Harry đi đến giá sách — một thứ đã thu hút sự chú ý của cậu sớm hơn cuốn sách thần chú — hẳn là một chiếc hộp trang sức, nằm trong một chiếc rương da mở hờ cạnh giá sách, nhưng kỳ lạ là hoa văn phía trên không lãng mạn và dễ thương chút nào, mà là một bộ xương khô thoạt nhìn trông cực kỳ tà ác, tràn ngập hơi thở của điềm xấu.
Harry nhìn thoáng qua tấm lưng vẫn đắm chìm trong luận văn của Draco, lặng lẽ cúi xuống đặt ngón tay lên hộp trang sức. Cậu thừa nhận làm như vậy không tốt lắm, nhưng cậu thực sự muốn biết có gì trong đó... Rất có thể chính là thứ gì đó từ phía Chúa tể Hắc ám. Nguyên nhân tại sao cậu và Draco phải chia tay. Hiển nhiên, Draco đã cúi đầu trước số phận như vậy, nhưng Harry không muốn.
Harry Potter sẽ không bao giờ đầu hàng trước nỗi kinh hoàng.
Cũng không có chú ngữ gì, nắp hộp nhẹ nhàng mở ra, Harry mơ hồ thấy được một màu lục lam — "Potter!"
Cổ tay Harry bị một sức mạnh đáng sợ kiềm giữ. Là Draco, Slytherin này cơ hồ là trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Harry, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, vươn tay khép lại khe hở vừa bị mở ra.
"Tôi xin lỗi." Harry không thể dùng từ 'vô tình' hay 'tò mò' để bào chữa cho mình. Cậu thực sự muốn moi ra những bí mật của Draco.
Ngoài dự đoán, Draco không nhìn thêm nữa, hắn thậm chí không định đóng cái rương da lại, mà vòng tay qua vai Harry, lo lắng kiểm tra tay cậu dưới ánh mắt khó hiểu của Gryffindor. Ánh mắt hắn dừng lại trên mu bàn tay phải của Harry.
Harry ngay lập tức nhận ra bạn trai mình đang nhìn cái gì. Những vết sẹo mà cậu cũng không biết nguồn gốc của nó. Là một hàng chữ, 'Tôi không được nói dối'. Cậu theo bản năng thu tay lại: "Draco?"
Một lát sau, Draco mới khô khan nói: "Tôi vậy mà đã quên, cho dù cậu mất trí nhớ, cậu vẫn là Harry Potter khắp nơi gây chuyện. Là lỗi của tôi, tôi hẳn là nên chăm sóc cho cậu, mà không phải một mình viết cmn luận văn giống như tôi thật sự quan tâm đến việc tốt nghiệp ra trường."
Hắn buông Harry ra, nhặt chiếc hộp trang sức lên, ngừng lại một chút, lại lần nữa mở nó ra, để lộ một trái snitch vàng đang run rẩy bên trong, nếu không bị vài sợi xích trói lại thì giờ này nó đã ngạo nghễ bay khắp phòng rồi.
"Cảm tạ Merlin cậu đã không sơ suất thả nó ra ngoài." Draco cất hộp trang sức và rương da vào tủ quần áo, "Cho dù tôi không ngại bị cấm túc vài ngày vì tôi đã mang trái Snitch đi một mình, tôi cũng không dám để cậu quay lại cây chổi cho đến khi cậu hồi phục."
Harry lúng túng nói, "Có thể, có thể bị quăng ngã nữa thì tôi sẽ nhớ ra."
"Có thể nó sẽ quăng cậu thành đồ ngốc luôn."
"Trở thành đồ ngốc cũng không phải không tốt." Harry trở lại bàn học, rầu rĩ nằm trên mép bàn. Cậu chắc chắn thứ mà cậu nhìn thấy trong hộp trước đó không phải là trái Snitch. Tựa như cậu thông qua phản ứng của Draco xác định những vết sẹo trên mu bàn tay cậu khẳng định nắm vai trò nào đó trong mối quan hệ của hai người.
Draco ném mấy cuốn sách thần chú tới trước mặt Harry: "Có lẽ những câu thần chú quen thuộc có thể giúp cậu khôi phục trí nhớ nhanh hơn."
Harry lật sách như vũ bão: "Xin lỗi. Không nhớ được."
"Cậu suýt nữa xé nát cuốn sách đấy, Harry."
"Không, tôi cho rằng đây là bút ký của cậu."
"... Hủy đi, nếu cậu thích."
"Lumos."
Một đốm sáng đáng yêu bay lên từ đầu cây đũa phép, chiếu sáng sườn mặt của Draco.
"Orchideous."
Những bông hoa oải hương tím nhạt nhẹ nhàng rơi trên đầu vai Draco.
"Serpensortia."
Một con rắn đen nhỏ "bang" mà rơi trên tấm giấy da của Draco, rít lên và vặn vẹo.
"Finite Incantatem!" Draco lập tức giơ đũa phép lên, chấm dứt nỗ lực nho nhỏ của Harry, "... rốt cuộc bình thường cậu làm thế nào để bản thân không gây rắc rối vậy?"
Harry ngạc nhiên nói: "Draco, đó là rắn thật đấy, nó nói ở trong phòng nóng đến mức làm nó khó chịu."
"Không phải." Draco bình tĩnh chỉ ra, "Nó chỉ là một sản phẩm được tạo ra từ phép thuật, tựa như cậu dùng phép thuật biến ra một con thỏ, dù cho nó trông chân thật đến mức nào cũng không thể dùng nó nấu một nồi canh rồi uống. Hãy nhìn vào những thứ khác đi, chẳng hạn như câu thần chú Giải giới yêu thích của cậu?"
"Cậu sẽ buông bút lông chim và đứng lên luyện tập cùng tôi sao? Sẽ không." Harry lật tờ ghi chú của Draco đến trang cuối, "Đây là thứ mà cậu vẫn chưa thành thạo? Để tôi thử xem... Expecto Patronum!"
Một luồng ánh sáng bạc tuyệt đẹp phát ra từ đầu cây đũa phép, quay cuồng trong không khí rồi dần tụ lại thành một con hươu bạc; nó là mạnh mẽ, thân thiết, ở trong phòng vui sướng mà nhảy lên, nhẹ nhàng lưu lại một dấu chân lấp lánh.
Harry hưng phấn nói: "Chú ngữ này quá tuyệt, nó thật đẹp."
Draco nhìn con hươu đang thảnh thơi với vẻ hoài nghi: "Làm thế nào mà cậu thành công được vậy, Harry?"
"Giống như trong bút kí của cậu viết: ở trong lòng nghĩ tới những kí ức vui sướng, sau đó niệm ra chú ngữ."
Draco gian nan hỏi: "Trí nhớ của cậu khôi phục rồi?"
"Không cần khôi phục ký ức." Harry chớp mắt, "Tôi chỉ nghĩ về lúc ở bên hồ với cậu ngày hôm nay, sau đó thử một chút."
Draco cảm thấy những cảm xúc không thể nói nên lời trào dâng. Xương ức giam giữ trái tim hắn đau đớn như sắp vỡ ra. Hắn mới là kẻ mất trí, hắn cứ sa vào, dù rằng hắn biết đó chỉ là giả.
Con hươu bạc dùng chiếc gạc xinh đẹp của mình nhẹ nhàng chạm vào bờ vai cu hắn.