[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 28: Phúc Lạc dược




Ron nôn nóng giữ lại Harry đang muốn đi vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám (mà đã lâu không học): "Mình nghĩ chúng ta tìm thấy rồi!"

Hermione đưa cho Harry xem những gì cô ghi chép được trên một tấm da dê: "Một câu thần chú khủng khiếp, nghe nói nó có thể làm cho người ta quên đi tình yêu của mình dành cho người mình yêu, và thay vào đó lại yêu kẻ thù của mình."

Ron nói với vẻ mặt khoa trương: "Có lẽ đây là lí do mà thằng Malfoy thay đổi chỉ trong một đêm. Bồ đương nhiên được xem là kẻ thù của nó rồi!"

Harry nghiêm túc đọc tấm da dê kia lại một lần nữa: "Không, ở đây ghi là, 'người trúng thần chú sẽ không cảm thấy sự ảnh hưởng của nó, người đó sẽ cho rằng tất cả những gì người đó làm đều xuất phát từ nội tâm'. Draco rõ ràng không phải như vậy, cậu ta vẫn có ý thức phản kháng mà."

Ron nhăn mặt nói: "Nếu không phải do thần chú tình yêu thì mình cũng chẳng nghĩ nổi còn câu thần chú nào có thể ép buộc nó nhìn bồ với cái ánh mắt buồn nôn ấy đâu, người anh em ạ."

"Thật ra là có đó," Hermione lấy ra tấm da dê thứ hai, "Mình tìm thấy trong một cuốn sách ở khu cấm, tên là 'Khế ước máu', nó không có miêu tả cụ thể gì, chỉ nói là hai bên dùng máu lập lời thề ước, sau khi lập xong thì cả hai không thể tấn công lẫn nhau thôi."

Harry đột nhiên nhớ tới điều gì: "Ron, bồ còn nhớ chuyện hồi lễ Giáng Sinh không?"

"Nhớ rõ, mỗi buổi tối bồ đều chạy đi tìm Malfoy, sau đó mang theo đôi mắt quầng thâm trở về."

"Mình đâu phải nói cái này, là George và Fred cơ." Harry nói nhanh, "Hai anh ấy nói Snape chịu làm cho cụ Dumbledore vì có thể là ổng đã lập một lời thề bất khả bội, nếu vi phạm thì sẽ chết."

"Mấy ảnh chỉ nói giỡn thôi mà..." Ron ngưng lại, "Từ từ, Harry, ý của bồ là, có thể đã có ai đó ép Malfoy lập một lời thề bất khả bội sao, và nếu nó không hẹn hò với bồ thì sẽ vi phạm lời thề mà chết?! Ai mà nhàm chán như thế chớ!"

"Nếu nội dung lời thề không phải là yêu đương với mình, mà là chuyện khác thì sao — ví dụ như, 'bảo vệ Harry Potter'?" Harry vô thức nắm chặt quai cặp, "Cậu ta đúng thật là có bảo vệ mình, thi thoảng ấy. Mình có thể cảm giác được."

Hermione nghĩ nghĩ: "Ngẫm lại hành động của Malfoy ở làng Hogsmeade, nói không chừng Harry nói đúng."

"Nhưng chuyện này không bình thường!" Ron nhỏ giọng kêu, "Trông cậy Malfoy bảo vệ Harry á, còn không bằng tin một con quỷ khổng lồ sẽ học được bùa Bay ấy. Ai sẽ làm điều đó vì lợi ích của Harry chứ?"

Hermione nghĩ đến một khả năng khác: "Nếu người kia căn bản không quan tâm đến Harry, mà chỉ muốn nhằm vào Malfoy thì sao? Mình cũng không phải cố ý nói bạn học của chúng ta như vậy, nhưng là, tất cả mọi người đều biết nhà Malfoy quy phục Voldemort. Bảo vệ Harry Potter ở trong mắt Tử thần Thực tử hiển nhiên là phản bội rồi... Voldemort đã vì chuyện ở Hogsmeade mà trừng phạt cậu ta phải không?"

"Đúng vậy." Harry trả lời, cảm thấy trong lòng có cái gì đó nặng trĩu.

"Mình có một vấn đề." Ron giơ tay lên, "Malfoy vì sao không tố giác người đó với Voldemort?"

Hermione nói: "Bồ không nên cho rằng Voldemort có thể công bằng đi, Ronald. Ông ta lại chẳng phải giáo sư trong trường."

"Không phải Harry đã nói ông ta rất muốn trở thành giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao?" Ron nói thầm, "Nói không chừng ổng sẽ rất vui lòng sắm vai thành một vị giáo sư tốt ấy chứ, sau mỗi lần họp với đám Tử thần Thực tử đó xong thì sẽ giao một bài luận văn dài hai mươi tấc Anh về đề tài: "Làm thế nào để chạy trốn thành công trước khi Thần Sáng đến."

"Mình nghĩ ông ta ở sau gáy Quirrel cũng trải nghiệm đủ kiếp sống của giáo sư rồi, cũng chẳng dễ chịu gì." Harry bước chân quay trở lại lớp học, "Bồ nhắc mình, mình cần mau mau xem được ký ức thật của Slughorn... Chỉ mong ông ấy biết cách có thể hoàn toàn giết chết Voldemort, bây giờ mình rất cần biết điều này."

Hermione có chút sửng sốt: "Harry, nói với mình là bồ không thật sự hạ quyết tâm... muốn đi giết một người."

Ron: "Voldemort không thể tính là con người được."



"Nhưng ông ta vẫn là người mà." Hermione nói, "Dù cho ông ta có tà ác, tàn nhẫn, ma lực cao cường, ông ta cũng là một Phù thủy, là một con người. Không phải ý mình nói ông ta không đáng bị kết án tử hình, nhưng chuyện này khác với việc chính tay Harry giết chết ông ta. Đối với Harry thì khác."

"Mình biết, nhưng mình cần phải đi." Harry bước chân kiên định, "Không phải là do lời tiên tri hay là sự kỳ vọng của Bộ Pháp thuật với mình — mà vốn dĩ chính Scrimgeour cũng không tin là mình là có thể xử lý Voldemort được. Chỉ là bởi vì mình biết rằng, chừng nào Voldemort còn sống, cuộc sống của mình sẽ không thể nào quay trở lại quỹ đạo được. Mình chịu đủ rồi."

"Harry —"

Harry đã bước vào phòng học.

Buổi biểu diễn Quidditch mấy ngày trước có vẻ là quá kinh người, thế nên tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Harry xì xào bàn tán, ngoại trừ Draco Malfoy. Hắn ngồi cùng bàn với vài học sinh Slytherin, nhưng không nói chuyện với bất cứ ai cả, chỉ cúi đầu đọc sách.

Ron nói mơ hồ: "Lúc bồ chưa tới thì nó ngồi một mình ở góc dưới."

Harry rất vui mừng khi nghe điều này. Chuyện này có nghĩa là Draco đang cố tình né tránh cậu, cũng không giống những gì hắn đã từng tuyên bố là 'xem như chưa có chuyện gì xảy ra'. Nó không chỉ nhắc đến những chuyện ngu ngốc mà Harry đã làm trong mấy ngày mất trí nhớ, mà còn nhắc cả những chuyện trước đây khi cả hai gặp mặt và nói chuyện với nhau, bất kể là vì lí do gì, Harry biết đã có chuyện xảy ra.

Chúa cứu thế thanh danh hiển hách nhà Gryffindor bước tới và vỗ vai Nott một cách thân thiện: "Quấy rầy một chút. Tôi muốn mượn chỗ của cậu hai phút."

Nott khiếp sợ quay đầu lại nhìn cậu — có lẽ là vì một cái vỗ vai này của Harry Potter cũng có thể làm cậu ta bị giết chết (lão Nott cũng là Tử thần Thực tử, Harry biết điều này) — nhưng hiển nhiên là cậu ta không sẵn sàng công khai chống đối Harry như Draco (trước kia), mà thực tế, cậu Slytherin này còn rất nghe lời đứng lên thật, trong khi còn chẳng biết Harry muốn làm cái gì.

Harry lập tức ngồi xuống, thuận tiện rút cây bút lông khỏi tay Draco.

Rốt cuộc không thể bỏ qua vị Đấng cứu thế cách mình 2 inch nữa. Draco không thể không ngẩng đầu lên, nhìn cậu dò hỏi.

Harry nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Malfoy, cậu là một thằng tự đại ngu xuẩn."

Draco gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi biết."

"Cậu không biết." Harry nói một cách thờ ơ, "Cậu muốn quăng bản thân đi đâu làm gì thì đó là chuyện của cậu, nhưng cậu không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi."

Trước khi Draco có thể trả lời, Harry đã đứng lên rời đi, Hermione và Ron đã ngồi ở một bàn khác giữ chỗ cho cậu, lúc Snape đi vào lớp chỉ thấy Nott đang đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của mình, cứ như cái ghế đã đột nhiên biến thành một con quái vật khủng khiếp vậy.

Snape nhíu mày: "Trò Nott, lí do gì mà trò còn chưa ngồi vào chỗ, ghế trò mọc gai sao?"

Draco đột nhiên đứng lên: "Thật xin lỗi, giáo sư, con có chuyện phải đi ra ngoài một chút."

Snape không ngăn cản hắn, thậm chí còn không hỏi là hắn muốn đi làm chuyện gì — Ron nhỏ giọng hỏi Harry: "Bồ nói gì với Malfoy đó? Nó bị dọa đến bỏ chạy rồi kìa!"

"Đâu có liên quan gì đến mình." Harry nhìn chằm chằm theo hướng Draco rời đi, suy tư một lát rồi nói, "Nếu mình nói với Snape là đột nhiên mình bị đau đầu, phải đến bệnh xá, thì ổng sẽ cho mình rời đi chứ?"

Ron nói: "Ổng sẽ rót cho bồ một lọ giảm đau ngay tại chỗ luôn thì có."

Harry chán nản cúi thấp đầu xuống.

Hermione gõ gõ cái bàn: "Chuyên tâm nghe giảng đi các chàng trai. Chỉ dựa vào quyết tâm cũng chẳng thể làm Voldemort biến mất được đâu."

— Ít nhất thì mình còn có quyết tâm. Chứ trông Draco thì chẳng có xíu nào. Harry chống đầu nghĩ.

Snape bắt đầu dạy cho bọn học sinh một câu thần chú công kích, Hermione một bên kinh hô "Đây không phải là Nghệ thuật Hắc ám sao?" một bên ghi chép lại vô cùng tích cực. Học về Nghệ thuật Hắc ám trong lớp phòng ngự hình như cũng là một chuyện rất đỗi bình thường thôi, bất quá uy lực của câu thần chú này còn kém hơn Sectumsempra nhiều, mà hơn hết, người giảng lại là Snape lại càng làm mất động lực học của Harry. Cậu nằm xuống bàn, nhìn chiếc áo choàng đong đưa trên bục giảng xa xa kia.

Khó có thể hiểu được lập trường của đám Slytherin này. Severus Snape, một (cựu?) Tử thần Thực tử đã đổi phe trong cuộc Chiến tranh Phù thủy vừa rồi, có thể một bên căm ghét Potter một bên mạo hiểm mạng sống của mình để trung thành với Hội Phượng hoàng. Horace Slughorn, một người đàn ông sợ hãi Voldemort và chân thành mong đợi cái chết nhanh chóng của hắn, đồng thời cũng giữ một bí mật quan trọng có thể uy hiếp đến Voldemort. Còn có Draco Malfoy, vào lúc Harry cho rằng hắn hoàn toàn hướng về mình, thì hắn lại chọn trở thành một Tử thần Thực tử — cậu ta thật sự cho rằng đây là một cách giải quyết sao? Cậu ta đến tột cùng tính toán làm gì?

Một loại cảm giác gấp gáp bắt lấy Harry, khiến cậu cho rằng mình không còn nhiều thời gian để giải câu đố này một cách chậm rãi nữa... Cậu đã có được rất nhiều manh mối và thông tin, nhưng luôn luôn thiếu một chút nữa, luôn không thể chạm đến chân tướng, bất luận là ký ức của Slughorn hay nhiệm vụ của Draco... Harry vô thức lật cặp sách, đột nhiên đụng phải một vật nhỏ lạnh lẽo trong góc.

Là bình Phúc Lạc dược kia.

Harry xém nữa là quên mất món đồ mà cậu thắng được, nhưng phát hiện ra nó vào lúc này quả là một việc không tồi, tựa như có một giọng nói nỉ non bên tai Harry, 'Chính là lúc này', làm cậu dứt khoát mở nắp uống lọ thuốc kia.

*

Một trải nghiệm kì diệu.

Một loại cảm giác sung sướng bành trướng trong cơ thể, ngay cả hoàng hôn cũng sáng ngời lên trong ánh mắt cậu. Harry cảm thấy mình đạt được một loại sức mạnh tinh thần, có một sự tin tưởng vô hạn tràn đầy trong cậu, tất cả những phiền não lúc trước hết thảy đều trở nên vô nghĩa, tại thời khắc này, Harry cảm thấy không có gì là mình không thể làm được.

Snape mới vừa bảo tan học là cậu rời ngay khỏi lớp, Ron cố gắng gọi cậu lại: "Từ từ, Harry! Bồ lại muốn đi tìm Malfoy sao!"

"Không." Harry mỉm cười nói, "Mình muốn tới chỗ bác Hagrid."

"Hagrid?" Ron khó hiểu, "Bác ấy xảy ra chuyện gì à?"

Hermione phát hiện ra điều bất thường: "Harry, bồ làm sao vậy? Hình như bồ uống một loại thuốc lạ nào đó — chẳng lẽ là cái lần trước cho Malfoy còn dư lại sao?"



Harry cười lớn: "Mình không sao, mình uống Phúc Lạc dược thôi. Đừng lo lắng, mình biết mình đang làm gì mà, mình sẽ làm một chuyện quan trọng."

"Phúc Lạc dược?! Tác dụng của Phúc Lạc dược là thế này sao?"

Harry vẫy tay với họ, sải bước ra ngoài lâu đài. Một sức mạnh kỳ lạ thôi thúc cậu chạy lên cầu thang — đó không phải là việc mà một học sinh ngoan ngoãn sẽ làm, nếu bị Filch bắt gặp thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt — quả nhiên, trên cầu thang dẫn lên tầng hai, Harry đã vô tình đụng ngã giáo sư Trelawney.

"Từ khi nhân mã kia tới làm giáo sư Tiên tri, bọn học sinh càng lúc càng không tôn trọng ta." Giáo sư Trelawney hiển nhiên đã uống vào quá nhiều rượu, cả người say khướt, "Nhìn đi, ở trong lâu đài mà bọn chúng còn dám công khai đụng ngã ta..."

Harry biết điều này, từ học kỳ này sau khi nhân mã Firenze cũng đảm nhiệm làm giáo sư môn Tiên tri, số học sinh chọn đến chỗ cô Trelawney càng lúc càng giảm. Cô bắt đầu lo lắng rằng chức vị của mình sẽ bị thay thế hoàn toàn, vì vậy cô tìm cách giải sầu trong vòng tay của rượu — hiển nhiên, điều này khiến các học sinh càng không hoan nghênh cô.

Harry đỡ cô dậy — cậu biết mình nên xin lỗi — Phúc Lạc dược đã thay đổi hành động của cậu, khiến cậu nói với Trelawney: "Không, thực ra trước khi Firenze xuất hiện, mọi người đã nghi ngờ tại sao cụ Dumbledore lại chọn cô làm giáo sư môn Tiên tri rồi."

"Nghi ngờ ta ư!" Trelawney bi thương mà hô to, "Ta kế thừa thiên phú tiên tri của cụ cố ta, năm đó ở quán Đầu Heo ta đã tự chứng minh mình với Dumbledore, nhờ thế mới có được chức giáo sư của Hogwarts! Vậy mà các trò dám nghi ngờ ta!"

"Quán Đầu Heo?"

"Không phải là ta thích cái nơi bẩn thỉu đó đâu, chỉ là kinh tế eo hẹp — nơi cụ Dumbledore phỏng vấn ta, tuy rằng lúc đầu cụ tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng sau khi ta hoàn thành một lời tiên đoán, thái độ của cụ lập tức thay đổi, mời ta tới Hogwarts đảm nhiệm chức giáo sư."

Vẻ mặt của Harry trở nên nghiêm túc, cậu nhận ra lời tiên tri cụ Dumbledore nghe được chính là cái kia, lời tiên tri về đứa bé sinh ra vào cuối tháng Bảy và Voldemort.

Trelawney căm giận nói: "Trò có biết có bao nhiêu người ghen tị với cơ hội này của ta không? Bọn họ vẫn luôn đồn thổi về ta, nói ta không có thiên phú tiên tri... Tỷ như Severus Snape, ông ta khi ấy thậm chí còn nghe lén cuộc phỏng vấn của ta!"

Harry mở to mắt kinh ngạc: "Snape?"

"Chính là ông ta, ổng chắc chắn cũng muốn một công việc từ Dumbledore, cho nên mới tới gây cản trở ta!" Trelawney nói, "Đáng tiếc ông ta còn chưa kịp làm gì đã bị chủ quán Đầu heo phát hiện... Giảo biện nói mình đi nhầm lầu... nhưng ta biết, ông ta là đang nghe lén!"

(Scrimgeour nói cho Harry: "Chắc con không biết rõ, vị giáo sư này của con đã từng là một Tử thần Thực tử, thậm chí còn có quan hệ rất lớn đến cái chết của cha mẹ con. Con biết chuyện này chứ?")

Hiện tại Harry đã biết. Kì lạ thay, cậu cũng không quá phẫn nộ hay không thể tin được, ngược lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm khi rốt cuộc tìm được đáp án. Cậu đỡ Trelawney ra hành lang, để cô cầm chai rượu dựa vào vách tường đứng vững, rồi tiếp tục đi ra ngoài lâu đài.

Bởi vì sự chậm trễ vừa rồi, sắc trời đã trở nên tối om, Harry lập tức nhớ tới những lần cậu muốn ra ngoài thám hiểm lại bị Draco mạnh mẽ túm về. Lúc ấy bọn họ ở cái góc kia... Cái giá tam giác ở phía sau nhà kính kia, Harry nhớ khi cậu buông chân xuống đã dẫm lên giày da của Draco, đối phương vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ nhìn cậu, thở dài nói, Potter, tôi xin cậu đừng chạy loạn nữa.

Hiện tại Harry lại đứng sau nhà kính, một mình. Cửa sổ bên trái không đóng chặt, để lại một khe hở — tối hôm đó giáo sư McGonnagal là từ cửa sổ này bắt được cậu và Draco — Harry nhịn không đẩy mở cửa ra, lập tức, bên kia cửa sổ liền có người bị hoảng sợ: "Harry?!"

Là Slughorn, ông cầm một cây kéo đang cố cắt một ít lá khỏi cái cây sống động trong nhà kính. Hiển nhiên là ông không có xin trước với giáo sư Sprout, bởi vậy khi Harry xuất hiện, trên mặt ông lộ ra vẻ xấu hổ, giấu kéo ho khan một tiếng, hỏi: "Ta nghe nói... con khoẻ hơn rồi phải không, Harry?"

Harry gật đầu: "Cảm ơn thầy quan tâm, con nghĩ con đã không sao."

Slughorn nhìn thoáng qua sắc trời: "Đã tối rồi, trò tốt vẫn là về ký túc xá đi."

"Con muốn đến gặp Hagrid." Harry nói, "Lúc trước bác ấy nói tình trạng của Aragog không tốt, con muốn biết hiện tại nó thế nào. Vâng, Aragog là con nhện tám mắt khổng lồ mà bác Hagrid nuôi."

"Con nhện tám mắt khổng lồ! Ta đã từng nghe nói trong Rừng Cấm có một con..." Thần sắc Slughorn rõ ràng dao động, ông cầm cái kéo quơ quơ, rốt cuộc hạ quyết tâm, "Ta nghĩ, ta có thể đi cùng trò, Harry. Có thêm một vị giáo sư thì sẽ an toàn hơn chút... không phải ý ta nói Hogwarts không an toàn đâu, nhưng tình huống hiện tại chúng ta cũng biết rồi đó."

Harry vừa lòng nói: "Rất cảm ơn giáo sư."

Aragog hiển nhiên không có chịu sự chúc phúc của Phúc Lạc dược, lúc Harry và Slughorn chạy tới, Hagrid đang làm lễ tang cho người bạn này. Slughorn đã đọc một bài điếu văn rất xúc động cho con nhện khổng lồ tám mắt quý hiếm, hơn nữa còn lấy được ít nọc độc từ cơ thể nó làm quà đáp lễ.

Kế tiếp bọn họ an ủi Hagrid bi thương trong căn nhà gỗ nhỏ kia. Rượu lại một lần sắm vai nhân vật quan trọng, Hagrid là người đầu tiên say, thân hình nửa người khổng lồ cao lớn nức nở một cách đáng thương, kể lể như một đứa trẻ, là rằng Aragog làm bạn với bác như thế nào từ khi còn là một con nhện con. Slughorn, sự đồng cảm của ông dành cho Hagrid còn khiến Harry bất ngờ, ông uống rượu với Hagrid, nói với nhau về những loài động vật quý hiếm (và cả những thứ đắt tiền trên người chúng nữa), nói về Hogwarts, nói về người nhà, thậm chí còn nhắc tới James và Lily.

Slughorn giơ đũa phép lên cao, ưu thương xướng một bài hát về Odo đấng anh hùng.

"Đau thương." Hagrid ngã ra đất để đầy vỏ bình rượu.

Slughorn nhìn về phía Harry, giọng vì rượu mà mơ hồ không rõ: "Ta thật sự rất buồn cho trò ấy..."

Harry nhẹ giọng nói: "Mẹ con không có đi."

"Cái... Cái gì?"

"Voldemort giết chết ba con trước."

Slughorn lập tức kinh hoảng bịt lỗ tai lại: "Đừng, đừng nhắc đến người đó! Ta không muốn nghe!"

"Ba con khi chết đã cố giữ Voldemort nửa phút... Ba lớn tiếng cảnh báo, muốn mẹ con trốn đi." Harry không thể khống chế chảy nước mắt, "Nhưng bà ấy không đi. Bà không muốn bỏ lại con, cũng không muốn bỏ chồng bà ở lại..."

Slughorn ngơ ngẩn buông tay xuống: "Trò ấy có thể không cần làm vậy."



Harry nói khổ sở: "Bà chọn cách dùng mạng mình bảo vệ con, sau đó cùng ba con vĩnh viễn trầm miên."

Thống khổ và sợ hãi luân phiên xuất hiện trên mặt Slughorn: "Lily... Không, không, thật là đáng sợ..."

"Chỉ cần Voldemort còn sống, hết thảy chỉ càng trở nên đáng sợ hơn." Harry thấp giọng nói, "Giáo sư, thầy sẽ giúp con trai của Lily phải không? Đó là Chúa cứu thế mà, nó cần phải đi giết chết tên ác quỷ kia.

Slughorn nhìn chằm chằm cậu: "Chúa cứu thế."

Harry nói: "Vâng. Con trai của bà cần đoạn ký ức đó."

Slughorn nhìn Harry. Ước chừng khoảng một phút. Trán ông chảy mồ hôi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nhưng cuối cùng, ông cầm lấy đũa phép, rút ra một sợi ký ức màu bạc từ huyệt Thái Dương mình rồi cất vào một cái bình nhỏ.

"Ta chỉ là, cảm thấy đoạn ký ức này... rất không sáng rọi..." ông lẩm bẩm, ngã xuống những bình rượu lăn lóc giống Hagrid, một giọt nước từ khóe mắt ông chảy xuống.

Harry nhẹ nhàng đóng cửa nhà gỗ lại, cảm thấy sức nặng của cái lọ nhỏ ở trong túi mình. Cậu thành công, cậu hẳn là nên về ký túc xá để làm Hermione và Ron yên tâm, hoặc là đi tìm Dumbledore ngay lập tức để xem này đoạn ký ức này đến tột cùng là cái gì. Nhưng mà lại có một thứ cảm giác mạc danh làm bước chân cậu ngừng ở trước một bức hoạ trái cây.

Phúc lạc dược vẫn đang phát huy công hiệu, Harry bỗng nhiên cảm thấy còn một chỗ cậu cần phải đi. Cậu vươn tay, xoa trái lê, cửa phòng bếp Hogwarts mở ra, Dobby từ trong một đám gia tinh đang làm việc nhảy ra, vui vẻ hỏi: "Harry Potter cần cái gì?"

Harry nói: "Tôi cần Kreacher."

Vì thế, Kreacher mặc bao gối cũ vừa mắng thầm vừa đi tới — thuận tiện đẩy Dobby ra — đứng trước mặt Harry: "Có chuyện gì cần phân phó sao, cậu Harry?"

Harry nói: "Mang tôi về số 12 Quảng trường Grimmauld, ngay bây giờ. Ông có cách đúng không?"

Kreacher nói một cách không tình nguyện: "Vâng, phép thuật của gia tinh không chịu sự hạn chế của lâu đài, chúng ta ở đây vẫn có thể Độn thổ đi..."

Tiếp theo, Harry cảm thấy tay mình bị nắm lấy, sau một trận trời đất quay cuồng, cậu phát hiện mình đã đứng trong đại sảnh của căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, bức họa của bà Black lập tức hét lên: "Kreacher! Ngươi mang theo ai trở về đó — một đứa Potter!!"

Sau đó giọng bà lại đột nhiên trở nên trấn tĩnh: "À, Harry Potter."

Harry không rảnh để ý tới bà... cậu biết mình phải đi đâu, phải nhanh trước khi Phúc Lạc dược hết công hiệu... Cậu nhảy lên thang lầu, xông lên lầu hai như một con hươu... Không phải phòng này, ở tận cùng bên trong... Harry dừng lại.

Cậu đứng trước tấm thảm về lịch sử trong bảy thế kỷ của gia tộc Black treo trên tường, thẫn thờ nhìn những cái tên được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Trên một vết cháy xém lại xuất hiện tên chú Sirius lần nữa, cùng tên em trai chú là Regulus ở bên cạnh, và 'Harry Potter' xuất hiện ở bên dưới, tỏ rõ cậu là người thừa kế của Sirius. Sau khi chú Sirius mất đi, Harry cũng không còn hứng thú với căn nhà này, càng không muốn treo tấm thảm này lên... Cho tới bây giờ cậu mới nhận ra rằng, nếu cậu là con đỡ đầu của Sirius, cậu kế thừa Kreacher, kế thừa căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld, cũng có nghĩa là gia tộc Black đã thừa nhận họ.

Ngón tay Harry dừng ở tên của Sirius. Hướng lên trên, là phu nhân Black, người ở trong bức họa kia. Hướng qua phải. Lại là hai người nhà Black. Ngón tay Harry lướt qua cái tên Narcissa, rồi lặng lẽ ngừng ở 'Draco Malfoy'.

Harry dùng ngón trỏ phác hoạ đuôi chữ D, lại lần nữa bị cái cảm xúc kì lạ này chi phối. Cậu lấy đũa phép ra, nhẹ giọng thì thầm: "Finite Incantatem."

Sau một tiếng vang rất nhỏ, một sợi chỉ bạc kỳ lạ hiện lên trên tấm thảm, như là một sợi xiềng xích kiên cố nối tên của Harry và Draco lại.

— đây là đáp án.

Harry ngồi trên thảm, lẳng lặng nhìn thứ xiềng xích này.

Mặt trời đang cao dần lên ngoài cửa sổ.