Khi Draco trở lại hầm Slytherin, Goyle và Crabbe đang đi lòng vòng trong phòng chung, còn Blaise khoanh tay ngồi trên ghế sofa dài, vô cùng tốt bụng chỉ cho bọn nó, "Chúng mày có thể thử biến nó thành bánh ngọt, sau đó ăn luôn đi."
"Nhưng giáo sư Snape nói phép thuật không thể biến ra thức ăn có thể ăn được..." Goyle do dự không biết có nên tiếp thu đề nghị này hay không, cho đến khi nó phát hiện mình đang bị nhìn chằm chằm, "Ồ, Draco."
Draco mệt mỏi hỏi: "Chúng mày lại làm gì đấy."
Blaise trả lời thay bọn nó: "Goyle muốn giấu cái kìm gắp than. Không ai biết tại sao."
Draco nói: "Đừng để ý đến cái kìm gắp than nữa, đi theo tao."
Crabbe và Goyle không có bất kỳ phản đối nào, theo thói quen đi theo hắn vào phòng ngủ, cho đến khi bị bảo lấy đũa phép ra, bọn nó mới nhận ra rằng Draco vừa mới ra một mệnh lệnh kì lạ.
Mặt Crabbe hoàn toàn đần ra, còn Goyle lắp bắp hỏi: "D - Draco, mày hôm nay làm sao vậy?"
Draco không có sức giải thích, chỉ lặp lại một lần nữa: "Dùng bùa hóa đá với tao."
"Nhưng, nhưng mà..."
"Không cần chúng mày hỏi nhiều." Draco ngồi xuống ghế, "Hiện tại, hóa đá. Sau đó đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng tao lại."
Crabbe do dự giơ đũa phép lên. Bùa hóa đá là một trong những câu thần chú bọn nó tương đối thuần thục, chỉ vì tiện cho việc đùa dai. Nó chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày sẽ dùng thứ này với Draco, hay là xuất phát từ yêu cầu của đối phương... Draco không còn giống như trước kia nữa.
Goyle dường như muốn ngăn nó lại: "Crabbe..."
Crabbe nói: "Petrificus Totalus."
*
Draco biến mình thành một bức tượng đá, im lặng ngồi trên ghế. Hắn không giữ lại bất kỳ nguồn sáng nào trong phòng, bóng tối nặng nề nuốt chửng hắn, khiến hắn dần mất đi nhận thức về thời gian. Có lẽ thế giới trên kia đã đi vào ban đêm. Có lẽ Dumbledore đã rời khỏi Hogwarts. Snape đưa ra hai lựa chọn trước mặt hắn: cha hắn, hoặc là Potter. Không biết tại sao, vị gián điệp kia lại cho rằng Draco cuối cùng sẽ phản bội gia đình hắn để đến bên Dumbledore, đơn giản là vì hắn yêu Potter.
Vô cùng lố bịch. Draco nhắm mắt lại, mơ hồ nghĩ: Đó chỉ là tình yêu, một tình yêu vô vọng. Những thứ mà hắn nên vứt bỏ đầu tiên.
Hắn vĩnh viễn không phải anh hùng trong sử thi, vĩnh viễn không thể nghĩa vô phản cố* mà đưa ra lựa chọn. Huống chi, cho dù là lựa chọn món ăn tối, Draco cũng chưa từng công khai phản đối cha hắn, hắn không thể tưởng tượng phải ở thời điểm này đứng bên cạnh Potter như thế nào, nói cho Lucius biết: Đúng vậy, con đang phản kháng người, thưa cha.
(*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù (đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại, tiếng Anh: not to flinch or shrink back for a righteous cause; March bravely ahead without any thought of turningback). Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)
Hắn quả thật nên cứ nhốt mình trong phòng như vậy, quay về dưới sự che chở của cha mẹ. Lucius đã tìm ra cách giải quyết vấn đề do Khế ước Bảo hộ kia mang đến, giống như khi còn bé, chỉ cần về đến nhà, cha hắn sẽ vừa răn dạy hắn vừa nghĩ biện pháp giúp hắn giải quyết phiền toái bên ngoài.
Nhưng mà. Hắn không còn là một đứa trẻ nữa. Hắn đã nhận được một nụ hôn vào ngày trưởng thành.
Draco cảm thấy khóe mắt mình đang nóng lên — hắn nghĩ rằng hắn sẽ chảy ra những giọt nước mắt lạnh lẽo, nhưng không phải, đó là một thứ nóng bỏng và đau đớn — tiếp theo cơn đau bắt đầu bốc lên trong mạch máu của hắn, kịch liệt tấn công trái tim hắn, khiến lồng ngực hắn như vỡ ra từng tấc. Bên trong hắn bị phơi bày, Draco vội vàng lục xem trái tim đau nhức của mình, hi vọng tìm ra dấu vết kiểm soát của Khế ước Bảo hộ bên trong hắn.
Hắn thất bại, càng nhiều thứ cố gắng trào ra từ trong thân thể hắn, nóng rực, hỗn loạn, đau đớn... Một ngọn lửa màu trắng bạc phát ra từ đầu ngón tay hắn, nhấn chìm toàn bộ cơ thể hắn trong giây lát.
*
"Chúng mày thật sự định ngồi đây cả đêm sao?" Khi quay lại phòng sinh hoạt chung, Blaise ngạc nhiên khi thấy Goyle và Crabbe vẫn ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, thậm chí không ăn gì.
"Draco bảo chúng tao ngăn nó ra ngoài tối nay."
"Nó trở nên rất kỳ lạ."
"Tao đồng ý với điều này." Blaise nói, "Cho nên tao đề nghị chúng mày không cần ngăn nó làm chi, để xem nó rốt cuộc muốn làm gì."
"Nhưng mà..." Crabbe không chắc là nó có thể cùng nói với Blaise chuyện liên quan đến Chúa tể Hắc ám hay không, bất luận như thế nào, Dumbledore hiện tại vẫn là hiệu trưởng Hogwarts.
Ngay lúc đó, những tiếng nổ dữ dội vang lên từ sâu trong hầm, trong nháy mắt ngay cả phép thuật chiếu sáng trong phòng sinh hoạt chung cũng bị ảnh hưởng, ánh sao trên trần nhà biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa yếu ớt lóe lên trong lò sưởi, Blaise là người đầu tiên kịp phản ứng, rống to: "Là bạo động phép thuật! Mau đi tìm giáo sư — Draco nó làm gì thế!"
Nhưng không ai trả lời, Goyle và Crabbe ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt dẫn đến hành lang: "Draco?"
Đúng là Draco đang bước ra từ phía sau cánh cửa... Khuôn mặt hắn âm trầm, tay phải nắm chặt đũa phép, vẫn còn những đám lửa nhỏ màu trắng bạc đang cháy trên mu bàn tay hắn. Hắn sải bước chạy ra ngoài, lúc đi qua phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bọn Goyle một cái, tựa hồ toàn thế giới chỉ còn lại nơi hắn sắp lao tới đáng để hắn quan tâm.
Cho đến khi ánh sáng khôi phục bình thường, Goyle mới đẩy Crabbe một cái: "Không phải đã nói phải cản Draco à?"
"Cản nó được sao?"
Blaise gõ gõ cái trán: "Đúng là điên rồi."
*
— muốn lập tức tìm được Harry.
Lần đầu tiên Draco căm ghét cái khoảng cách xa xôi giữa tầng hầm nhà Slytherin và tháp Gryffindor đến thế, căm ghét cái cầu thang di chuyển chết tiệt. Bây giờ là 9 giờ tối, bọn học sinh mới về phòng ngủ, Lucius sẽ không ra tay sớm như vậy, quá dễ dàng bị phát hiện sự bất thường, hắn vẫn còn có cơ hội ngăn cản Potter đáng chết bị lừa đi ra ngoài chạy loạn. Phải.
Trước bức chân dung Bà Béo, McLaggen vừa mới đọc mật khẩu, đã bị một bàn tay bắt lấy bả vai, đẩy mạnh sang một bên — ký ức về việc bị đánh ở hành lang lập tức trỗi dậy: "Malfoy! Mày lại muốn làm gì đây, giáo sư McGonagall sẽ cấm túc mày cho coi!"
"Vậy thì cứ cấm túc đi. Cứ như có ai quan tâm ấy." Góc áo đồng phục màu xanh lá nhoáng lên trước mặt gã, tiến vào bức chân dung vừa mới mở ra.
Bà Béo kinh ngạc kêu lên: "Vừa rồi có một Slytherin đi vào từ chỗ ta, phải không?"
Đúng thật là một Slytherin. Khi Draco xông vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, tất cả học sinh bên trong đều ngẩng đầu khiếp sợ nhìn hắn. Không chỉ vì đây là một Slytherin, mà còn là vì đó là Draco Malfoy, cha hắn là Tử thần Thực tử bị truy nã, mà chính hắn — được rồi, cái này thì nội bộ nhóm Gryffindor còn đang tranh luận với nhau.
Ginny là người đầu tiên phản ứng, cô đứng lên, đi về phía cậu phù thủy tóc vàng, người dường như không phù hợp trong một mảng trang trí màu đỏ vàng: "Anh tới tìm Harry sao? Anh ấy đã đi ra ngoài rồi."
Trong nháy mắt, sắc mặt Draco tái nhợt một cách đáng sợ: "Khi nào? Cậu ấy đi đâu?"
Ginny vô cùng ngạc nhiên trước phản ứng của hắn — cô bé tự nhận rằng mình chỉ nói một câu rất bình thường: "Tôi không rõ, hẳn là có việc đặc biệt gì đó, Anh ấy đã đi một mình sau bữa tối. Anh cần giúp gì sao? Đừng hiểu lầm, chỉ là vì Harry thôi... Hai người có vẻ như..."
"Không." Draco nhắm mắt lại, kiên quyết xoay người, tựa như hắn đột ngột xông vào nơi này, rồi đột ngột rời đi.
Tình huống xấu đã xảy ra: Potter đã đi ra ngoài. Một mình.
Chuyện gì mới là việc đặc biệt? Sirius sao? Nếu thật là như vậy, Harry sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai khác — có lẽ Weasley và Granger sẽ biết một chút, nhưng tình hình không cho phép Draco lãng phí thời gian của mình vào một từ 'có lẽ'. Bước chân Draco tạm dừng một chút, bỗng nhiên dùng tay trái chống đỡ bệ cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Giọng nói Bà béo nhất thời xuyên thấu vách tường: "Tên Slytherin kia! Nhảy từ lầu tám xuống!"
— Draco đương nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như là tìm không thấy Potter liền nhảy lầu ngã gãy cổ!
Ngay lúc rơi xuống, hắn niệm thần chú gọi tới một cây chổi luyện tập từ trong cửa sổ lầu năm, để nó mau chở mình đến Đại Sảnh đường. Thật kì lạ, hắn đã không luyện tập Quidditch trong một thời gian dài, cây chổi cũ này cũng không thể so sánh với bất kỳ cây chổi nào mà hắn từng có, thế nhưng lần này là lần bay tốt nhất và nhanh nhất của hắn.
Hắn trực tiếp dừng ở trước bức tranh hoa quả đi thông đến phòng bếp, ấn vào quả lê kia, ở trong lòng khẩn cầu Merlin chiếu cố hắn. Phòng bếp mở ra, Draco gần như tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng có rất nhiều gia tinh đang làm việc ở đây — hắn đành phải kêu lên: "Kreacher, Kreacher? — Dobby? Ai cũng được, làm ơn... làm ơn giúp tôi."
Rất có hiệu quả, Dobby thực sự bước ra từ trong đám gia tinh, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên: "Tôi nghe thấy 'làm ơn'... có phải cậu chủ Draco đang nói 'làm ơn' với Dobby không?"
Draco nói: "Đúng vậy, ta biết các ngươi có thể Độn thổ trong lâu đài, làm ơn dẫn ta đi tìm Potter, càng nhanh càng tốt... Ta thậm chí có thể, khẩn cầu ngươi."
Merlin, nếu cha hắn biết hắn nói những lời như vậy với một gia tinh đã phản bội Thái ấp Malfoy thì có lẽ ông sẽ dùng gậy đầu rắn đánh gãy chân hắn. Bất quá cái này cũng không sao cả, cha hắn rất nhanh sẽ đối mặt với trùng kích đáng sợ hơn.
Dobby la hoảng lên: "Cậu muốn tìm Harry Potter? Harry Potter làm sao vậy!"
"Cậu ấy đang gặp nguy hiểm," Draco lẩm bẩm nói, "Ta phải nhanh tìm được cậu ấy."
"Harry Potter gặp nguy hiểm!" Dobby kinh hoảng kêu lên, lao đầu vào sâu trong bếp, chờ nó xuất hiện lần nữa, trong tay gắt gao kéo Kreacher có vẻ mặt không tình nguyện, "Dobby không được Harry Potter trói buộc, không thể tìm được cậu ấy ở nơi nào, nhưng Kreacher có thể, Kreacher là gia tinh của Harry Potter."
"Kreacher," Draco cong lưng, nhìn thẳng vào con gia tinh già nua, "Ta... ta cần phải đến chỗ Potter ngay lập tức. Xin hãy giúp ta."
"Được rồi, nếu là mệnh lệnh của cậu chủ Draco..." Kreacher nói thầm, vươn một tay bắt lấy cổ tay Draco, "Lão Kreacher không quan tâm chút nào đến Harry Potter hết, nếu cậu ta xảy ra chuyện thì Kreacher có thể trở về bên cạnh bà chủ."
Draco nói: "Nếu Harry xảy ra chuyện, toàn bộ số 12 Quảng trường Grimmauld sẽ chìm sâu vào lịch sử, không bao giờ được đánh thức. Cậu ấy là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Black."
"Đúng vậy, đúng vậy." Kreacher chán nản lắc đôi tai to của mình," Cậu Regulus thừa nhận bọn họ. Kreacher biết."
"Regulus?" Khi mới phát hiện ra Khế ước Bảo hộ này tồn tại, Lucius cũng tức giận hô to "Regulus cư nhiên thừa nhận phản đồ của gia tộc", hiện tại Draco lại nghe được lời tương tự từ Kreacher — hắn đang muốn đặt câu hỏi thì cảm giác khó chịu của Độn thổ đã cắt ngang hắn.
*
Xoay tròn... Đè ép... Choáng váng...
... Nơi Potter đang ở chắc chắn rất xa...
Cuối cùng, khi đặt chân xuống mặt đất, Draco phải giữ chặt thái dương để ngăn chặn sự khó chịu do di chuyển đường dài gây ra — hắn cần khôi phục trạng thái ngay lập tức, nếu cha hắn đã chĩa đũa phép vào Harry. Draco Malfoy không thể trở thành một anh hùng sử thi, bất quá ít nhất thì hắn có thể noi theo nhân vật trong vở kịch nổi tiếng. Có lẽ kế tiếp hắn sẽ bổ nhào lên người Potter, dùng bản thân mình che chở cho cậu, sau đó nói với Lucius: Trừ phi cha giết con trước.
"Draco?"
Draco ngẩng đầu, vui mừng khi thấy một Potter vẫn còn thở đang đứng trước mặt hắn, với sự ngạc nhiên toát ra từ đôi mắt xanh ấm áp, linh động và đáng yêu.
"Draco!" Harry rốt cuộc phản ứng lại, cậu giữ chặt tay Draco, "Cậu sao lại xuất hiện ở đây! Còn có Kreacher — là Kreacher mang cậu tới tìm tôi à?"
"Tôi đến mang cậu về." Draco nói dồn dập, "Tôi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất xin lỗi, cha đỡ đầu của cậu thật sự đã không còn nữa. Có thể có người cho cậu tin tức giả, nhưng đây là một âm mưu, một... một âm mưu nhằm vào cậu. Tôi không thể để cậu chết như vậy, cậu biết đấy, Khế ước Bảo hộ."
Harry nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Gương? Sirius? Cậu đang nói cái gì thế?"
Draco ngẩn ra: "Cậu không phải vì Sirius mới chạy ra sao?"
Harry nói: "À, thực ra, là tôi và giáo sư Dumbledore đã bàn bạc với nhau rằng đêm nay sẽ cùng hoàn thành một chuyện quan trọng.". Truyện Light Novel
Draco lúc này mới phát hiện bên cạnh bọn họ còn có người thứ ba: lão hiệu trưởng của bọn họ đang đứng bên một cái chậu đá phát ra ánh sáng xanh biếc, đang mỉm cười nhìn bọn họ. Hắn cũng vừa mới nhận ra đây là một nơi rất cổ quái, như là một hòn đảo rất nhỏ, có khi còn nhỏ hơn phòng ngủ nhà Draco, mặt đất đầy đá đen, vây quanh hòn đảo cũng toàn màu đen, tựa như trong vực sâu không đáy vậy.
"Nơi này là?"
Harry còn chưa kịp trả lời, Kreacher đã bi thương rên rỉ: "Nơi này, nơi này... Trời ạ."
Con gia tinh tập tễnh đến gần cái chậu đá như một ông lão tuổi xế chiều, vươn cánh tay khô gầy ôm lấy nó, nằm sấp trên đó khóc: "Cậu Regulus của tôi..."