[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 39: Sống chung




Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi (bức chân dung của ông Lucius đã được Draco đặt lại vào trong rương), Harry bắt đầu tham quan nơi mà mình sẽ ở lại hết khoảng thời gian còn lại của tháng Bảy. Nhìn chung thì đây là một căn hộ dành cho người độc thân rất chi là Muggle, ngoại trừ những phần được biến đổi bằng phép thuật ra thì những đồ vật khác nên được sắp xếp lại, chẳng hạn như máy giặt chưa cắm điện, máy hút bụi và tủ lạnh trống rỗng —

Rất tốt, hiện tại hai phù thủy trẻ tuổi đang phải đối mặt với vấn đề đầu tiên trong cuộc sống: Bọn họ có vàng, đô la, vật phẩm Nghệ thuật Hắc ám, nhưng không có sữa bò hay bánh mì.

Là người đã sống trong căn hộ một thời gian, Draco đưa ra đề nghị: "Tôi biết có một cửa hàng gần đây bán đồ ăn Muggle."

Harry hỏi cẩn thận: "Anh đã từng đến sao?"

Draco lắc đầu như một lẽ đương nhiên: "Tất nhiên là không rồi. Trước kia gia tinh thường xuyên mang đồ ăn tới đây."

Harry thở dài: "Cho nên chúng ta cũng không có nước rửa."

"Đó là cái gì?"

"Là thứ mà anh ngay lập tức muốn mua từ siêu thị Muggle" Harry nói thầm, lôi ra giấy bút từ trong rương của mình, bò lên giường và bắt đầu lập một danh sách mua sắm nghiêm túc, "... bơ, thịt xông khói, thêm muối và hạt tiêu... Em nhớ có một lò nướng trong bếp... Draco, anh có biết bột mì không?"

Cậu Slytherin kia dùng một ánh nhìn hoang mang nhưng vô cùng tự tin trả lời cậu.



"... Quên nó đi." Harry gạch bỏ nó, tiếp tục viết, "Có lẽ trước tiên nên chuẩn bị bánh quy. Dầu gội. Em cảm thấy một cái bật lửa sẽ có ích? Xét thấy tạm thời chúng ta đều không thể sử dụng phép thuật..."

Tấm nệm quá mềm khiến việc viết lách của cậu trở nên khó khăn, nhưng Harry lại chẳng nghĩ đến việc mình nên lên bàn để viết. Có lẽ bởi vì ở trong thế giới Muggle, cậu đã vô tình hình thành một vài thói quen trong chiếc tủ chén, tỷ như viết ở trên giường, tỷ như cam chịu gánh vác phần lớn việc nhà... Nhưng mà Harry cũng không cảm thấy không thoải mái — không phải cậu thích làm việc nhà đâu — chỉ là tâm trạng hiện tại của cậu hoàn toàn bất đồng với khi chuẩn bị bữa sáng cho nhà Dursley. Rất có thể là bởi vì bây giờ cậu có toàn quyền thêm bất cứ thứ gì mình thích vào danh sách và nhờ Draco mua về.

Trong khi Draco ra ngoài tìm thức ăn cho hai người họ, Harry đã cố gắng tìm cách thích hợp để ngụy trang cây đũa phép của mình. Không phải Harry không tin tưởng cụ Dumbledore, chỉ là cậu luôn có một dự cảm mơ hồ rằng mình sẽ không thể yên ổn trong ngôi nhà này cho đến khi mười bảy tuổi như đã tưởng tượng. Nếu ngày mai cậu nhất định phải mang theo đũa phép ra ngoài, thì ít nhất cây nhựa ruồi của cậu phải trông không giống cây đũa phép, kẻo bọn Tử thần Thực tử sẽ ngay lập tức nhận ra cậu là một phù thủy lẫn trong nhóm Muggle mất. Harry nhớ Lucius để đũa phép trong cây gậy chống của ông, nhưng cậu mang gậy thì lại trông kỳ quá, có lẽ cậu có thể thử một chiếc ô. Hagrid hình như có giấu một phần cây đũa phép của mình bên trong chiếc ô.

Khi Draco mở cửa vào và xách theo một chiếc túi mua hàng lớn, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một chiếc ô lớn đang mở lơ lửng bên cạnh tủ giày, trông cứ như một con sứa khổng lồ vậy, sau đó là cái đầu bù xù của Harry Potter nhô ra khỏi con sứa: "Draco? Em cứ nghĩ anh sẽ mất nhiều thời gian để tìm thấy những thứ đó chớ."

"Tôi nhờ một Muggle giúp tôi." Sắc mặt Draco có chút mất tự nhiên, "Em đang làm gì đó, Potter?"

"Em muốn giấu cây đũa phép của mình trong tay cầm của chiếc ô." Harry giơ chiếc ô lên, cho Draco thấy phần tay cầm đã được sửa đổi của nó.

Draco nhướn mày: "Trông có vẻ là em đã thành công?"

"Không." Harry lắc cái ô qua lại hai lần, "Em đã bỏ cây đũa phép vào, nhưng mà giờ thì em không thể cụp ô lại."

Draco nói: "Tôi cho rằng em cứ để như vậy đi. Lúc thi triển bùa chú tuyệt đối sẽ rất xuất sắc."

Harry ném cho hắn một cái nhìn đáng thương.

"... Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách." Draco đưa cho Harry chiếc túi mua sắm để kiểm tra xem có thiếu thứ gì không, và hắn tự mình giơ chiếc ô lên, "Nhưng tôi phải nói rằng, tôi không quá quen xài đồ của Muggle đâu."

Harry ngạc nhiên ngẩng đầu: "Em tưởng anh sẽ tìm một thứ khác để em giấu cây đũa phép của mình vào chứ. Anh không để ý ư?"

"Để ý cái gì?"

"Muggle." Harry ra hiệu, "Em biết đây không phải là lúc để nói về điều này, em cũng đã chuẩn bị rằng sẽ có bất đồng quan điểm với anh ở phương diện này trong tương lai, nhưng em không nghĩ tới anh sẽ trở nên, ừm, trở nên không bài xích Muggle đến vậy."

Draco ngây ngẩn cả người, trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối kia. Chiếc ô to như con sứa đang xoay tròn trên tay hắn.

"Không, em không phải hỏi anh. Em chỉ nhớ tới chuyện vừa rồi anh nói nhờ Muggle giúp." Harry bất an mà hoạt động một chút, "Chỉ... chỉ hơi hiếu kỳ một xíu. Anh không muốn nói cũng không sao."

"... Sẽ nói cho em biết." Draco nhẹ nhàng nói.

Nhưng giọng hắn quá nhỏ khiến Harry phải dựa sát hơn: "Cái gì?"

Gryffindor này tiếp cận làm toàn thân Draco đều căng thẳng. Harry Potter. Cả thế giới của hắn không còn gì ngoài Harry Potter. Nhưng thánh Potter lại thuộc về tất cả mọi người.

Draco lấy lại bình tĩnh, tỏ như không có việc gì mà cách xa Harry một chút: "Ý tôi là, tại sao em lại đột nhiên muốn nghịch đũa phép như thế này?"



Harry nói thành khẩn: "Em lo sẽ có sự cố ngoài ý muốn."

Draco gật đầu: "Hiện tại Bộ Pháp thuật đã hoàn toàn bị Chúa tể Hắc ám khống chế, bị uy hiếp với ếm Lời nguyền Độc đoán, hầu như tất cả quan chức đều đã hướng về bên kia. Cái gọi là đăng ký xuất thân Muggle cũng khiến giới phù thủy bất an, mặc dù tạm thời chưa có tin tức về việc ai đó bị hại một cách trắng trợn, nhưng không ai biết người đó sẽ làm gì tiếp theo."

"Hiện tại mọi người còn tạm thời an ổn là vì cụ Dumbledore còn sống." Harry nói, "Một phù thủy mạnh mẽ đã đánh bại Grindelwald trong một trận đấu tay đôi, Voldemort vẫn chưa biết cụ đã rất yếu vì lời nguyền trên chiếc nhẫn đó. Hắn sợ cụ."

Draco suy xét trong chốc lát, sau đó tiết lộ bí mật của Snape: "Có một người đã xem qua trạng thái của Dumbledore, nói lời nguyền kia xác thực đã được ngăn chặn, ít nhất một năm cũng không cần quá lo lắng."

— Nhưng cụ Dumbledore chắc chắn sẽ không ngừng tìm kiếm những cái Trường sinh Linh giá khác, sự tìm kiếm này có thể làm cụ gặp tai nạn bất cứ lúc nào. Harry kiềm chế không thể hiện sự lo lắng của mình, như thể điều đó chắc chắn sẽ xảy ra một khi cậu nói ra. Cậu một bên nhìn Draco nghiên cứu cấu trúc của chiếc ô Muggle, một bên nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể: "Em nghĩ chúng ta cần tìm ra những Trường Sinh Linh Giá còn lại càng sớm càng tốt. Hiện tại thứ duy nhất có manh mối là cái mề đay của Slytherin, Kreacher nói cho em là nó vẫn luôn bảo quản cái Trường Sinh Linh Giá thật kia, nhưng không có cách phá hủy nó, cho đến khi chú Sirius... chết và Mundungus trộm nó đi."

"Xin lỗi." Một linh kiện nhỏ bay ra khỏi tay Draco và bắn vào mu bàn tay của Harry.

Harry tìm thấy vật nhỏ này trên thảm, trả lại cho Draco: "Em đã cố gắng hỏi thêm thông tin, nhưng sau mấy ngày chú Kingsley và thầy Moody vẫn luôn thay phiên bảo vệ em, em không thể để họ biết về Trường Sinh Linh Giá, cho nên tạm thời em chỉ biết mặt trên nó khảm đá quý thành hình chữ S."

"Kiểu trang trí thường thấy của nhà Slytherin. Nói cách khác chúng ta không biết hình ảnh cụ thể của chiếc mề đay đó, rất có thể nó đã xuất hiện ở trước mắt chúng ta, nhưng không ai nhận ra đó là thứ mà chúng ta đang tìm kiếm."

Harry không thể phủ nhận khả năng này: "Nhưng mà Mundungus nhất định biết trang sức ông ta lấy đi là loại nào —"

Đôi mắt của Harry đột nhiên mở to.

"Potter?"

"— ai cũng không nhận ra." Sắc mặt Harry trở nên rất tệ, như thể bị một tảng đá đập mạnh vào ngực. Cậu nói khó khăn: "Có một cái mề đay. Khi chúng em dọn căn nhà số 12 Quảng trường Grimmauld đã phát hiện một cái mề đay trong tủ ở phòng khách, bởi vì không ai mở được nên đã ném nó sang một bên."

Draco đỡ lấy bả vai Harry: "Potter?"

"Em thậm chí đã chạm vào nó vài lần." Harry siết chặt nắm tay, "Phải, chữ S màu xanh lục, nó nằm gọn trong tay em, em không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ —"

"Không ai có thể đoán được." Draco nắm lấy tay Harry, xoa xoa mu bàn tay giúp cậu thả lỏng, "Khởi đầu rất tốt, chúng ta đã có hướng đi. Tôi nghĩ em có thể nói với mọi người, Mundungus đã lấy thứ quan trọng này của em, bọn họ sẽ giúp em lấy lại."

Harry sửa lại cho hắn: "Anh cũng là một trong số chúng em."

Draco không tỏ ý kiến: "Tôi đoán Thánh Potter hẳn là cảm thấy rằng, nếu chỉ vì di vật của Sirius bị mất thì không đủ để làm lý do khiến người khác bận tâm trong tình huống hiện tại, nhưng Trường Sinh Linh Giá thì không thể nói cho người khác biết, bất kể đó là vì yêu cầu của cụ Dumbledore, hay vì em không muốn khiến nhiều người gặp nguy hiểm hơn."

Harry gượng cười: "Đoán không sai."

"Không cần như vậy." Draco nói, "Cho dù chỉ là di vật của Sirius, bọn họ cũng sẽ nguyện ý giúp em tìm. Ai cũng thế."

"Anh cũng thế?"



"Tôi thậm chí còn đang giúp em sửa một chiếc ô Muggle. Nếu em lấy cha tôi ra khỏi rương ngay bây giờ, thì chỉ mất ba giây để ông ấy nổi cơn thịnh nộ đến ngất xỉu thôi."

Harry bật cười một tiếng — chính cậu cũng có chút ngạc nhiên khi mình trong tình huống này mà vẫn có thể nở nụ cười từ tận đáy lòng, sau đó cậu tránh xa Slytherin đang vật lộn với cái ô che mưa Muggle, xách theo cái túi mua hàng thật lớn đi vào phòng bếp: "Anh thích nhiều hay ít phô mai trong sandwich?"

"Nhiều một chút."

Vào khoảng mười một giờ tối, Draco thực sự đã sửa được chiếc ô, đặt tác phẩm của mình trước mặt Harry với nụ cười tự mãn kiểu Malfoy mà đã ​​lâu không thấy, khiến ngài Chúa cứu thế rất sốc. Đột nhiên cậu có cảm giác thật tốt khi có Draco cùng đi tìm Trường Sinh Linh Giá, ngay cả khi đã loại bỏ tình cảm cá nhân.

Tình cảm cá nhân.

Harry đột nhiên nhận ra hiện tại chỉ có hai người bọn họ: cậu cùng bạn trai của mình, hai người, trong một căn hộ nơi họ sẽ không bị quấy rầy. Chỉ có một chiếc giường.

Harry thề rằng cậu không nghĩ về bất cứ điều gì không phù hợp, nhưng mà điều gì đó mà Ron đã nói cứ lởn vởn trong đầu cậu như thể một lời nguyền: "Các bồ chỉ có một chiếc giường... Mình không tin Malfoy sẽ cao thượng như vậy..."

Không thể không bi ai thừa nhận, Harry Potter cũng không phải một vị phù thủy cao thượng, tâm trí của cậu trượt dài không kiểm soát về phía những việc nóng bỏng bí ẩn làm người tò mò, khi tắm cậu khẩn trương đến suýt chút nữa té ngã trong phòng tắm, còn bị hơi nước xông đến choáng váng.

"Potter, nếu năm phút nữa mà em không ra, tôi sẽ cho rằng em bị thủy quái Grindylow kéo vào cống thoát nước mà phá cửa đấy."

Harry đỏ mặt vọt tới mép giường, lại phát hiện bọn họ chỉ có một cái chăn. Đương nhiên thế là đủ cho thời tiết tháng Bảy, nhưng mà. Chỉ có một cái chăn.

Khi Draco đi rửa mặt, Harry trùm chăn lên đầu và nằm (cũng) ngay ngắn ở nửa bên trái của chiếc giường. Cậu cho rằng cậu sẽ bị những suy nghĩ không phù hợp đó làm cho tâm thần luôn không chừng, nhưng mà chỉ nằm năm phút là cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Một số hình ảnh tuyệt vời lướt qua tâm trí Harry: cậu đã tìm thấy cái mề đay của Slytherin, chiếc cúp vàng của Hufflepuff, và di vật của Ravenclaw mà không gặp bất kỳ trở ngại nào... Con rắn cũng đã chết, Voldemort gầm rú rồi tan biến như một tảng đá bị phong hóa... Tất cả mọi người vui vẻ vây quanh chúc mừng Harry, Ron, Hermione, cụ Dumbledore, còn có cả chú Sirius... Harry đột nhiên nhận ra đây chỉ là một giấc mộng. Cậu tỉnh lại khỏi giấc mộng đẹp này, mơ màng cảm nhận Draco đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cậu, dùng lực rất nhẹ nắm lấy tay phải của Harry... Harry lại chìm vào trong mộng, lần này cậu mơ thấy ba James và mẹ Lily, họ mỉm cười, thay phiên nhau hôn lên trán cậu...

Có một thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm lên mu bàn tay phải của cậu, tựa như một chiếc lông vũ vậy.