[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 43: Gia đình Tonks




Những tiếng động lớn, tiếng thét chói tai, những chùm ánh sáng kỳ lạ bay múa, Harry chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng "bất thường" như vậy ở khu phố nơi cậu đã trải qua thời thơ ấu... Những người hàng xóm thức giấc cẩn thận nhìn ra ngoài từ cửa sổ, Harry hy vọng không ai trong số họ ra khỏi nhà... Có vẻ như ai đó đã gọi cảnh sát Muggle, không biết vụ tấn công trước đó của Tử thần Thực tử ở Bath có giống với tối nay không?

Tonks kéo Harry đang lảo đảo lên lưng con Thestrals, mang cậu là người đầu tiên cất cánh khỏi đám đông hỗn chiến.

"Đợi đã," Harry cố gắng chịu đựng cơn đau rát từ vết sẹo và cảm giác khó chịu như nứt sọ, "Những người khác —"

"Chúng ta đi trước," Tonks ấn Harry, "Bọn họ sẽ tập hợp với chúng ta bằng một con đường khác."

"Không, không thể để họ kéo dài thời gian vì em," Tầm nhìn Harry đong đưa, "Voldemort sẽ đến nhanh thôi..."

Nhưng mà Thestrals đã bay lên, trong gió đêm lạnh lẽo Harry mới nhận ra rằng toàn thân mình đều đang đau đớn, mà không chỉ vết sẹo trên trán kia... Đường phố và những ngôi nhà đều dần thu nhỏ lại, ánh sáng của bùa chú càng làm quảng trường này trở nên giống một thị trấn trò chơi hơn... Harry nhìn thấy thầy Moody trở tay đánh bay một Tử thần Thực tử cao gầy, Ron giơ cao cây đũa phép của mình, George và Fred dường như coi đây là một trò chơi đuổi bắt nguy hiểm đến tính mạng... Còn Draco, Phù thủy tóc vàng kia gần như không nhấc nổi cánh tay phải, hắn ngẩng đầu lên trong lúc hỗn loạn, đôi mắt màu nhạt nhìn Harry —

Harry bỗng nhiên bật dậy: "Draco!"

"Con tỉnh rồi?" Một người phụ nữ nhẹ nhàng nói, "Miệng vết thương đã không còn nghiêm trọng, nhưng mà chảy máu nhiều quá. Ta đã cho con uống độc dược, nhưng mà tiếp theo vẫn cần một ít chú ngữ trị liệu chuyên nghiệp..."

Đầu óc Harry trống rỗng trong nháy mắt — nhưng điều đó không ngăn cản cậu với lấy cây đũa phép theo phản xạ — Bellatrix đang ngồi bên cạnh cậu, đặt một bàn tay mềm mại lên trán cậu — đũa phép! Đũa phép của câu!



"Thằng bé có khỏe không? Draco có khỏe không?" Narcissa Malfoy đúng lúc này tiến vào, vội vàng nhìn về phía Harry, thân thể thon gầy không tự chủ được run lên.

Harry cảnh giác nói: "Draco không quay lại cùng đám Tử thần Thực tử các ngươi bên kia, tôi sẽ không để cho mấy người dùng tôi uy hiếp anh ấy."

Thái độ của cậu khiến cho khuôn mặt của cả hai người phụ nữ đều lộ vẻ hoang mang, nhưng ngay sau đó Narcissa cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra — bà nói với Harry: "À, đây là Andromeda, một người chị khác của ta. Nhưng ta nghĩ, có lẽ nói cho con chị ấy là phu nhân Tonks càng có thể làm con an tâm hơn."

"Phu nhân Tonks?" Quả thật, sau khi bình tĩnh lại có thể nhẹ nhàng phát hiện, quý bà này có vẻ ngoài nhu hòa hơn, mái tóc cũng nhạt hơn. Harry lắp bắp: "Xin, xin lỗi, con tưởng..."

Narcissa lại ngắt lời cậu: "Draco thế nào? Ta biết các con vẫn luôn ở bên nhau." Phu nhân Malfoy lưu lại trong ấn tượng của Harry cao ngạo và lạnh nhạt đã hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt màu lam của bà chỉ còn sầu lo cùng bất an. Tựa như một người mẹ bình thường.

Harry đột nhiên cảm thấy khó có thể đối mặt ới câu hỏi của bà: "Con không biết..."

Bởi vì bị Voldemort quấy nhiễu, kí ức của Harry về nửa sau của cuộc hỗn chiến đã hóa thành mảnh nhỏ, cậu chỉ có thể cảm giác được Draco vẫn luôn ở bên cạnh mình, họ chống đỡ nhau —— nhưng ràng buộc của Khế ước Bảo hộ vẫn còn đó, Draco có lẽ đã vì cậu mà bị thương nặng chăng? ( Harry đã phải nhiều lần buộc mình phải xua đi màu tuyết đỏ tươi của làng Hogsmeade ra khỏi tâm trí, nếu không có lẽ cậu còn run hơn cả phu nhân Malfoy.)

Phu nhân Tonks nhẹ nhàng vỗ bả vai Narcissa: "Cissy, không cần lo lắng, vừa nhận được tin tức từ Thần Hộ mệnh của Draco, mọi người lập tức tới."

Narcissa ngay lập tức nắm lấy tay chị mình, cơ hồ nức nở nói: "Nhưng —— chị vì sao lại cho phép con bé đi? Chị rõ ràng cũng lo lắng như vậy!"

Phu nhân Tonks thấp giọng nói: "Nhưng đây là lựa chọn của Dora. Nó muốn trở thành một Thần sáng, nó cũng xác thật rất xuất sắc..."

Harry rốt cuộc hiểu rõ: "Nymphadora Tonks!"

Phu nhân Tonks gật đầu với cậu: "Sau khi Dora mang con trở về lại đi tiếp ứng người khác. Nhà của chúng ta đã được yểm bùa bảo vệ, Tử thần Thực tử không thể lại gần, con không cần lo lắng."

Harry kinh ngạc nhìn qua lại giữa bà và Narcissa... Tối đó cậu một mình nhìn chằm chằm thảm treo tường của gia tộc Black, cơ hồ gần như ghi nhớ nó hoàn toàn —— đúng là giữa Narcissa và Bellatrix còn có một cái tên đã bị thiêu cháy, Sirius tựa hồ đã từng nói qua đây là người chị họ mà chú thích nhất, bởi vì gả cho một phù thủy Muggle-born nên bị xoá tên —— nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đó là mẹ của cô Tonks!

Đột nhiên, có tiếng rơi nặng nề từ bên ngoài ngôi nhà, như thể một con voi đã rơi vào khu vườn của họ, khi phu nhân Tonks mở cửa để kiểm tra, con gái của bà bước vào mang theo Lupin bị thương, theo sau là Ron, người đã nở một nụ cười thật tươi với Harry, nhưng má của nó đầy những vết trầy da... Còn có Kingsley, ông thẳng thừng thông báo mọi người: "Tình huống không tốt. Bộ Pháp thuật thoạt nhìn hoàn toàn không chuẩn bị che giấu bọn họ đã bị Tử thần Thực tử chiếm lĩnh."

Tonks ồn ào: "Vừa rồi thế nhưng có một đội Thần sáng tới bắt chúng ta. Thần sáng đó!"

Lupin cố gắng mỉm cười: "Dawlish trúng Lời nguyền Độc đoán, Dora à."

Harry lẩm bẩm nói: "Voldemort cho rằng cụ Dumbledore đã không thể uy hiếp hắn. Hắn từ giờ không cần kiêng nể gì nữa."

Ron lo lắng hỏi: "Harry, bồ vì sao biết? Bồ có phải hay không lại ——"

"Mình tự biết được." không muốn nói quá nhiều về vấn đề kết nối do vết sẹo đó gây ra, "Những người khác đâu?"

Ron nói: "Mọi người đều chạy thoát được."



Trong cổ họng Harry giống như tắc một cục bông, khiến những từ kế tiếp cậu nói không rõ: "Ý —— ý mình là —— Draco không sao chứ?" Cậu chú ý tới phu nhân Malfoy cũng giống mình dùng ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Ron.

"Ồ, không sao đâu, thầy Moody cùng đi với cậu ta." Ron kỳ quái nói, "Bồ vì sao đột nhiên trở nên thẹn thùng, Harry, chúng mình đã sớm biết chuyện của bồ và Malfoy, nên trong khoảng thời gian này hai người không phải —— ưm."

Harry kịp thời bưng kín miệng Ron, thành công ngăn trở bạn thân cậu nói ra bất kì lời mê sảng nào —— cậu sẽ không quên suy đoán của Ron đối với việc cậu ngủ lại kí túc xá Slytherin vào ban đêm —— Narcissa Malfoy vẫn đang khẩn trương nhìn họ.

—— ai đó lại đáp xuống khu vườn, lần này là Fred và George, cười toe toét và vẽ những khuôn mặt ngộ nghĩnh lên mặt nhau bằng máu, như thể những vết thương đang rỉ máu đó không hề đau chút nào.

Một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ đang thúc giục họ đến gặp phu nhân Tonks để uống độc dược cầm máu ( Harry từ biểu hiện của ông suy đoán đây là ông Tonks có xuất thân Muggle kia, ông lúc trước hẳn là vẫn luôn ở trong khu vườn), tiếp theo là Hagrid, cưỡi một chiếc mô tô hạng nhẹ, hoàn hảo không tổn hao gì đáp xuống ở trên đất trống, kích động mà oán giận Kingsley không kịp thời báo cho lão, dẫn tới lão không thể đuổi tới đầu tiên.

Harry ôm lấy từng người bạn đã xa cách từ lâu, nhưng đôi mắt vẫn không tự chủ được nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, nỗi lo lắng và sợ hãi ngày càng lớn dần trong lồng ngực theo thời gian, sắp bóp nát trái tim cậu...

Ron cố gắng an ủi cậu: "Ờm, thầy Moody là lợi hại nhất, Malfoy đi cùng thầy ấy khẳng định sẽ không có việc gì."

Harry lung tung gật đầu: "Mình biết."

Cậu không dám nói ra lo lắng thật sự của mình, tựa như những chuyện đáng sợ kia chỉ cần nói ra sẽ biến thành hiện thực; cậu nhìn thấy Narcissa ngồi bên bàn ăn với vẻ mặt trắng bệch, điều này khiến cậu đoán rằng vẻ mặt mình cũng rất khó coi —— rốt cuộc, một vệt sáng bạc xuất hiện từ không trung, một cây chổi bay bị hư hỏng rơi xuống, rồi cây thứ hai rơi xuống... Harry xông ra ngoài đầu tiên tựa như hoàn toàn không bị thương, nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào tre thấp trong vườn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Draco di chuyển Moody bất động từ cây chổi xuống đất.

"Dittany! Tôi cần càng nhiều Dittany, hoặc là tinh dầu Dittany!" Giọng nói khàn khàn của Slytherin kia gào lên, phần lớn máu dính trên mặt và người hắn, khiến hắn thoạt nhìn như vừa mới bị xối một trận mưa máu —— không thể nghi ngờ, chỉ cần nhìn thấy vết thương ở bụng Moody cơ hồ có thể chém ông thành hai đoạn, bất luận kẻ nào cũng có thể suy đoán ra trận mưa máu này bắt nguồn từ đâu.

Cái rương tùy thân lớn kia bị ném sang một bên, nửa mở ra, Harry chú ý tới độc dược lúc trước bọn họ dự trữ đã dùng hết... Draco run rẩy giơ đũa phép lên, đọc đi đọc lại bùa chú chữa lành vào vết thương của thầy Moody... Nhưng một lượng lớn máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương, mơ hồ có thể thấy các cơ quan nội tạng đang mấp máy...

"Merlin!"

Tiếng kêu sợ hãi và tiếng chạy vang lên tức khắc hỗn loạn trong vườn hoa, Harry nửa quỳ trên mặt đất, cầm cổ tay Draco, cảm thấy một loại mờ mịt cùng cố chấp dần truyền đến.

"Dittany." Bà Tonks mang tới lượng lớn độc dược, liên tục bao phủ vết thương sâu đó ( vì nó sẽ sớm bị máu cuốn trôi), Harry và Ron thử tách miệng thầy Moody ra, cố gắng rót độc dược vào, trong khi Draco quỳ giữa bùn đất, lo lắng lặp đi lặp lại câu thần chú chữa bệnh. Cánh tay hắn vẫn còn chảy máu, nhưng dường như hắn đã hoàn toàn không để ý, chỉ có Harry mới có thể phân tán sự chú ý của hắn một chút, nhưng không ai có thể khiến hắn từ bỏ nỗ lực cứu lấy vết thương trí mạng đó.

Rốt cuộc, nỗ lực của bọn họ đã có hiệu quả. Máu dần ngừng chảy, vết thương khủng khiếp bắt đầu khép lại dưới sự thúc đẩy của chú ngữ... Tàn tro của cái chết dần rút khỏi khuôn mặt thầy Moody, con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của ông rung nhẹ dưới mí mắt... Cây đũa phép rơi khỏi tay Draco, bà Tonks lúc này mới nhận ra tình trạng của hắn: "Merlin, chính đứa nhỏ này cũng đang chảy máu!"

Draco như là rốt cuộc bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Không sao, con không sao." Rốt cuộc ánh mắt hắn hoàn toàn nhìn về phía Harry: "Tôi không sao."

Harry vớt một nắm Dittany dán lên vết thương trên cánh tay hắn, cảm thấy tim mình cũng đang chậm rãi bình phục. Cậu khó khăn hỏi: "Là hắn đến sao?"

Draco dùng ngón tay lau đi vết máu dưới mí mắt, trầm mặc gật đầu.

Harry tới gần hắn, cơ hồ như ôm lấy người đàn ông máu chảy đầm đìa "... Em có thể biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Chúa tể Hắc ám đuổi theo chúng tôi, hắn muốn giết tôi, tên phản bội này." Draco nói một cách khô khan, "Thầy Moody —— Moody vẫn luôn bảo vệ tôi."



"Nhưng mà..."

"Đúng vậy, Chúa tể Hắc ám theo thói quen dùng Lời nguyền Chết chóc." Đường nét trên mặt Draco căng thẳng, "Sau đó Snape cũng xuất hiện, ông ấy niệm chú ngữ với tôi trước Chúa tể Hắc ám —— tôi biết ông ấy nhắm ngay cánh tay tôi, tôi cũng có độc dược có thể ứng phó cái này, nhưng thầy Moody không biết, ông ấy cho rằng Snape muốn giết tôi, ông ấy... Ông ấy chặn thay tôi..."

Đôi mắt xám nhạt của hắn nhìn Harry mờ mịt: "Tôi vẫn cho rằng bọn họ bảo vệ em là bởi vì lời tiên tri kia —— nhưng tôi có giá trị gì đâu?"

Harry nhẹ nhàng đặt ngón tay ấm áp lên mu bàn tay hắn: "Draco."

"Tôi biết Moody nghĩ gì về tôi, một người thừa kế của Tử thần Thực tử tà ác. Hắn hẳn là nên ném tôi ra khỏi chổi, chứ không phải liều mạng cứu tôi ——" Draco rũ đầu, tóc mái lộn xộn che khuất đôi mắt hắn, "Đây mới là sự cống hiến và hy sinh thực sự của Hội Phượng hoàng sao, Potter?"

Harry kiên quyết nói: "Anh ở cùng chúng em."

"Tôi không làm được ——"

"Vết thương trên người em chưa lành chút nào, chỉ tạm thời khống chế máu bằng độc dược." Harry nói, "Anh sẽ cầm đũa phép vì em, cho dù tay phải anh còn chảy máu."

Draco sửng sốt một chút, tiếp theo khuôn mặt tái nhợt kia tràn đầy phẫn nộ: "Potter! Em vì sao bị còn dám chạy loạn!"

Harry hơi lúng túng: "Còn hơn là ngồi cầu nguyện đối diện mẹ anh."

"Mẹ tôi?" Draco thật sựcầm lấy đũa phép nhắm vào vết thương trên đùi Harry —— ánh sáng ấm áp và chú ngữ cùng nhau đi vào miệng vết thương.

Harry nhìn về phía vết thương rỉ máu của Slytherin vì lần trị liệu này, lẩm bẩm nói: "Cống hiến và hy sinh. Anh có thể làm được."

Tiếng rít chói tai đột nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng, ông Tonks sắc mặt ngưng trọng chạy tới, thông báo cho bọn họ: "Theo tôi xuống hầm trốn, đội kiểm tra tới rồi."