[DraHar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 54: Cậu bé trong lời tiên tri




"Người có sức mạnh đánh bại được Chúa tể Hắc ám sắp xuất hiện... Sinh ra bởi những người ba lần thách thức hắn... Sinh ra khi tháng bảy tàn đi..."

Vết sẹo trên trán Harry đau đớn dữ dội, dữ dội hơn bao giờ hết, như thể sắt nóng chảy đang từ từ rót vào vết thương, đầu của cậu như sắp nứt toạc. Cậu thấy một niềm vui độc ác tràn ngập trong đôi mắt đỏ tươi như loài bò sát của Voldermort, cây đũa phép cầm trong bàn tay trắng bệch đang chĩa về phía cậu: "Avada Kedavra."

— Cậu không thể chạy trốn — bạn bè cậu, người yêu cậu, đều ở phía sau cậu — cái chết — Thung lũng Godric, sẽ là nơi cậu sinh ra và chết đi — sương trắng và ánh sáng xanh — cậu giơ đũa phép lên lần cuối cùng —

Không, cảm giác này giống như đũa phép của cậu tự di chuyển hơn. Từ năm nhất cậu đã cảm nhận được sự kết nối kì lạ này khi cậu lần đầu tiên cầm cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi ở Hẻm Xéo, và bây giờ cảm giác đó thậm chí còn mãnh liệt hơn, giống như mạch máu của cậu trải dài qua mảnh gỗ này, nó trở thành một phần của cậu... Ngọn lửa vàng rực rỡ bùng lên từ đỉnh đũa phép của Harry, giống như phượng hoàng dang đôi cánh — kỳ tích xuất hiện, ánh sáng xanh đại diện cho cái chết phát ra từ cây đũa phép của Voldermort đã bị chặn lại bởi ngọn lửa vàng kỳ lạ này —

"Harry Potter, mi đã làm gì!" Voldemort rống lên chói tai. Cơn đau dữ dội nổ tung trên vết sẹo của Harry.

"... Chúa tể Hắc ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ ngang hàng, nhưng người này sẽ sở hữu sức mạnh mà Chúa tể Hắc ám không biết đến..."

"Potter!"

Tầm nhìn của Harry bắt đầu hỗn loạn, chốc lát là con đường lát đá tối đen, chốc lát là chính cậu đang cầm đũa phép chống lại Lời nguyền Chết chóc... Một nỗi sợ hãi mãnh liệt xâm chiếm tâm trí cậu, và cậu thấy mình đứng yên tại chỗ, nắm chặt cây đũa phép liên tục tỏa ra ánh sáng vàng... Không, đó không phải là nỗi sợ hãi của cậu, mà là nỗi sợ hãi của Voldemort... Ron tung ra những câu thần chú chống lại Voldemort, sắc mặt Draco tái nhợt, ôm chặt lấy cậu —

Harry cảm giác được cái ôm này, ấm áp, tràn đầy sức sống, cậu nghe Hermione hét lên: "Rời khỏi đây!"

Tiếng gào của Ron đã thay đổi: "Mang Harry đi, Malfoy! Mang Harry đi, mặc kệ hôm nay ai trong chúng ta phải chết ở chỗ này, thì đó không thể là Harry!"

— Không — một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cổ họng Harry, mơ hồ nghe thấy một tiếng đứt gãy rất nhẹ — ngọn lửa vàng bùng nổ như pháo hoa giữa không trung, gần như cùng lúc Harry cảm thấy cái cảm giác bị bóp nghẹt do Độn thổ tạo ra — cậu cố gắng vươn tay ra, dựa vào ấn tượng nắm chặt Ron —

Voldemort nghiến răng nghiến lợi nói: "Con chuột tự cho mình là thông minh!"

"... Một trong hai người phải chết dưới tay người kia, vì không ai có thể sống khi người kia tồn tại..."

"Harry, Harry thế nào rồi?"

"Bồ ấy đang chảy máu! Bồ ấy bị thương ở chỗ nào!"

"Chết tiệt, tại sao lại là chỗ này?!"

Bọn họ đều ở đây, Hermione và Ron. Trái tim đang đập của Draco cũng ở bên cạnh cậu. Harry cố gắng mở mắt ra, mơ hồ thấy một cái đài tưởng niệm chiến tranh nhòn nhọn, một đài tưởng niệm mà cậu đã thấy ở quảng trường nhỏ vào buổi chiều...

"Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chắc chắn đã hạ Hạn chế Độn thổ ở đây!" Giọng của Hermione, "Chúng ta không thể rời khỏi phạm vi thung lũng Godric!"

"Khóa cảng, thử khóa cảng xem!"

"Potter, có nghe thấy không, Potter?"

Vết sẹo của cậu bốc cháy, cậu nhìn xuống toàn bộ Thung lũng Godric từ trên cao... Voldemort đang tìm kiếm bọn họ... Hắn phát hiện ra, đang lao đến đây như một làn khói cuồn cuộn... Bà lão Muggle mà cậu đã gặp bên ngoài nhà thờ ngước lên nhìn cậu một cách ngạc nhiên, bà không biết như thế có bao nhiêu nguy hiểm... Harry dùng đầu lưỡi chống hàm trên, cảm thấy khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi dày đặc.

Không, Voldemort không giết bà, rất kỳ lạ. Draco kéo tay Harry, để cậu chạm vào một chai mực cùng với họ.

Không có gì xảy ra cả.

"Khóa cảng cũng không có tác dụng."

"Đến chỗ chiếc xe đi, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không thể nào đến cả động cơ Muggle cũng làm hỏng được!"

... Không, Voldemort đã ở trên đỉnh đầu họ... Harry ngẩng đầu, tựa hồ thấy bóng ma của cái chết hạ xuống như một đám mây đen. Cậu muốn giơ cánh tay lên, nhưng cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi gần như đã hòa làm một với cậu vài phút trước, lúc này nặng như khối chì, không có phản ứng gì.

Toàn thân cậu đều đau đớn, dường như có một vạn con dao nhỏ đang cắt cậu, bóng tối từng đợt xâm nhập vào cậu, cậu sắp mất đi ý thức — cậu không thể —

"Draco." Voldemort dừng lại trong không trung, rít lên, "Giết Potter."

Harry nghe thấy Draco không hề chần chờ nói: "Không."

Voldemort uy hiếp nói: "Đây là cơ hội cuối cùng để mi có thể chết một cách thoải mái, Draco."

Thanh âm Draco có chút run rẩy: "Lấy đũa phép của ngươi ra đi, chủ nhân."

Voldemort tức giận — tức giận hơn Harry tưởng — những hòn đá bên cạnh họ bắt đầu rung lắc, nổ tung —

Ron thốt lên: "Merlin, tượng đài đó đã biến thành tượng?!"

Hermione sửng sốt một chút, ngay sau đó kêu to: "Thử khóa cảng một lần nữa!"

Harry cảm thấy ngón tay mình lại bị ấn vào một vật nhỏ xíu lạnh lẽo, lập tức như thể có một cái móc nhỏ móc phía sau lỗ rốn cậu —

Cơn đau chưa từng có bùng nổ trên vết sẹo của Harry, khuôn mặt của Voldermort méo mó vì giận dữ... Nhưng trong bóng tối Harry chỉ nhìn thấy bức tượng: Đứng giữa những vụ nổ và đá vụn, một người đàn ông đeo kính với mái tóc rối bời ôm lấy người vợ tốt bụng và đáng yêu của mình, một đứa trẻ được bọn họ ôm vào trong ngực, cười vui...

Cậu rốt cuộc an tâm để cho ý thức của mình trượt về phía bóng tối, phảng phất như lao vào vòng tay ấm áp của mẹ.

"... Người có sức mạnh đánh bại Chúa tể Hắc ám sẽ sinh ra khi tháng bảy tàn đi..."