*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trỏ Mặt Sẹo + Mel.
Beta: Jen.
“Cậu nói nhà họ Kim đổi người liên hôn thành Kim Phi Phi?” Nghiêm Ngộ há hốc mồm, giây tiếp theo ôm bụng cười ngặt nghẽo không đứng thẳng được.
Đường Hành và Cao Hàn Vũ bên kia cũng nghẹn cười.
Tiêu Cận rất thẳng thắn với ba người bạn tốt, ngay cả chuyện tỏ tình bị từ chối lúc trước cũng nói ra, ba người còn bày mưu tính kế giúp.
Anh khẽ thở dài một hơi, gọi nhân viên phục vụ mang thêm một chai rượu.
Hàn Cao Vũ cười ná thở, “Ôi A Cận, lúc cửa mở ra, thấy Kim Phi Phi đứng ngoài chắc mặt cậu cũng tái mét đi nhỉ? Ha ha ha ha ha ha………..”
Khóe miệng Tiêu Cận khẽ giật, đúng thật là mặt anh cắt không còn giọt máu, nhưng không lâu sau mặt Kim Trọng Hiền và Kim Phi Phi cũng tái mét.
Anh cũng biết sơ sơ ba mẹ nhà Kim thiên vị con gái út, những ai ngờ còn thiên vị đến mức độ này. Dù gì Kim Thi Thị đang làm ở Tiêu thị, còn Kim Phi Phi kia thì chẳng quen biết gì. Xem ra nhà họ Kim thật sự coi anh và nhà họ Tiêu là miếng thịt béo bở, loại việc như liên hôn này dám bỏ qua con gái lớn mà nhảy thẳng đến con gái út.
Tối đó anh thấy người tới là Kim Phi Phi thì thái độ trở nên lạnh nhạt hơn, nhân lúc ông nội không để ý thì nhắn tin cho An Trình. Chỉ trong chốc lát An Trình cuống quýt chạy đến số 1 đường Trung Sơn, báo công ty có việc gấp, cần Tiêu Cận quay về xử lý.
Tiêu Quân Trạch nhìn Tiêu Cận một cái thật sâu, không ngăn cản. Cha con nhà Kim xấu hổ, không vui cũng chỉ dám giấu trong lòng. Tiêu Cận lễ phép chào hỏi Kim Trọng Hiền rồi rời đi cùng An Trình.
Đường Hành cảm thán: “Xem ra nhà họ Kim ngày càng xuống dốc, chỉ cần có thể liên hôn với nhà cậu thì thế nào cũng được.”
Hàn Cao Vũ hừ cười, “Tiếc rằng không hề hiểu đạo lý đối nhân xử thế,” Anh ta dừng một chút mới nói tiếp: “Tớ nghe nói Kim Phi Phi kia được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, bây giờ nhà họ Kim đến mức này rồi mà cô ta vẫn đổi xe thể thao như thay áo. Ở trường bạn bè cũng vây quanh nịnh bợ cô ta, ai khiến cô ta khó chịu cô ta sẽ cô lập người đó.”
“Đù má,” Nghiêm Ngộ ngạc nhiên: “Bây giờ vẫn còn việc như thế này ư?”
Hàn Cao Vũ: “Nhất Trúc học cùng trường với cô ta, lúc rảnh hay kể tớ nghe sự tích vinh quang của Kim Phi Phi.”
Hàn Nhất Trúc là em gái Hàn Cao Vũ. Địa vị nhà họ Hàn ở Dung Thành còn cao hơn nhà họ Kim, so sánh với Kim Phi Phi ngỗ nghịch thì đúng là Hàn Nhất Trúc quá khiêm tốn.
Tiêu Cận vẫn im lặng, Đường Hành hơi lo lắng liếc nhìn anh. Nhà họ Tiêu đã từ hôn một lần, nếu Tiêu Cận chủ động hủy bỏ hôn ước chắc chắn ông nội Tiêu sẽ không tha cho anh.
Đường Hành hỏi: “A Cận, cậu định làm thế nào?”
Tiêu Cận uống rượu, nhướng lông mày nói: “Mấy ngày nữa gọi Kim Phi Phi đến đây, mọi người chơi với nhau một chút.”
Đến đây chơi?- ---Đọc FULL tại Truyện Full---
Cả lũ nhìn nhau, hiểu ngay ý của Tiêu Cận, không nhịn được cùng nở nụ cười.
Ở trường học, Kim Phi Phi là một chị đại, dù vậy cô ta vẫn có chút sợ Tiêu Cận. Tiêu Cận hẹn gặp tận 3 lần cô ta mới đồng ý đi.
Bên trong quán bar xa hoa truỵ lạc, nhạc nhẽo đinh tai nhức óc. Phục vụ dẫn Kim Phi Phi vào cửa, chỉ vào một chiếc bàn đằng xa rồi rời đi.
Kim Phi Phi nâng cằm nhìn thoáng qua. Đám người Tiêu Cận ngồi ở một chiếc bàn lớn, bảy tám người cả nam lẫn nữ.
Tiêu Cận mặc một chiếc áo sơ mi đen, xắn đến khuỷu tay. Anh choàng tay qua vai người đàn ông bên cạnh, hai người tựa sát vào nhau, mặt đối mặt. Không biết người đàn ông kia nói gì, Tiêu Cận mỉm cười và nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt anh ta.
Kim Phi Phi: “…”
Trong lúc bàng hoàng, Tiêu Cận nhìn thấy cô. Anh lập tức buông người đàn ông kia ra, phất tay với cô.
Kim Phi Phi mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình phối với chiếc quần bó sát. Cô ta có 3-4 phần giống Kim Thị Thị, nhưng Kim Thị Thị lại giống Thẩm Chi Nghi, tinh xảo và quyến rũ hơn. Mà Kim Phi Phi giống Kim Trọng Hiền hơn chút, kém hơn nhiều so với Kim Thị Thị.
Mọi người sôi nổi chào hỏi Kim Phi Phi và bảo cô ta lại đây ngồi, Diêm Vũ vốn đang ngồi gần Tiêu Cận và Nghiêm Ngộ thì miễn cưỡng dịch ra chỗ khác.
Kim Phi Phi vẫn còn trẻ, hiếm khi giao lưu cùng người trong giới ở Vinh Thành. Trong số những người có mặt ở đây, cô ta chỉ biết Tiêu Cận. Còn có một nữ sinh trông khá quen, cô nghĩ kỹ lại, hình như là Hàn Nhất Trúc học cùng trường.
Hàn Nhất Trúc mỉm cười ngọt ngào với Kim Phi Phi rồi tự giới thiệu bản thân lần nữa. Kim Phi Phi uể oải đáp lại.
Tiêu Cận giúp Kim Phi Phi gọi đồ uống, nói mình ra ngoài hút điếu thuốc, bảo cô ta tự chăm sóc bản thân.
Kim Phi Phi rụt rụt bả vai, đành phải đáp ứng.
Không lâu sau, mọi người rủ nhau chơi trò chơi. Kim Phi Phi không thân với bọn họ nên cô ta không tham gia cùng. Cô ta cảm thấy quá nhàm chán, định đi tìm Tiêu Cận rồi nói với anh một tiếng cô ta muốn đi về trước.- ---Đọc FULL tại Truyện Full---
Kim Phi Phi đi dọc hành lang đến lối thoát hiểm, cô ta đoán hẳn là Tiêu Cận đang hút thuốc ở đó.
Vừa tới gần, cô ta nghe thấy giọng nói mơ hồ của hai người đàn ông, kèm theo cả âm thanh ái muội.
Trái tim của Kim Phi Phi run lên, hình như giọng nói kia là của Tiêu Cận.
Cô ta thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần.
Qua ánh đèn mờ ảo của lối thoát hiểm, cô ta nhìn thấy Tiêu Cận đưa lưng về phía cửa, nửa ôm lấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Bàn tay của người đàn ông kia luồn vào tóc Tiêu Cận, đầu ngón tay hở ra…
Kim Phi Phi che miệng lại, chạy vụt đi.
Ở lối thoát hiểm, Nghiêm Ngộ đẩy Tiêu Cận ra, hùng hùng hổ hổ nói: “ĐM! Tôi nói này tổng giám đốc Tiêu, cậu cứ nhất thiết phải khiến tớ kinh tởm vậy sao?!”
“Nhất định phải một chiêu diệt địch, tớ không có nhiều thời gian để lãng phí cho cô ta.” Tiêu Cận cười, “Không sao, nếu sau này không ai thèm lấy chú em thì anh Tiêu đây sẵn sàng bỏ tiền ra rước em về!”
(Convert: “tiếu tổng ra tiền cho ngươi cái một cái chùa miếu, làm ngươi ‘ hoàng ’ bào thêm thân!” có 2 luồng ý kiến:
1. “nếu sau này không ai lấy em, anh Tiêu sẵn sàng bỏ tiền ra mua hoàng bào khoác lên người em” <có thể hiểu là hỉ phục>
2. “nếu sau này không còn ai bên cạnh em, anh Tiêu đây sẽ xây cho em một ngôi miếu, để em làm chủ một phương.
黄包加身 có nghĩ là có được tiền bạc danh lợi.)
Nghiêm Ngộ: “Cút mịe cậu đi!”
Sau khi trở về nhà, Kim Phi Phi lặng lẽ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Ba mẹ Kim muốn hỏi chuyện hẹn hò, nhưng cuối cùng phải bất lực với cô ta.
Mấy ngày tiếp theo, Tiêu Cận liên tục hẹn gặp Kim Phi Phi.
Tiêu Cận: Chúng ta đi ăn bữa cơm cùng nhau nhé?
Kim Phi Phi: Không, không được, mấy ngày nay hệ tiêu hóa của tôi không ổn lắm.
Tiêu Cận: Tôi biết một bộ phim mới ra, cô có muốn đi xem không?
Kim Phi Phi: Thôi, thôi, mấy ngày nay mắt tôi hơi khó chịu.- ---Đọc FULL tại Truyện Full---
Tiêu Cận: Bọn Đường Hành tổ chức một chuyến đi bộ đường dài, cô có muốn tham gia không?
Kim Phi Phi cố gắng tìm lí do.
Tiêu Cận: Chân của cô không thoải mái à?
Kim Phi Phi nghiến răng: … À vâng.
Sau đó, Tiêu Cận không tìm Kim Phi Phi nữa. Vài ngày sau, khi trường học đã khai giảng, Kim Phi Phi tình cờ gặp Hàn Nhất Trúc trong một quán đồ Nhật bên ngoài trường.
Quán đồ Nhật này rất đông khách, không thể hẹn trước, cứ đến lượt là phải xếp hàng dài.
Kim Phi Phi và bạn cùng phòng vừa đến chỗ ngồi, Hàn Nhất Trúc liền bước tới chào hỏi: “Phi Phi đấy à, còn nhớ tôi không? Tôi là Hàn Nhất Trúc. Ồ, nhiều người xếp hàng quá, tôi có thể ngồi cùng bàn với các cậu được không?”
Bạn cùng phòng thấy Hàn Nhất Trúc thì mắt sáng rực, nghe nói nhà Hàn Nhất Trúc rất giàu, vì thế hâm mộ hỏi: “Phi Phi, cậu quen Hàn Nhất Trúc à?”
Kim Phi Phi bật cười, “Có gì đâu?” Cô ta nhiệt tình dịch qua bên cạnh, chừa cho Hàn Nhất Trúc một chỗ: “Đương nhiên là được rồi, cùng ngồi đi.”
Hàn Nhất Trúc lịch sự nói cảm ơn: “Gặp được các cậu tốt quá, tôi đến đây nhiều lần rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ ngồi. Vì để cảm ơn các cậu, bữa cơm hôm nay tôi mời!”
Mấy cô gái trò chuyện với nhau.
Hàn Nhất Trúc đột nhiên hỏi: “Phi Phi này, ngày đó cậu rời quán bar lúc nào thế?”
Nghĩ đến buổi tối hôm đó, khóe miệng Kim Phi Phi giật giật, mơ hồ đáp: “À ừm… Nhà tôi có giờ giới nghiêm nên không thể về muộn được.”
Hàn Nhất Trúc hiểu, gật đầu.
Kim Phi Phi nghĩ nghĩ, thận trọng hỏi: “Nhất Trúc, cậu thường tụ họp với đám người Tiêu Cận à?”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Hàn Nhất Trúc theo chân bọn họ đi hội họp, ngày đó anh trai cô nhất quyết phải kéo cô đi. Hiện tại cô có một nhiệm vụ, vì thế cười cười: “Ừ, đúng vậy.”
Kim Phi Phi ngồi thẳng dậy và hỏi: “Vậy… Cậu có biết gì về anh ấy không?”
Hàn Nhất Trúc khó hiểu cau mày hỏi: “Ai á? Tiêu Cận?”
Kim Phi Phi gấp gáp gật đầu.
Hàn Nhất Trúc mấp máy đôi môi, ra vẻ thần bí nói: “Anh ta chẳng phải người tốt lành gì đâu!”
Kim Phi Phi trợn tròn mắt. - ---Đọc FULL tại Truyện Full---
Hàn Nhất Trúc nhỏ giọng nói, “Tôi nghe anh trai tôi kể, hồi Tiêu Cận ở nước ngoài không gì là không dám. Anh ta có khuynh hướng bạo lực, đánh nhau ẩu đả các thứ chỉ là chuyện thường tình. Có lần, một nam sinh ở Nhật Bản đâm hỏng xe anh ta, bị anh ta…” Cô dùng tay làm một động tác cắt qua cổ, mắt thì trợn trắng lên, “Xẹt!”
Kim Phi Phi và bạn cùng phòng sợ tới mức co rúm lại.
Hàn Nhất Trúc nhướng mày, “Hơi đáng sợ phải không?”
Kim Phi Phi nuốt nước miếng cái ực: “…” Sao lại là “hơi” được, là ma quỷ mới đúng á!
Sau khi ăn xong, Hàn Nhất Trúc tính tiền, nhân tiện gửi tin nhắn cho ông anh mình, hai phút sau đã thấy thông báo chuyển khoản.
Hàn Nhất Trúc cẩn thận đếm số 0: Một, hai, ba, bốn, năm…
Hàn Nhất Trúc: He he he!
Hàn Nhất Trúc: Anh yêu quý, lần sau còn có phi vụ nào như này thì nhớ alo em nhé!
Trưa hôm đó, Kim Phi Phi đi thẳng tới công ty nhà họ Kim.
Ba Kim thấy con gái đến, vội vàng đón con vào phòng làm việc.
Kim Phi Phi mím môi, khuôn mặt đỏ bừng, “Ba, con không muốn liên hôn với Tiêu Cận! Anh ta là cái loại biến thái!”
Cô ta liệt kê hàng loạt hành động “không ra gì” của Tiêu Cận cho Kim Trọng Hiền nghe, có chết cũng nhất quyết không liên hôn với anh.
Kim Trọng Hiền qua lại với các gia tộc lớn ở Dung Thành nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Tiêu Cận có “sở thích sai trái” nào, ông ta hỏi con gái biết tin này từ đâu.
Bây giờ nhắc đến Tiêu Cận thì Kim Phi Phi sẽ cảm thấy bài xích theo bản năng, cô ta vứt lại một câu “Bắt con kết hôn với anh ta, con thà chết còn hơn” sau đó chạy mất.
Kim Trọng Hiền hiểu tính Kim Phi Phi, cô ta đã không thích thì ai ép cũng vô dụng. Huống hồ thời gian hôn nhân còn dài như vậy, nếu con gái không thích, chắc chắn nửa đời còn lại sẽ không vui vẻ.
Kim Trọng Hiền bàn bạc cùng Thẩm Chi Nghi cả đêm.
Tuy những điều Kim Phi Phi nói đều do có người sắp đặt, nhưng hai người nhìn thấy thái độ kiên quyết của con gái, cuối cùng vẫn không nỡ để con buồn.
Kim Trọng Hiền tìm cơ hội về Thanh Giang Sơn Thủy, muốn thuyết phục ba mình – Kim Mãn Tùng bỏ ý định để Kim Phi Phi liên hôn với Tiêu Cận đi.
Kim Mãn Tùng tức muốn nổ đầu.
Mấy hôm trước nhà họ Kim có một khoản tiền xảy ra vấn đề. Vốn dĩ nghĩ rằng việc liên hôn với nhà Tiêu đã chắc như đinh đóng cột, có thể mượn một khoản vay từ ngân hàng nhà họ Tiêu, giảm bớt áp lực tài chính.
Ai ngờ đến giờ phút quyết định thì Kim Phi Phi lại giở chứng.
Kim Mãn Tùng gõ cây gậy xuống sàn, trừng mắt nhìn Kim Trọng Hiền, hừ lạnh nói: “Bỏ đi, Phi Phi không cần phải liên hôn.”
Kim Trọng Hiền thở phào, còn chưa kịp cười đã nghe thấy Kim Mãn Tùng nói: “Tiêu Quân Trạch còn một cô con gái, không thì anh ly hôn với vợ anh rồi liên hôn với cô ta đi.”
Kim Trọng Hiền: “……”