Cơn mưa ngoài cửa sổ thưa dần, từng giọt rơi xuống mái ngói.
Đêm đã khuya, hai người cùng nhau cuộn tròn trên ghế sô pha, Bùi Gia Mạt nắm lấy bàn tay anh áp lên má cô, xoa xoa.
Trước đó, dù cô có cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa, Cố Quyết cũng không chịu để cô ân ái bằng miệng, ngay cả khi môi cô chạm vào thân gậy, anh cũng sẽ đẩy cô ra.
“Em cũng muốn giúp anh mà……” Cô ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, đáng thương nói.
Anh vẫn dùng tay khống chế cô, thở hổn hển mấy lần rồi lắc đầu: “Em không được làm thế, chỗ đó bẩn lắm, anh cũng chưa tắm đâu.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Nói dối, anh tắm sạch rồi.” Vừa đến gần, cô có thể ngửi thấy rõ mùi thơm tươi mát của cành thông.
Bùi Gia Mạt biết rõ anh phải tắm rửa sạch sẽ trong phòng tập trước khi đến đây.
Hơn nữa, Cố Quyết biết rõ hơn ai hết phải giữ thể diện trước mặt cô gái mình thích.
Bất lực, trước sự nài nỉ của cô, anh chỉ có thể nhét dương v*t đã cương của mình vào giữa chân cô, dùng nước dâm đang chảy để cọ vào âm đ*o cô.
âm đ*o đỏ tươi vừa ướt vừa mềm, Cố Quyết cọ xát phần thịt mềm mại giữa cái lỗ nhỏ, khiến gáy anh râm ran tê dại.
Khi họ quay lại đối diện, Bùi Gia Mạt giúp anh ngồi dậy, quay mặt vào nhau rồi dùng môi âm hộ ngậm lấy dương v*t của anh.
Cô còn chưa kịp làm bước tiếp theo, Cố Quyết đã tóm lấy eo cô nói: “Đừng nghịch nữa.” Anh chưa chuẩn bị biện pháp an toàn nào, sợ sẽ lau súng cướp cò mất.
“Anh à……” Nụ hôn của Bùi Gia Mạt rơi vào một bên tai đang đỏ của anh, cô nhẹ nhàng liếm vành tai, “Em chỉ cọ tí thôi, không đi vào đâu.”
Cố Quyết nghiến chặt hàm, những đường gân nhô lên bên cổ anh giật giật mấy lần.
Thấy anh im lặng, Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng thở dài, cầm ngực cô đưa lên môi anh: ” Anh liếm đi.”
Cố Quyết dù có ý chí kiên cường đến đâu anh cũng không thể chịu đựng được cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu mềm mại như vậy, anh đành phải ôm eo cô cúi đầu xuống, đưa xương mũi cao của mình vào trong cơ thể mềm mại của cô, anh ngậm đầu núm vú vào miệng, liếm và mút nhẹ nhàng.
Động tác này càng khiến cô kẹp chặt cái trụ thịt dữ tợn kia hơn, mép thịt âm đ*o mềm mại của cô gái bị kéo căng đến mức sưng đỏ, chất lỏng nóng hổi chảy xuống cô một cách đáng thương, khi anh nhả đầu ti ra hôn lên cổ cô, cô bắt đầu đưa lắc bộ ngực mềm mại trên ngực mình chà xát dương v*t anh lên xuống: “Anh à, thế này có sướng không?”
“Sướng lắm……” Anh rên rỉ khi da đầu tê dại.
Cố Quyết phải thừa nhận rằng cô sinh ra đã là học sinh giỏi.
Ngay cả tài năng ân ái của cô cũng tốt hơn anh gấp ngàn lần.
Cuối cùng khi sắp đến lên đỉnh, anh hôn lên môi cô, hơi thở của họ quyện vào nhau, như thể hòa vào nhau.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, tinh dịch đặc tanh đã tràn ra khắp giường. Anh nằm trên ngực cô thở hổn hển, đường nét sâu thẳm trên khuôn mặt anh gần như ẩn trong bóng tối trước mặt cô.
Chỉ nghỉ ngơi một lát, Cố Quyết liền đứng dậy, tùy tiện lau chùi dương v*t của mình.
Sau đó giúp cô dọn dẹp.
Khi chiếc khăn giấy khô chạm vào âm đ*o chứa đầy nước dâm của cô, bên dưới cô không khỏi run rẩy.
“Đau không em?” Cố Quyết nhẹ nhàng mở âm đ*o mềm mại của cô ra, thấy nó đã sưng tấy đỏ bừng, anh nghiêng người dùng môi và lưỡi xoa dịu cô một lúc, cuối cùng hôn lên xương mu mềm đáng yêu, lấy một cây kẹo từ đống kẹo cạnh ghế sofa ra rồi đưa cho cô.
Khi còn nhỏ, anh luôn ăn kẹo này vào mùa đông khi Giáng Sinh đến, cây kẹo dài nên phải chia với các bạn mới ăn hết được.
Bùi Gia Mạt nhận lấy nó khẽ kêu lên một tiếng, sau đó nói với Cố Quyết: “Trước khi đi ngủ không được ăn đồ ngọt.”
Cố Quyết hôn lên má cô, mỉm cười nói: “Nhưng sinh nhật em có thể ăn mà.”
“Thật ạ?” Cô nhìn anh với đôi mắt sáng.
“Thật.”
Cố Quyết kể cho cô nghe về thời thơ ấu của anh. Vì anh lúc bảy tuổi rất thích ăn đồ ngọt, vài lần ăn vụng trước khi đi ngủ bị bà ngoại bắt được nên ông bà ngoại đã cất hết đồ ngọt trong nhà vào tủ rồi khóa lại. Sau đó, chỉ vào đêm trước ngày sinh nhật của anh, họ mới mang đến cho anh một hũ đựng đầy kẹo rồi nói với anh rằng vào ngày sinh nhật trẻ em có thể ăn bất cứ thứ gì chúng muốn.
Anh có thể cảm nhận được Bùi Gia Mạt từ nhỏ đã thiếu rất nhiều sự chiều chuộng, nên anh muốn chia sẻ sự chiều chuộng mà anh nhận được từ ông bà với cô.
Cô cẩn thận lắng nghe những gì Cố Quyết nói.
Thật lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Ông bà của anh chắc hẳn tốt với anh lắm.” Cô bẻ gãy cây kẹo ở giữa, Bùi Gia Mạt vô thức đưa cây dài hơn cho Cố Quyết.
Anh sững người một hồi, trong lòng lại tràn ngập cảm giác đau xót.
Cô chỉ cắn một miếng nhỏ rồi cẩn thận cất viên kẹo lại vào túi đóng gói ban đầu.
Rất hài lòng.
Dù chỉ là nếm được một chút vị ngọt thôi cũng là điều rất khó khăn với cô rồi.
Phải gần một giờ họ mới trở lại phòng ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nắm chặt góc áo Cố Quyết, mơ hồ lẩm bẩm: “Anh ơi, ngày mai nhớ mua bao nhé.”
Cố Quyết nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên má cô, trầm giọng đáp: “Được, anh nhớ rồi, em ngủ đi.”
Có lẽ vì hiếm khi thức khuya nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Cố Quyết mở mắt trong bóng tối không thể ngủ được.
Trên thực tế, khi Bùi Gia Mạt chủ động đưa cho anh cái kẹo dài, anh đã nhớ ra chuyện gì đó. Trong nhà anh có hai đứa em họ song sinh nhỏ, hai đứa bé được cả nhà cưng chiều mà lớn lên, điều Cố Quyết nhớ nhất là mỗi mùa hè bọn chúng đều sẽ vì phần kẹo lớn hơn mà tranh nhau, nếu đứa nào xui xẻo bị thua thì sẽ ngã nhào đất và bật khóc ngay lập tức.
Cố Quyết sợ bọn chúng khóc nhất, mỗi lần xảy ra chuyện này, anh phải mở tủ lạnh lấy một cây kem chia ra và chia phần nhiều hơn cho đứa trẻ đang khóc khiến người ta đau đầu kia.
Nhiều lúc anh nghĩ không phải chỉ vì trẻ con biết khóc mới có kẹo.
Mà là những đứa trẻ được ăn kẹo mới có cơ hội được khóc.
Những đứa trẻ không được nuông chiều, chiều chuộng có lẽ khi lớn lên sẽ giống Bùi Gia Mạt vậy.
Trong tiềm thức, theo bản năng sẽ muốn làm hài lòng người mình thích.
Miếng bánh rán đầu tiên, cây kẹo dài hơn.
Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc giữ nó cho riêng mình.
Bao gồm những lời cô nói với anh trên xe buýt, sự cô lập và bị từ chối mà cô trải qua khi lớn lên cũng như sự bỏ rơi của gia đình.
Tảng đá đè nặng trong long, mang theo nỗi đau âm ỉ cứ quấn lấy anh.
Đêm khuya, cô gái đang ngủ bên cạnh anh phát ra tiếng thở nhẹ, Cố Quyết nhìn cô, ngập ngừng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại của cô.
Lúc này, khóe môi cô gái khẽ động, cơ thể cuộn tròn lại, mơ hồ nói điều gì đó, lại chìm vào giấc ngủ say.
Gió đêm thổi tung rèm cửa.
Cố Quyết phản ứng hồi lâu mới nhận ra cô vừa gọi tên mẹ.
…….
Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, như thể ngay cả ông trời cũng muốn chúc phúc cho cô may mắn ngày này.
Buổi sáng khi cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi với Cố Quyết, Bùi Gia Mạt gặp Chu Tư Viên.
Cô gái đi theo họ một lúc rồi bất ngờ chạy tới nắm tay cô.
Làn gió nhẹ thổi qua má cô, những ngón tay mềm mại của cô gái siết chặt lấy tay cô, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Cố Quyết quay đầu nhìn bọn họ rồi lặng lẽ bước đi.
Mãi cho đến khi khoảng cách với Cố Quyết ngày càng xa hơn, Chu Tư Viên mới lặng lẽ nói: “Gia Mạt, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Hả? Bùi Gia Mạt sững sờ vài giây, “À…… Cảm ơn cậu……Nhưng sao cậu biết thế?”
Giọng cô gái vẫn còn nhỏ nhẹ: “Lúc trước tớ đã xem thông tin căn cước của cậu khi điền vào tờ khai.”
“À……”
Im lặng một hồi, Chu Tư Viên lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc móc khóa mèo làm bằng len đưa cho cô: “Đây là quà sinh nhật tớ làm cho cậu, tuy hơi xấu và má hồng trên mặt mèo vẫn không đúng màu, nhưng tớ vẫn hy vọng mong cậu có thể nhận lấy nó…”
Giọng nói của cậu ấy càng lúc càng thấp, cho đến cuối cùng, trong lời nói của cậu ấy ẩn chứa một câu: “Tớ xin lỗi…”
Cơn gió nhẹ của mùa đông kéo theo bóng mây, Bùi Gia Mạt cúi đầu, nâng chú mèo dễ thương lên, nhẹ nhàng chạm vào má Chu Tư Viên.
Cô nói với cậu ấy trong lòng: “Không sao đâu.”
Bước vào sân trường, đám đông dần trở nên ồn ào.
Rất đông người qua lại nhưng hai cô gái vẫn nắm tay nhau thật chặt.
“Nhân tiện, Gia Mạt à để tớ nói cho cậu biết.” Chu Tư Viên kéo tay áo cô, bịt tai cô thấp giọng nói: “Cậu nhất định phải tránh xa người đó ra.”
“Ai cơ?”
“Chính là cái tên mặt lạnh lùng đó.” Cô gái dễ thương với lúm đồng tiền ngọt ngào trong nụ cười nay lại nghiêm nghị cau mày, “Tớ vừa nhìn thấy anh ta mua thứ đó ở cửa hàng tiện lợi.”
“Cái gì cơ?” Bùi Gia Mạt chớp mắt.
“Bao cao su ấy……” Chu Tư Viên nói đến ba chữ này mặt đỏ bừng xấu hổ, nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn nói cho hết: “Anh ta còn mua tận ba hộp cơ! Còn chọn loại siêu lớn nữa! Đúng là không biết xấu hổ!”
Càng nói càng tức giận, cậu ấy nắm chặt lòng bàn tay nhỏ nhắn của mình thành nắm đấm, vung lên không trung hai lần: “Tớ đã không thích anh ta từ lâu rồi, lần trước anh ta đã chặn cậu ở hành lang nữa. Làm gì chứ? Ỷ mình cao lắm à. Cậu đừng sợ anh ta, lần sau anh ta lại đến quấy rối cậu nữa, tớ sẽ đi cùng cậu, cậu xem tớ vừa mới đến mà anh ta đã tự động rời đi….”
“Viên Viên.” Bùi Gia Mạt đột nhiên ngắt lời cậu ấy, quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ kiên trì của cô gái, không nhịn được nói: “Tớ bảo anh ấy mua thứ đó…”
“Hả?” Chu Tư Viên mở to mắt
“Bao cao su.” Cô nhẹ nhàng lặp lại ba chữ này: “Tớ bảo Cố Quyết mua đấy.”