Dụ Dỗ Hoàng Đế
Chỉ mấy ngày sau, San San đã điều chỉnh được cân nặng của mình, lên lại phong độ vào lúc trước khi bị ngộ độc rượu. Bây giờ có làm gì, Lâm Quân đều không cho cô động đến một giọt rượu, dù là nặng hay nhẹ.
Thái độ của Tiêu Viễn và Tiêu Vũ Hy đã có chút dịu hơn với Lâm Quân. Hai nhà vốn thân thiết mà vì cô xảy ra bất hoà.
"San San, mẹ anh muốn gặp em!" - Lâm Quân vừa tháo cà vạt vừa nói cô.
Xem biểu hiện của anh dường như cũng không hi vọng lắm về việc cô sẽ đồng ý đi với anh. San San chạy ra giúp anh tháo cà vạt.
"Chân em tốt lên rồi nhỉ? Bác sĩ bảo cho em dưỡng hết tuần này là có thể tháo băng được rồi!".
Mặt cô sáng rực rỡ.
"Thật vậy ạ?".
Nhưng mặt anh lại không vui tí nào, còn đang xám đen hết cả. San San năm lần bảy lượt không muốn ra mắt mẹ anh. Thường thì những đứa con gái như Thục Khuê luôn năn nỉ anh nát lưỡi chỉ để có một cơ hội. Cô thì...
"San San, nếu em không muốn lấy anh, sao em cứ luôn ở bên anh như thế? Nếu em ngay ban đầu đã không thích anh, không muốn cái ngôi vị kia luôn, sao em còn tham gia cuộc thi làm gì?" - Anh ép cô vào góc tường, hai tay chống lên không cho cô chạy thoát.
Lúc anh bị Vũ Hy bắn, chẳng phải cô có nói sẽ làm vợ anh sao? Anh từ lúc đó luôn hăm hở muốn đưa cô về ra mắt mẹ, nhưng cô chỉ ngày càng làm tàn lụi sự hăm hở đó của anh.
Trên thế giới này, có ai không muốn làm vợ của anh cơ chứ? Có mình cô là trông không mấy hào hứng!
"San San, em có yêu anh không?".
Chẳng cần biết động cơ cô muốn tiếp cận anh là gì. Nếu yêu anh, cô hẳn phải muốn lấy anh chứ?
"Em yêu anh..." - San San hơi cúi mặt xuống.
A Mỹ đã nói rồi. Sao cô vẫn luôn sợ sệt, chần chừ không dứt?
"Yêu anh mà không muốn cưới anh sao, San San?" - Giọng nói anh như có cái gì đó cay đắng.
Tay anh đã nắm chặt thành nắm đấm ở ngay bên đầu cô.
"Em xin lỗi. Em thật sự chưa nghĩ đến..." - San San bối rối, cô không muốn làm anh đau lòng - "Em có thể làm bất cứ điều gì để anh vui!".
Mãi cô và anh mới sống được mấy ngày ấm êm một chút, giờ lại có chuyện.
"Chẳng lẽ trong lòng em vẫn còn Khưu Dật?" - Ánh mắt của anh như một vực sâu không đáy, chất đầy những khoảng trống rỗng - "Anh biết hai người luôn tìm cách liên lạc với nhau, biết luôn cả chuyện Khưu Dật nhờ A Mỹ mang đồ ăn đến cho em...".
San San trân trân nhìn anh. Mọi thứ anh đều biết cả. Ngay cả chuyện cô nói với Khưu Dật rằng cô không hạnh phúc sao?
San San vòng tay ôm lấy eo anh, như để trấn an trái tim đang chịu thương tổn của anh.
"Em xin lỗi. Em và Khưu Dật chẳng còn gì cả! Anh phải tin em. Trong trái tim em trước giờ đều chỉ có anh!" - San San nhìn thẳng vào anh - "Nói với em cần phải chuẩn bị gì đi! Chúng ta sẽ đi gặp mẹ anh!".
Lâm Quân liền bật cười, nụ cười anh tràn ngập ánh nắng.
"Đừng lo, anh đã chuẩn bị hết giúp em rồi. Chuẩn bị từ lâu rồi!" - Anh mừng rỡ xốc cô lên, hôn lên môi cô.
Anh kéo cánh cửa tủ quần áo ra, đã có một bộ quốc phục ở trong đó từ đời nào.
"Anh đã dặn Emily may cho em! Và đây nữa, em chỉ cần đọc hết đống này sẽ biết hết mẹ anh thích gì!" - Lâm Quân nhét một tờ giấy vào tay cô.
Anh đã chuẩn bị rất kỹ càng cho cô từ trước. San San cảm thấy rất có lỗi khi liên tục phụ lòng tốt của anh.
"Tại sao anh muốn cưới em?".
"Vì em là người con gái duy nhất anh thật sự yêu!" - Lâm Quân trả lời, ánh mắt nhìn cô say đắm.
Cái này rất giống trong phim. Thông thường cậu thiếu gia mà muốn cưới một cô gái nhà nghèo, thế nào cũng bị gia đình phản đối.
San San mặc bộ quốc phục trên người, không khỏi trầm trồ với chính mình ở trong gương. Mái tóc được vấn cao, điểm xuyết bằng những cây trâm vàng có những hàng ngọc lấp lánh bên dưới, rung rinh theo từng cử động của cô. Cổ áo rộng để lộ chiếc cỗ dài, đôi vai gầy trắng nõn cùng những rãnh sâu nhấp nhô bên dưới. Đai lưng được thắt lại trên ngực càng làm những đường cong phúng phính hơn. Tay áo làm bằng chất liệu vải mỏng, mềm mại tạo nên những đường nét thướt tha. Bộ váy không có hoạ tiết cầu kỳ, đơn giản, nhưng vẫn rất bắt mắt.
Lâm Quân nhìn thấy cô không khỏi chết sững mấy giây, sau đó quay sang trách Emily không thể làm cho cô bớt gợi cảm đi được à? Trong khi San San ngồi trên xe ngay ngắn nghiên cứu tờ giấy, Lâm Quân quàng tay qua vai cô, vẻ mặt chăm chú nhìn cô hết sức hạnh phúc.
"Mẹ anh là người dễ tính! Em đừng căng thẳng quá!".
Sự thật hơi trái ngược với những điều mà Lâm Quân nói. Vừa bước đến cửa cung, San San đã bị cho quỳ gối ở trước điện.
"Mẫu hậu! Sao lại...".
"Vì đứa con gái này mà dạo này con bỏ bê chuyện triều chính. Các đại quan liên tục dâng tấu sớ đến phàn nàn ta về việc con lơ là, để chuyện tư ảnh hưởng đến việc công! Ta thấy con bé này dụ dỗ con như thế, chắc chắn không phải là người gì tốt lành! Thậm chí bây giờ, con còn chẳng thèm về Đông Cung, một tháng đến thăm ta được mấy lần. Tất cả là do con bé này! Con mau về đi, để nó ở đây cho ta. Ta sẽ từ từ dạy dỗ nó!".
"Tất cả là lỗi của con. Sao có thể đổ hết lên đầu cô ấy được?".
"Đến giờ con còn bao che cho nó?".
"San San, em mau đứng dậy. Chúng ta đi về!" - Lâm Quân đi ra đỡ cô dậy.
Anh nhớ đã làm một cuộc đại cách mạng đả thông tư tưởng cho mẹ anh cả rồi mà.
San San bị hai người làm cho ngây ngốc. Rốt cuộc cô nên nghe theo ai?
"Lâm Quân, anh nghe lời mẹ anh về trước đi! Em ở lại một chút, nếu không chịu nổi, em hứa sẽ về ngay!".
Đôi mày của anh hơi chau lại.
"Thật đó. Nếu không chịu nổi em sẽ về. Em đâu phải ngốc, không ở lại một mình chịu đựng đâu!".
San San cố tình nói thế để anh yên tâm. Cuối cùng, Lâm Quân cũng chịu đi khỏi.
"Lúc nào em muốn về thì gọi anh. Anh ở bên chính điện chờ em!".
Chờ bóng Lâm Quân đi mất rồi, Vương Hoàng hậu cho người đỡ cô đứng dậy ngay.
"Con mau đứng dậy đi! Nghe nói chân con đang bị thương, quỳ nhiều sợ bị ảnh hưởng đó!" - Hoàng hậu lập tức thay đổi 180 độ.
San San ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ta mượn con dạy bảo thằng Lâm Quân một tí ấy mà. Dạo này ta cảm thấy nó dốc hết sức lực cho con không tập trung vào chính sự như trước kia. Mọi chuyện vẫn ổn, có điều ta muốn nó tốt hơn thôi!".
Hoàng hậu dùng đôi mắt phượng của mình quét San San từ đầu đến chân. Một cô bé xinh đẹp. Trên cơ thể trắng nõn không có bất cứ dấu vết nào, bà đoán ra con trai bà hẳn chưa đụng đến thân thể con bé. Đây là dấu hiệu tốt, hiếm khi thấy con trai bà nâng niu ai như vậy. Giữ San San ở lại đây, xem ra sẽ có lợi cho bà hơn.
"San San à, con đi theo vú Trịnh một chút. Không làm gì con đâu, chỉ là kiểm tra sức khoẻ một chút!".
"Vâng thưa Hoàng hậu...".
Vương Hoàng hậu ngẩn người, hiếm khi gặp cô gái cố tình tạo khoảng cách với bà như thế. Chẳng nhẽ cô bé này một chút tâm đồ cũng không có sao?
"Không sao! Cứ gọi ta là mẫu hậu được rồi!" - Đằng nào con trai bà đã nhất quyết đòi chọn cô bé này làm vợ, không ưng thuận cho nó cũng khó.
"Dạ vâng... thưa mẫu hậu!".
Kiểm tra sức khoẻ thực chất là kiểm tra khả năng sinh sản. Vừa bước vào phòng, San San đã bị lột trần, thiếu điều muốn khóc thét. Một bà ma ma nhanh nhẹn chạy vào chỗ Hoàng hậu mách nhỏ.
"Số đo vòng ba vô cùng hoàn hảo. Tướng tá của vị tiểu thư này rất tốt!" - Bộ dạng bà ta không khỏi hí hửng, làm cả Hoàng hậu cười theo - "Bác sĩ nói chỉ cần một chút tác động là có thể mang thai được rồi!".
"Tốt quá! Tốt quá!" - Hoàng hậu reo lên.
"Có điều... hình như Diệp tiểu thư còn trong trắng. Bọn thần cởi đồ tiểu thư ra, cô ấy có hơi khủng hoảng, thuyết phục mãi mới chịu lấy tay che ra".
Vẻ mặt của cả bà ma ma và Hoàng hậu tự nhiên trở nên căng thẳng.
"Ta cần sớm có cháu! Không thể chờ thêm được. Ngươi hãy sắp xếp để hai đứa nó động phòng. Nhớ là không được để lọt tai Thái tử, nó mà biết thì rách việc! Đưa San San đi học một ít quy tắc hoàng gia đi. Trông con bé ngây thơ, dễ dạy bảo như vậy, cứ để con bé ở đây để ta khè thằng con! Trong mấy ngày này, San San chưa học xong quy tắc, không cho Thái tử gặp con bé! Chờ đến lúc nào con bé học xong rồi thì sắp xếp việc kia. Bây giờ các người chạy qua Chính điện thông báo Thái tử một tiếng là Diệp tiểu thư quỳ dưới nắng gắt quá lâu chẳng may bị ngất đi rồi. Nó có qua đây thì không cho nó vào, bảo là Diệp tiểu thư đang quỳ ở trong, Hoàng hậu không cho ai vào cả" - Vương Hoàng hậu không chịu được sự thâm hiểm của mình, cười to thành tiếng - "Cuối cùng ta cũng chờ được ngày này rồi, ngày mà ta dạy dỗ nó ra hồn!".
Hoá ra nuôi con hơn ba mươi mấy năm, Vương Hoàng hậu chưa bao giờ dạy dỗ được con mình?