Dụ Dỗ Hoàng Đế
Sáu tiếng cửa phòng đóng chặt làm Lâm Quân muốn héo hon. Dẫu sao đây cũng là đứa con đầu lòng của anh, anh hoàn toàn chưa có kinh nghiệm. Mẫu hậu mấy lần bảo anh ngồi yên một chỗ đi, đi qua đi lại làm bà nhức hết cả đầu. Mỗi lần bác sĩ hay cô y tá nào đi ra mang theo một xô máu, anh đều sốt ruột muốn chết. Cửa phòng cách âm quá kín kẽ, không mở ra thì anh đã không nghe thấy tiếng kêu la ầm ĩ của vợ mình ở trong. Chắc cô phải đau đớn lắm! Lần này cô mà sinh hạ cho anh một đứa con trai để truyền ngôi, anh nhất định không ép cô sinh nữa.
"Bác sĩ, thế nào?".
Mỗi lần anh hỏi câu này đều như muốn quát lên đây là đứa bé mang dòng máu hoàng gia đó, mấy người làm ăn cho cẩn thận giúp tôi, không thì cẩn thận cái đầu.
"Thưa Hoàng thượng, Hoàng hậu bị đẻ khó... Chỉ được giữ lại một trong hai...".
Mẹ anh nghe thấy như bị sét đánh ngang tai. Lâm Quân chết đứng. Anh đã chăm sóc cô rất tốt, đưa cô đi học mấy lớp sanh nở thường xuyên, kiểm tra định kỳ không có bất cứ vấn đề nào. Giờ xảy ra án mạng ngay lúc sinh con như vậy, mất đứa bé thì cô sẽ đau khổ chết mất, mất cô thì là chuyện không bao giờ có thể xảy ra.
"Thưa Hoàng thượng, Hoàng hậu kiên quyết đòi giữ đứa bé... bảo sau này Hoàng thượng ở lại hãy sống tốt, chăm non con cho cẩn thận..." - Một cô y tá từ trong chạy ra thông báo.
Muốn anh chết hay sao? Thiếu cô sao anh sống nổi! Để lại di thư bằng miệng kiểu này, Diệp San San cô thật quá đáng.
"Không cứu được cả hai mẹ con. Các ngươi chờ chết đi!".
Lâm Quân chuyển qua chế độ điên đảo đe doạ. Tiếng khóc của đứa trẻ vang ra từ đằng sau đã xua tan tất cả. Anh thật sự đã làm cha, được thăng chức rồi. Còn San San?
Lâm Quân xông vào trong phòng. Khung cảnh bên trong rối loạn, đứa bé đang khóc oe oe trên tay cô y tá. Gương mặt San San nhợt nhạt nhưng rạng rỡ, đón lấy đứa bé vào trong tay.
"San San. Em không sao chứ?" - Lâm Quân lo lắng hỏi, sợ cô đã vì sinh em bé mà làm liều.
"Con mình nè. Nó đang khóc nhìn thấy em thì nín bặt, đứa bé này phải thông minh lắm!" - San San ngó lơ anh, chỉ để ý đến thiên thần nhỏ mới chào đời.
Lâm Quân còn bực bội, muốn biết cô ra sao, không để ý đến con trẻ. San San đang ngập tràn hạnh phúc, bắt anh bế lấy sinh linh bé bỏng của họ. Anh không còn cách nào khác đón lấy. Hai bàn tay bé nhỏ của nó áp lấy má anh, một bên mắt từ từ hé mở. Đồng tử màu xanh đẹp tuyệt diệu sáng như một viên ngọc.
"Là con trai hay gái?" - Lúc này bên ngoài rầm rộ đi vào. Truyện Quan Trường
"Là con trai ạ!".
Mọi người mừng y như mở hội. Mẹ anh cứ tranh lấy đứa bé từ trên tay anh. Lâm Quân cứ ôm khư khư nó, vậy mà ban đầu bảo anh bế thì không chịu đâu.
Hai tháng hậu sản, San San ngày nào cũng ở trong nhà nghỉ ngơi, dính như sam lấy đứa con trai vừa chào đời. Lâm Quân yêu thương nó nhiều như thế, vậy mà mỗi lần thấy San San cho con bú anh lại cáu tiết. Ghen với con trai luôn sao? Có người phải chờ qua hai tháng này mới có thể được gần gũi với cô, mà hàng ngày đi làm về thấy cảnh này, anh không điên lên mới là lạ. Thật ra, không cần chờ lâu như vậy, do anh muốn đảm bảo cô được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khoẻ hồi phục hoàn toàn thôi.
"Đêm nay... đã có thể rồi chứ?".
Lâm Quân coi lịch, hôm nay vừa qua hai tháng, bác sĩ đến khám cho cô đã nói không có trở ngại gì. Anh vừa về đến nhà đã lao vào phòng ngủ, tay tháo vội cà vạt ra. San San biết anh đã khổ sở chịu đựng suốt mấy tháng qua, bẽn lẽn gật đầu đồng ý. Mấy ngày tới y như sống lại tuần trăng mật, anh nửa bước không cho cô ra khỏi phòng.
Hậu quả của việc bù đắp cho anh là tới tháng tiếp theo, San San bị buồn nôn và choáng váng tiếp. Thái hậu nghe tin hết sức vui sướng, San San đau khổ, đợt trước đẻ đau đứt hết ruột gan vẫn còn ám ảnh cô, Lâm Quân mặt mày xám xịt.
"Bà xã, anh còn chưa thấy đủ...".
Lại phải ăn kiêng thêm chín tháng nữa.
Nhóm Krystal biết tin cười ầm lên, khen anh làm việc triệt để không ngớt.
"Tất cả là tại anh!" - San San trách mắng.
Ông chồng nào đó đã biết sợ vợ. Vừa làm việc xong ở hoàng cung liền về giúp cô chăm con và dưỡng thai. Khi siêu âm biết đứa bé ở trong bụng là con gái, anh đã hoàn toàn lơ đẹp cậu con trai, suốt ngày ôm lấy bụng cô.
"Anh đi ra, em còn phải bế Thái Hoàng!".
Lâm Quân ôm cô đến rụng rời, lì lợm không đi. San San không còn gì để nói.
"Suốt ngày Thái Hoàng Thái Hoàng, em không thể bớt quan tâm đến nó một chút sao? Anh chăm sóc em như vậy mà em chẳng thèm liếc qua anh lấy một cái! Từ lúc Thái Hoàng ra đời, em chưa chủ động hôn anh hay nói yêu anh lần nào cả!".
San San nhăn nhó. Cái này có thể bị lên án được sao? San San nhìn anh chán chết đi, lúc nào cũng nhìn, anh còn đeo bám cô, làm cô chán đến tận cổ, sinh Thái Hoàng xong thì càng thêm chán ghét anh. Nếu hôn nhân này đổ vỡ, e là chỉ có một lý do là San San chán anh nên tìm người khác rồi.
"Vợ à! Em để tâm đến anh một chút thì chết người sao?".
"Em chán anh rồi!".
Lâm Quân chết đứng. Không ngờ cô nói thẳng ra như vậy. Từ khi nào, trật tự vợ chồng bị đảo ngược như vậy. Thông thường mấy bà vợ luôn là người bị chồng chán, bỏ xó ở nhà một mình rồi đi tìm người khác. Nhà San San ngược đời như vậy. Đối với anh, San San đã trở thành một cơn đói khát lớn, anh luôn thèm khát cô.
San San chưa hết tuổi ăn học, đã dính đến hai lần mang thai như vậy, cô có thể học hành gì được nữa chứ?! Lâm Quân không hề nghĩ cho cô, kéo cô về làm vợ, còn bắt cô sinh con. Ích kỷ! Sinh xong anh có thể lập tức bỏ bê Thái Hoàng. Việc duy nhất anh làm cho con trai anh, đó là sắc phong Thái tử.
"Sao đột nhiên em nói vậy chứ?".
Lâm Quân bị tổn thương nghiêm trọng. Chưa thấy người chồng nào tốt như anh, sao cô nỡ đối xử với anh như thế? Tất cả mọi tội lỗi anh đổ lên đầu Thái Hoàng.
"Em có con trai rồi nên không cần người chồng này nữa phải không?".
"Anh nói chuyện gì vậy?".
Thế là, Thái Hoàng vừa thôi nôi xong đã bị đưa vào cung ở, cho Thái hậu chăm sóc. Lời nói San San như gió bay, mấy lần kêu anh đưa Thái Hoàng về, anh cương quyết không cho, doạ nếu cô không thay đổi thái độ với anh thì đừng mong thằng bé trở về nhà nữa!
San San khó chịu, cãi cọ với anh, bị sinh non hai tháng. Công chúa ra đời thiếu tháng yếu ớt đã bị cách ly. San San thương con khóc suốt ngày, đổ tội lên đầu Lâm Quân, anh lại đổ tội lên đầu Thái Hoàng, vẫn nhất quyết không đưa con về. San San muốn gặp con thì phải vào cung gặp.
Không thể để Thái Hoàng ở lại cung lâu hơn được nữa, San San phải lên kế hoạch đàm phán với anh. Đêm đó, nằm trên ngực anh, cô khóc rưng rức. Người chồng nằm kế bên rất nhanh tỉnh dậy.
"Sao thế? Em không sao chứ?".
"Em nhớ con..." - San San mếu máo - "Con gái nhỏ đã bị người ta đưa đi cách ly rồi, còn mình Thái Hoàng thôi...!".
Lâm Quân nghe thấy tên "Thái Hoàng", biết cô giở trò, trùm chăn định ngủ tiếp. Cô ra sức lấy lòng anh, ôm sau lưng anh. Sự mềm mại của cô làm anh không chịu được quay phắt người lại. Thân hình xinh đẹp đập vào mắt anh, cô thoát y từ bao giờ... San San vừa qua thời gian ở cữ, Lâm Quân không thèm ngó lịch vì đang giận dỗi việc cô nói chán anh. Nhanh như vậy, vóc dáng của cô đã trở nên cân đối như trước kia. Nơi đó vì sinh con xong mà căng tràn sức sống. Cổ họng anh khô khốc.
"Chồng à..." - San San réo rắt, như rót mật vào tim anh.
Cô ôm lấy anh, chủ động hôn lên môi anh. Lâm Quân vừa trải qua mấy tháng ăn chay, sớm đã chịu thua trước lời mời chào của cô.
"Em qua tháng cữ rồi, mà anh không quan tâm đến em...".
Yết hầu anh lên xuống. Tay cô chộp lấy tay anh vuốt ve nơi đang căng tròn kia.
"Lâm Quân, em buồn lắm! Em yêu anh. Có thể đưa con về được không?" - San San nũng nịu.
"Được. Được. Mọi thứ đều nghe theo em!".
Lâm Quân không chịu được nữa, đè cô xuống giường.
"Còn dám nói chán anh một lần nữa, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em!".
"Anh biết em không có ý đó. Nếu không yêu anh, sao phải chịu đau đớn sinh hai đứa con ra cho anh chứ? Em sợ đau, anh biết mà!".
Lòng anh mềm như bánh tráng ngâm nước rồi, không ngừng xao động trước những lời lẽ ngọt ngào của cô.
"Thái Hoàng còn nhỏ, em chịu khổ sinh ra cho anh. Sao anh nỡ lạnh lùng với con như vậy chứ?" - Mắt cô ngập nước.
San San ngày càng biết cách đóng kịch với anh. Cô hiểu rõ anh như lòng bàn tay mình rồi!
"Anh sai rồi. Em đừng khóc! Anh sẽ không như vậy nữa..." - Anh ngậm lấy một cánh môi cô, dịu dàng nếm hương mật ngọt trong miệng cô.
Cho dù chán ghét anh thêm nữa, trái tim cô vẫn loạn nhịp vì anh.
P/s: Hế lô mọi người, tớ là Blair Sky đây. Sẵn hôm nay đăng hết truyện này thì sẵn cho tớ than thở một chút nhé. Các bạn nếu có đọc truyện trên Wattpad của tớ từ trước thì chắc chắn biết được là Dụ dỗ hoàng đế còn có một ngoại truyện 2. Nhưng các bạn biết sao không? Wattpad đã đóng tài khoản của tớ rất đột ngột (Và đó cũng là lý do tại sao lại có trang blog này) vì lý do bản quyền. Ok, tớ công nhận đó là lỗi của tớ, tớ đã copy và đăng 2 truyện không phải của tớ, và Wattpad đã đóng tài khoản hoàn toàn. Điều tồi tệ ở đây là, tớ sử dụng Wattpad trên điện thoại, và luôn luôn viết truyện trên đó, không có bất cứ bản sao lưu nào khác.Tớ đã cố liên lạc với bên hỗ trợ nhưng hoàn toàn chẳng có gì cải thiện. Bao nhiêu truyện và bản nháp của tớ đều đã tan tành mây khói, bao gồm cả ngoại truyện 2 của truyện này. Điều đó thật đáng thất vọng, vì mất bất thình lình như thế nên tớ chắc phải mất khoảng 200 chương truyện. Bạn có thể nói, vậy sao tớ không viết lại ngoại truyện 2 đi, cũng là truyện của bạn mà. Nhưng bạn biết đấy, có những thứ mình thấy nó đủ tốt rồi đột nhiên sụp đổ và phải làm lại từ đầu, đi theo đúng cái khuôn đấy, điều đó chẳng dễ dàng gì cả. Cũng không dễ dàng đối với tớ khi mà tớ phải mất rất nhiều thời gian và ý tưởng để cho ra truyện trên Wattpad.
Tớ hiểu rằng, giờ tớ thật sự không tin được ai ngoài chính mình nữa rồi, cho nên trang này là trang hoàn toàn thuộc về tớ, tớ sẽ chăm sóc và bảo vệ nó thật tốt, không cho bất cứ ai có cái quyền như Wattpad tước nó đi khỏi tớ được!
Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc hết truyện của tớ và cho tớ xin lỗi vì bản hoàn thiện đã không còn trên đời này nữa... Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi mình và đón đọc những truyện tiếp theo nha!