Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 1




Sở Hạ mở mắt ra, trước mặt là một mảng tối đen. Không biết đã qua mấy ngày rồi, cả cơ thể lả đi vì đói cộng thêm cái lạnh cứ chậm rãi xâm nhập vào người. Ngoài trời bây giờ đang có tuyết rơi, chả trách lại lạnh như vậy.

Cố gắng cuộn mình, hắn lấy tất cả những gì có trong nhà để che lại hòng ấm hơn một chút. Bây giờ trong căn nhà chỉ vẻn vẹn một cái chăn xem như ấm áp mà thôi.

Căn nhà tồi tàn hết mức, còn ở vị trí khuất sau hẻm.

Vì bị lạnh ép tỉnh, hắn nằm tựa lưng vào tường, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra gần đây.

Sở Hạ, là một đứa trẻ không cha không mẹ. Năm mười tuổi, hắn đã ra một quyết định táo bạo chính là rời khỏi trại trẻ mồ côi. Nói là trại trẻ mồ côi thực chất lại là một nơi rách nát đến không thể rách nát hơn. Ở chỗ đó, trẻ em bị bắt lao động, ăn uống cũng chẳng nên hồn. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là nơi làm ăn phi pháp.

Ban đầu lúc trốn ra ngoài quả thật ăn khổ rất nhiều, may mắn Sở Hạ trưởng thành trước tuổi, ít nhất còn biết xin miếng ăn mà sống. Có thể tồn tại đến tận bây giờ đúng là kỳ tích.

Hắn năm nay mười tám tuổi, tuổi xuân phơi phới thế nhưng lại làm một lưu manh đầu đường xó chợ, thỉnh thoảng lại được mấy tên có chút tiếng tăm thuê đi đánh một lũ nào đó.

Tóm lại hắn sống một cuộc sống khi no khi đói, dưới đáy xã hội, cứ thế mà vất vưởng qua ngày.

Tự chế giễu cuộc sống của mình một lúc, hắn thiếp đi lúc nào không hay.

Tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Sau trận tuyết bầu trời như cao thêm, xanh thẳm và đẹp đến lạ. Những áng mây lững thững trôi, tuyết còn đọng trên những cành cây thỉnh thoảng rơi lộp bộp.

Sở Hạ vươn vai, sửa sang tấm áo khoác định bụng sẽ tìm nơi nào đánh thuê để kiếm mấy đồng bạc lẻ.

Nhìn ngôi nhà càng ngày càng dột nát, hắn thở dài. Chắc phải đi tìm cái gì đó để tu sửa.

Sở Hạ thả chậm bước chân đi ra ngoài, đường phố lạnh lẽo, ai nấy đều nằm trong chăn ấm nệm êm, mấy ai như hắn. Nếu bây giờ không tìm được việc mà kiếm tiền thì có lẽ hôm nay sẽ chết đói mất.

Bước chân vào Lạc Thế, Sở Hạ tìm chỗ ngồi quen thuộc mà ngồi xuống. Lạc Thế là một nơi tập trung đủ thể loại thành phần. Lưu manh có, hạng rác rưởi cặn bã của xã hội từ già đến trẻ đều có, kể cả những tên nhà giàu, có địa vị cao cũng có.



Mấy kẻ địa vị cao kia nhìn bề ngoài thì sáng giá, thực chất cũng chỉ là lưu manh cấp bậc cao mà thôi. Bọn họ bỏ tiền ra, chi cho mấy gã như hắn, thuê làm việc giúp mình.

Nói là làm việc cho sang miệng, thực chất toàn là mấy thứ hèn hạ như doạ đánh, đòi nợ. Nhiều lần đánh nhau đến mức Sở Hạ thừa sống thiếu chết, thế nhưng không thể có cách nào khác hơn nữa. Vì sống, hắn phải bán mạng.

"Người anh em, uống ly rượu không?"

Giọng cười đểu cáng vang lên, một cánh tay khoác lên vai cậu, lắc lắc ly rượu trên tay.

Sở Hạ liếc sang, mặt mày lạnh tanh không đáp lại.

Người nọ có vẻ đã quá quen với thái độ này của hắn, cũng không mời nữa mà chuyển đề tài, "Hôm nay có một đơn hàng tốt, làm không?"

"Giá cả thế nào?" Bấy giờ Sở Hạ mới mở miệng.

Tên đó giơ lên một con số, hắn thấy thế có chút sửng sốt, là vị đại gia nào hào phóng như vậy?

"Thời gian?"

"Bốn giờ chiều, tại hẻm cũ. Nếu thành công tao và mày chia năm năm, được không?" Lâm Thành đọc địa chỉ, miệng châm một điếu thuốc.

Sở Hạ gật đầu đồng ý, với số tiền này hắn có thể sinh sống thoải mái được khoảng năm ngày.

...

Sở Hạ lẩm bẩm đếm trong miệng, tổng cộng là mười tên, tay chân xăm trổ, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn nhếch môi cười khẩy, mấy tên này may ra lắm thì có ba người là biết đánh, còn lại đều là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.

Không rõ kẻ nào lại có thể chi một lượng tiền lớn thế chỉ để đánh bại lũ tép riu này. Sở Hạ dập điếu thuốc sang một bên, đứng dậy vận động một chút.

"Mày cánh phải." Lâm Thành vào tư thế chuẩn bị.

Sở Hạ không nói nhiều, gật đầu. Phía bên kia thấy bọn họ như vậy cũng đanh mặt lại, tên cầm đầu là người xông lên trước, nhắm thẳng Sở Hạ mà đánh.



Tay chân tên đó không đến nỗi kém cỏi, Sở Hạ tránh trong gang tấc, chân phải đưa lên, tay dí đầu tên đó xuống. Một thụi cực mạnh ập đến, tên cầm đầu ôm mũi lăn ra, khắp mặt toàn máu. Miệng tên đó rên rỉ, ánh mắt thù hận hướng hắn mà nhìn.

Phía đối thủ sau khi chứng kiến màn này, cảm giác sôi sục vì bị khiêu khích và lòng hiếu chiến tăng vọt. Chẳng mấy chốc mà xông tới đồng loạt.

Sở Hạ bẻ tay răng rắc, dùng sức đấm một quả vào má tên gần mình nhất. Tên đó vậy mà khá lì đòn, bị đánh cho ngã ngửa vẫn lồm cồm bò dậy. Hắn lao nhanh đến, xoay khoảng chín mươi độ rồi đá thẳng vào cằm đối phương.

Cái này người ngoài nhìn vào còn thấy đau nữa là người trực tiếp cảm nhận nó.

Lần lượt mấy tên tiếp theo đều bị Sở Hạ chăm sóc như vậy. Hắn cũng trúng một đòn, vì mải chú ý đằng trước nên lúc có kẻ đánh lén phía sau, chỉ kịp né một nửa thân hình. Tuy nhiên Sở Hạ lại chẳng mảy may đau đớn gì, cướp lấy thanh sắt nặng từ trên tay gã đó mà trả đũa.

Trong không khí vang lên tiếng "rắc" nho nhỏ, gã ta khụy gối, ôm tay mà lăn lộn kêu gào. Chắc là xương bị gãy rồi, Sở Hạ khinh bỉ nghĩ. Khuôn mặt xấu xí nhìn hắn căm phẫn, lại bị Sở Hạ dẫm một cái lên tay còn lại.

Hắn đạp lên người mấy kẻ đó, vung thanh sắt không do dự, mấy tên xông đến ngày càng tỏ vẻ yếu ớt, bởi vì khí thế khủng bố của Sở Hạ thật sự đáng sợ. Lần lượt những tiếng kêu than rên rỉ vọng đến, hắn cười lạnh, không hề do dự mà lấy thanh sắt đánh vào đầu bọn chúng. Liếc nhìn bên Lâm Thành, tuy có vẻ bị ăn đau thế nhưng chưa đến mức phải tới ứng cứu. Có lẽ lần này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Máu me khắp mặt của mấy tên kia nhìn vô cùng buồn nôn, Sở Hạ hạ gục thêm tên nữa rồi ném thanh sắt xuống đất. Thanh sắt rơi phát ra tiếng "leng keng" nhức óc, hắn rút điếu thuốc rít một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.

"Đi nhanh trước khi lũ cớm đến." Lâm Thành đá đá kẻ dưới chân mình mấy cái, rồi nhanh chóng thúc dục Sở Hạ.

Cả hai lách vào một lối nhỏ quen thuộc dẫn ra đường lớn, hoà vào dòng người.

Ban nãy bị đánh hắn không cảm thấy gì, bây giờ từng đợt khí lạnh tràn vào lại có chút khó chịu. Trời lạnh thế này, mọi cơn đau đều bị phóng đại ra.

"Đi lấy tiền." Lâm Thành huých vào tay Sở Hạ một cái, khuôn mặt bỉ ổi. Chắc chắn gã đang nghĩ đến mấy thứ không được đẹp đẽ cho cam.

Sở Hạ phủi phủi chỗ bị động đến, không nói không rằng đi theo.

Nhận được khoản tiền mong muốn, hắn lập tức rời đi. Đầu tiên vào tiệm thuốc mua một ít giảm đau. Tuy chút thương tích này Sở Hạ vẫn chịu được, thế nhưng hắn vẫn phải mua phòng mấy lần sau.

Nhìn tiền mới đó đã hao hụt một ít, Sở Hạ khó nén thở dài. Biết đến bao giờ mới thoát khỏi khốn cảnh này.