Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh
Lâm Thành chết rồi.
Khi ngồi bên một con hẻm vắng, Sở Hạ liền vô tình biết được điều này. Hắn sửng sốt hồi lâu, nép vào một bên rồi áp tai nghe ngóng.
Hai kẻ vừa nói với nhau là những anh em của Lâm Thành, bọn chúng có vẻ cũng ngạc nhiên không kém.
"Mày nói có thật không? Sao có thể như vậy được!"
"Tao tận mắt chứng kiến mà còn không tin đây. Lúc xác của hắn được đưa đi còn không kịp hoàn hồn."
"Sao lại chết, còn đột ngột như vậy?"
Bọn họ càng nói càng thì thầm, Sở Hạ phải tiến thêm một bước nữa, tuy nhiên không dám bước gần, sẽ dễ dàng bị phát hiện.
"Hình như đắc tội với anh lớn nào ấy, thê thảm lắm."
"Tao đi với hắn suốt có thấy hắn gây chuyện gì đâu, chỉ nhớ vụ gần đây nhất là làm chung với gã Sở Sở gì đó."
Bị nhắc đến tên, Sở Hạ nhíu mày.
"Là Sở Hạ, có khi nào là gã làm không? Hôm trước mới thấy gây chuyện ở Lạc Thế."
Một tên lắc đầu, ghé vào tên kia rồi nói tiếp, "Mà chắc không thể đâu, tên đó ngó bộ giống kiểu ngươi không chọc ta ta liền mặc kệ ngươi."
"Cũng đúng, với lại vết thương vô cùng dứt khoát lại nhắm trúng chỗ hiểm. Cái kiểu ra tay này không giống lưu manh chúng ta."
Sở Hạ nhích lại gần thêm nữa, bọn họ ngày càng giống đang thì thầm. Đột nhiên không cẩn thận, dưới đất có một thanh sắt mỏng liền bị hắn đạp trúng.
Tiếng động không hề lớn, thế nhưng với không gian vắng lặng này thì hoàn toàn gây được sự chú ý.
"Ai?!!"
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng, Sở Hạ lập tức đảo mắt. Nhìn thấy một cái thùng bị bỏ không, liền chẳng do dự chui vào. Cái thùng này khá bé, hắn phải cố gắng o ép mới có thể xem như trốn được.
Lúc hai người bọn họ tiến tới thì đã chả thấy ai ở đó nữa. Sở Hạ vô cùng bình tĩnh ngồi yên, nếu bị phát hiện cùng lắm đánh nhau một trận mà thôi.
"Là ai? Ra đây!"
Sở Hạ cười mỉa mai, nói thế thì chỉ có đứa não bị úng nước mới chịu ra thôi. Hắn im lặng nghe tiếng bước chân đang đi lại gần chỗ này, tay đã nắm chặt thành quyền.
Năm, bốn, ba. Hắn đếm khoảng cách mà bước chân sắp tiến tới, sắc mặt lạnh lẽo. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, hắn lập tức ra tay.
Chít. Chít.
Tiếng chuột kêu lên thật đúng lúc, tiếng bước chân lập tức dừng lại. Sở Hạ nheo mắt thả lỏng cơ thể, hắn không dự tính được điều này. Trước mắt xem như thoát rồi.
"Hình như là chuột."
Một tên liền cất tiếng nói.
"Làm tao cứ tưởng."
"Ở cái chỗ quỷ này thì ai thèm vào, đi thôi."
Chờ cho không còn âm thanh nào nữa, Sở Hạ mới bắt đầu ló ra. Hắn đứng dậy chui ra khỏi cái thùng, phủi phủi bụi bám lên cơ thể. Xác định không còn ai tới nữa, mới chầm chậm di chuyển.
Rút một điếu thuốc từ trong túi áo ra, Sở Hạ châm lửa rồi hút một hơi dài. Lúc nhả khói ra ánh mắt cũng dần chìm vào bóng tối.
Là ai đã giết Lâm Thành? Hắn biết tên này tuy bình thường vô cùng bỉ ổi thế nhưng lại vô cùng khôn ngoan. Nhất là các mối quan hệ, gã quen rất rộng lại biết cách ứng xử. Có thể chọc được kẻ mạnh khác bằng cách gì cơ chứ. Giết người mà không xử lý tốt thì sẽ bị đám cảnh sát điều tra được ngay, không biết người nào có thế làm được kín đáo như vậy.
Đúng là khó tin, mới vài ngày trước còn gặp hiện tại đã thành một cái xác. Theo như hai người kia kể thì vụ việc gần đây nhất của Lâm Thành chính là cùng với hắn. Nhắc mới nhớ lúc đó hắn còn cảm thán số tiền được đưa vô cùng lớn, liệu hai điều này có gì liên quan hay không?
Đột nhiên Sở Hạ rùng mình một cái, lại nữa, cái cảm giác bị thú săn xem như con mồi mà quan sát.
Nếu thật sự bản thân chọc đến ông lớn nào đó thì việc đối mặt với nguy hiểm đã không còn xa nữa. Hắn chẳng có thế lực gì, là một tên lưu manh chỉ biết dùng nắm đấm. Bọn họ muốn giết chết cũng dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên Sở Hạ khựng người lại, nhanh như cắt cúi đầu. Tiếng vang chói tai của thanh sắt va với cột thép bên cạnh ở gần kề. Hắn lập tức vận dụng sự linh hoạt của bản thân mà chạy khỏi chỗ đó.
Khi quay người lại, lập tức bị tình thế trước mắt làm cho sửng sốt. Một đám người không phân nam nữ đang đứng đó, mặt mày độc ác đang nhìn chằm chằm vào Sở Hạ.
Ước chừng cũng khoảng ba mươi tên, với số lượng này thì việc chạy thoát cũng là một điều khó.
Sở Hạ cau mày lại, "Bọn mày là ai?"
Từ trong đám hỗn tạp đó bước ra một người, hắn nhận ra người này, chính là tên béo ở Lạc Thế.
Khỏi cần nói cũng biết được mục đích bọn chúng là gì rồi, chỉ là không nghĩ tới tên này thù dai đến như vậy.
"Đừng nói mày quên tao nhanh đến vậy nha." Điệu cười đê tiện vang lên, gã ta vuốt ve con dao sắc bén trên tay. Nét mặt cố ý tăng thêm sự nguy hiểm.
"Sao quên được, lúc đó mày còn bị tao đánh cho một trận mà." Sở Hạ cũng không vừa, hắn cười mỉa mai. Hướng tên béo khiêu khích.
"Hừ, chết đến nơi còn cao ngạo!" Gã ta đưa tay ra hiệu, lấp tức đám người kia xông lên toàn bộ. Nhìn những thứ vũ khí trên tay chúng liền có chút uy hiếp.
Sở Hạ mím môi, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn. Đột nhiên lùi lại mấy bước, chờ cho bọn chúng tới gần liền không do dự túm lấy bao cát dưới đất hất tung lên.
May mắn thay chỗ này là chỗ công trường đang thi công dang dở, vậy nên nên chút cát này không hề thiếu. Hắn lấy bao cát đã được mở sẵn từ trước, hất đến mức bụi bay mù mịt.
Sở Hạ nhắm mắt ngậm chặt miệng, nín thở. Khi nghe thấy âm thanh ồn ào chửi rủa thì lập tức quay đầu chạy đi.
Hắn thông thuộc đường lối ở đây, vậy nên nhanh chân rẽ hết lối này đến lối nọ. Đằng sau nghe loáng thoáng những câu chửi bớt, bắt ép tìm Sở Hạ cho bằng được. Hắn thở dốc bứt tốc, chọn những lối vắng khó kiếm mà chạy vào.
Trước mắt xuất hiện một chiếc xe màu đen đang đỗ bên lề đường. Một chiếc xe vừa nhìn qua đã biết của những kẻ giàu lắm tiền, sao hiện tại lại đỗ ở một chỗ ổ chuột như vậy cơ chứ. Đúng là không hợp.
Lúc Sở Hạ chạy qua thì theo phản xạ liếc nhìn, ô cửa màu đen không rõ có người nào ở trong hay không. Hắn chẳng để tâm mấy, cứ thế mà đi thẳng.