Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng

Chương 14: Ngoài dự đoán






Tay chân Cố Dã bất giác run lên, mi mắt giật giật, sự thật này anh không muốn đối diện, ngàn lần đều không muốn.

"Ông xã."

Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, rất điềm tĩnh nhẹ nhàng, Cố Dã giật mình quay lại, đối diện anh là Từ Di Nhiên. Cố Dã hoang mang tột độ, cô ở ngay đây tức người trong phòng Tu Kiệt là một người khác.

Trái tim tưởng chừng chết lặng của Cố Dã sống lại lần nữa, anh mừng rỡ chạy ào đến ôm Từ Di Nhiên, vui đến mức nước mắt chảy ra.

Từ Di Nhiên ôm Cố Dã xoay người đóng cửa lại, thuận tay khóa trái cửa, vỗ vỗ lên thắt lưng anh: "Sao không ngủ, còn ra ngoài làm gì?"

"Anh tưởng em chưa về phòng."


"Em tắm, mùi thuốc lá với rượu nồng quá, em sợ làm anh khó chịu."

Nghe Từ Di Nhiên nói, Cố Dã càng yêu cô hơn, tay vòng người cô siết chặt như muốn hòa thành một.

"Ngủ thôi." Từ Di Nhiên vỗ mông anh bép bép hai cái, sẵn tiện sờ nắn thêm vài giây mới buông ra.

Leo lên giường, Cố Dã vòng tay chân ôm Từ Di Nhiên cứng ngắt như sợ cô bỏ trốn, cô không rõ tại sao anh lại cư xử kỳ lạ như vậy nhưng biết chắc chắn liên quan đến Tu Kiệt. Đáy mắt Từ Di Nhiên hiện lên tia sâu xa, hoặc cũng có thể là lời nói của cô về người đàn ông bỏ thuốc kia, giờ đây cô cực kỳ hy vọng anh không nghĩ ông ta muốn giở trò đồi bại với anh.

Lỡ kết hôn với một người trai thích gái mê như Cố Dã, Từ Di Nhiên chỉ còn cách duy nhất bảo vệ anh thật tốt khỏi những ánh mắt thèm khát ngoài đời.

"Ngủ ngon, yêu anh." Từ Di Nhiên cất giọng khẽ.

Cố Dã mỉm cười hài lòng, nhắm mắt chờ đợi một lúc lâu Từ Di Nhiên vẫn không có hành động nào khác. Anh mở mắt ra, phát hiện cô nói xong liền ngủ, không hề có sau đó.

"Em chưa hôn." Cố Dã nũng nịu lắc người Từ Di Nhiên nhắc nhở.

Từ Di Nhiên thản nhiên không màng tới chỉ nhắm mắt ngủ, Cố Dã uất giận xoay lưng lại giận dỗi. Mười phút trôi qua, Cố Dã lén lút quay đầu nhìn, Từ Di Nhiên lần này thật sự đã ngủ. Anh mếu máo không cam tâm, mắt rưng rưng đáng thương, kéo chăn đắp lên người, nhất quyết không xoay về phía cô nữa.

Hôm sau, Từ Di Nhiên thức dậy sớm, dạo quanh nhà một vòng vẫn không thấy A Nhĩ đâu, phòng A Nhĩ bên cạnh phòng cô cũng không thấy người từ sớm. Từ Di Nhiên đứng trước cửa gọi điện cho A Nhĩ, sợ tên nhóc này đêm qua uống say chạy loạn ra ngoài gây chuyện.

Tiếng chuông đổ rất gần, Từ Di Nhiên nghi hoặc nhìn về cửa phòng chưa đóng kín của Tu Kiệt. Cô giữ cuộc gọi, theo tiếng chuông đổ mà cất bước hoài nghi đến gần kiểm tra.

Đẩy nhẹ cửa nhìn vào, vừa lúc A Nhĩ giọng còn ngái ngủ bắt máy. Điện thoại trên tay Từ Di Nhiên thiếu chút rơi xuống, đập vào mắt cô là cảnh tượng không bao giờ dám tưởng tượng đến.

Mắt Từ Di Nhiên lướt qua những thứ ngổn ngang trong phòng, quần áo vươn vãi khắp mặt đất, quan trọng nhất chính là A Nhĩ và Tu Kiệt không mặc quần áo nằm trên giường cùng nhau.


Qua một lúc A Nhĩ tỉnh táo lại, lơ ngơ một hồi cũng nhận ra điều sai trái, anh thất thần nhìn Từ Di Nhiên đứng ở cửa, giọng nói run rẩy cất lên: "Chị."

Sắc mặt A Nhĩ chuyển từ hoang mang sang kinh hãi, cứng nhắc xoay đầu nhìn Tu Kiệt nằm sấp ngủ ngon lành bên cạnh.

"Không sao, chị hiểu mà." Từ Di Nhiên nghẹn ngào xoay người ra ngoài đóng cửa lại, vừa khuất mặt nụ cười gian tà hiện lên, lúc nãy đã nhanh tay chụp lén vài tấm làm bằng chứng nắm thóp Tu Kiệt sau này.

Vừa cất bước, phía trong phòng Tu Kiệt vang ầm lên tiếng mắng chửi của A Nhĩ, Từ Di Nhiên tươi cười ung dung trở về phòng.

Trong phòng Tu Kiệt, A Nhĩ giận dữ lấy gối đập mạnh vào người anh, tức đến mức muốn hộc máu: “Tên khốn! Dám cướp đời trai của ông, hôm nay ông sẽ dạy cho mày một bài học!”

Dứt lời A Nhĩ hùng hổ lao vào đấm Tu Kiệt, lực tay của cậu chỉ cần một phát đã khiến mặt anh bầm tím. Tu Kiệt còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị nhừ đòn, vội lăn người xuống giường tự cứu lấy thân.

Đối diện với dáng vẻ phẫn nộ của A Nhĩ, cảm nhận được trong mắt cậu phóng ra tia lửa lớn thiêu cháy da thịt, Tu Kiệt chột dạ nhưng vẫn cứng miệng phủ nhận hiện thực, thản nhiên trở mặt đổ lỗi ngược: “Cậu nên xem lại bản thân mình trước đi, ở đó vừa ăn cướp vừa la làng? Cậu vì không muốn Từ Di Nhiên qua lại với tôi nên mới cố ý làm mọi chuyện thành ra như thế này? Đúng là vô liêm sỉ!”

Cơn tức giận của A Nhĩ bị lời của Tu Kiệt làm cho phun trào, cậu không thèm quan tâm đến anh là ai, trong chớp mắt lao đến vung chân đá ngang.

Trong phòng ngủ vốn đã bừa bộn lại thêm phần hỗn loạn, hai người đàn ông sáng sớm chưa mặc quần áo đã lao vào đánh nhau. Tu Kiệt rõ ràng biết võ nhưng vẫn để A Nhĩ đánh, bởi anh nhận thức rõ hành vi đêm qua thuộc vào xâm hại, nhưng trong vòng tay là một thanh niên phong lưu tuấn tú, dù có kiềm lòng thế nào thì lý trí của anh cũng đã bị ái tình che mắt.

Tu Kiệt không hề có tình cảm với Từ Di Nhiên, những gì anh làm đều là vì làm theo lời bố, nghĩ đến quyền tài anh mới chấp nhận chuyện gồng mình ở bên Từ Di Nhiên, nhưng tiếp xúc với A Nhĩ rồi anh mới hiểu ra, có những thứ còn thu hút mạnh mẽ hơn cả quyền lực và tiền tài.

Tâm trạng đang phơi phới, bắt gặp Cố Dã đang ngủ say trên giường, gương mặt hồng hào như một chàng hoàng tử khiến Từ Di Nhiên nảy sinh ý đồ xấu. Nếu không phải tối qua cô uống rượu, miệng có mùi nồng thì đã không phải nhẫn tâm làm lơ anh.

Đang ngủ bỗng cảm thấy lạnh lạnh, dây thần kinh xúc giác cũng hoạt động mạnh mẽ không báo trước, Cố Dã giật mình mở mắt nhìn, quần áo anh không cánh mà bay, cơ thể trắng mịn phơi ra, bị ánh mắt mờ đục của Từ Di Nhiên xiên sâu từng thớ thịt.


Cố Dã xấu hổ bất giác co người lại, lén đưa tay kéo chăn để che chắn. Cố Dã chưa kịp che thân thể đã bị Từ Di Nhiên giật lấy chăn hất mạnh ra, biểu cảm vô cùng bình thản nói: “Hôm nay em mới phát hiện ở xương chậu anh có nốt ruồi son”

Sắc mặt Cố Dã lập tức ửng đỏ, mới sáng ra Từ Di Nhiên đã công khai nhìn trộm thân thể anh, đã vậy còn nhìn ra được nốt ruồi bé như hạt cát.

Cố Dã bất ngờ phủ chăn lên người mình quay đi, Từ Di Nhiên nhịn cười di chuyển nhích lên nằm cạnh anh, bàn tay táy máy sờ vai anh, vô tình phát hiện ở gáy anh có một vết sẹo mờ. Mặt mũi Từ Di Nhiên chợt tối lại, vị trí vết sẹo này không thể do bất cẩn gây ra, nếu như nói người nhà họ Cố làm thì hợp lý hơn.

Sau gáy bỗng bị hôn lên, cánh tay Từ Di Nhiên ôm lấy Cố Dã từ phía sau. Cố Dã ngơ ngác trước hành động của Từ Di Nhiên, cách đây mấy tiếng còn phũ phàng, bây giờ cô lại ngang nhiên giở trò lưu manh với anh.

Trong không gian yên tĩnh bỗng loáng thoáng phát ra tiếng động lớn, Từ Di Nhiên đang hôn Cố Dã cũng đột ngột khựng lại, vẻ mặt cô như đang cố nhịn cười, khiến cho anh cũng phải khó hiểu xoay đầu nhìn cô.

Từ Di Nhiên hạ tầm mắt nhìn Cố Dã, hiếu kỳ mang chuyện đêm qua ra hỏi: “Tối qua, anh có nghe tiếng gì từ phòng Tu Kiệt phát ra không?”

“Có.” Cố Dã gật mạnh đầu, ngay sau đó liền thắc mắc: “Anh ta đưa phụ nữ về sao?”

Đôi môi Từ Di Nhiên mím nhẹ, chỉ cười không đáp.