Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng

Chương 47: Thấu






Từ Di Nhiên mặc đồ ngủ ngồi ở mép giường, cổ áo được kéo trễ xuống nửa lưng, để lộ bên vai và bắp tay bị thương.

Trong lúc Cố Dã giúp Từ Di Nhiên thay băng gạc mới, cô vùi mặt vào cổ anh hít hà mùi hương sữa tắm, kiếm chuyện gây chú ý.

“Ông xã, đau.”
“Em cũng biết đau?” Cố Dã lên giọng trách mắng trong xót xa: “Lúc may vết thương còn không thèm để lộ cảm xúc, bây giờ mới nói đau.”
Từ Di Nhiên bật cười, áp trán lên vai Cố Dã, tầm mắt hướng xuống da thịt anh dưới cổ áo lấp ló.

Từ Di Nhiên nhân lúc Cố Dã không để ý liền lặng lẽ cởi từng nút áo trên người anh, ngón tay nóng vội lướt trên làn da trắng mịn.

Đến lúc Từ Di Nhiên ngẩng đầu, tình cờ phát hiện sắc mặt Cố Dã không tốt, giữa ấn đường cau nhẹ lại, trong đôi mắt mang theo những cảm xúc ẩn giấu nhìn vào vết thương trên tay cô.

Từ Di Nhiên cảm nhận được, cho dù lời yêu của Cố Dã có lớn đến đâu, có nhiều thế nào cũng không bao giờ so sánh được tâm tư của anh dành cho cô.

Mười giờ đêm.


Căn phòng ngủ sáng đèn yên tĩnh, trên chiếc giường màu xám rộng lớn, Cố Dã đưa ngón tay luồn qua mái tóc Từ Di Nhiên, giống như cách cô đã làm với anh trước đây.

Cố Dã cởi trần đè nửa người lên Từ Di Nhiên, gác chân trên chân cô, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi: “Tại sao năm đó em lại yêu Lạc Nhân?”
Từ Di Nhiên điềm tĩnh không xáo động, khẽ lắc đầu phủ nhận: “Đó không thể gọi là yêu, chỉ đơn giản là cảm mến.”
“Khác nhau sao?” Cố Dã khó hiểu hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là khác.” Từ Di Nhiên nghiêm túc khẳng định, kể cả từ lời nói cho đến biểu cảm: “Vì năm đó gặp Lạc Nhân, anh ta đối với em tốt hơn những người khác, cũng chẳng đòi hỏi gì ở em, duy nhất là mong em rời khỏi xã hội đen.”
Thấy Từ Di Nhiên không né tránh, trả lời với phong thái tự tin, Cố Dã vội vàng nắm bắt thời cơ điều tra về tình cảm của cô dành cho anh, liền hỏi: “Còn với anh?”
“Ừm...” Từ Di Nhiên đối với vấn đề này lại ngập ngừng suy nghĩ, không phải vì tình cảm cô đối với Cố Dã không có gì đặc biệt, ngược lại có quá nhiều cảm xúc khiến cô không thể nắm bắt: “Với anh...!Em không biết phải nói thế nào cho đúng, em thích anh từ lần gặp đầu tiên, kể từ đó trong tâm trí luôn tồn tại về hình bóng của anh.

Khi đó có thể anh chẳng bằng ai, nhưng lại khiến em có cảm giác rất an tâm.

Thật ra, chỉ sau khi ở bên anh, em mới hiểu tình yêu là gì.”
“Nói dối!” Cố Dã lên giọng cắt ngang: “Em vì nhan sắc và vì anh nghe lời mới thích anh.”
Từ Di Nhiên cẩn trọng gật đầu, đôi môi mím nhẹ nhịn cười, nửa thật nửa đùa hùa theo: “Anh hiểu em là tốt rồi.”
“Em!”
Cố Dã vươn mình dậy, trừng mắt đe dọa Từ Di Nhiên, cô rụt vai, miệng lại không chịu ngưng cười.

Chẳng mấy chốc, Cố Dã cũng bị dáng vẻ vô tư của Từ Di Nhiên làm cho xiêu lòng, không dễ dàng để được chiêm ngưỡng những bộ mặt khác của cô giống như lúc này.

Cố Dã bỗng cúi đầu phủ môi lên môi Từ Di Nhiên, một tay luồn trong tóc ra sau gáy cô nâng mặt lên để nụ hôn thêm sâu, tay còn lại đan vào tay cô đặt trên đệm, tránh cử động đụng đến vết thương.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Từ Di Nhiên nhận ra cô yêu tất cả những thứ thuộc về Cố Dã, dù anh là một kẻ ngốc, hay là một người đàn ông mang lòng toan tính thì anh cũng là độc nhất.

Tâm trí của Từ Di Nhiên cuốn theo nụ hôn cuồng nhiệt của Cố Dã, từ tinh thần đến thể xác đều tình nguyện cho anh bất kỳ giây phút nào.

Đầu lưỡi quấn lấy nhau, âm thanh tiếng nước bọt giữa không gian tĩnh lặng càng thêm phần ám muội.

Từ Di Nhiên theo bản năng trỗi dậy, bất ngờ trở mình ngồi lên người Cố Dã giành thế chủ động.


Chưa đến hai giây, Từ Di Nhiên bị đẩy ngã xuống, hai chân ở bên hai bên hông anh, hai tay bị anh khóa chặt ấn xuống đệm.

Trong tầm mắt của Từ Di Nhiên lúc này, phía trên tường là bức tranh khỏa thân của Cố Dã, phía dưới là cơ thể chân thật đang giữ lấy cô.

Từng dòng máu trong người Từ Di Nhiên sôi sục, chỉ muốn nhào đến “ăn tươi nuốt sống” người con trai hoàn mỹ trước mặt ngay tức khắc.

Từ ánh mắt đến cái nhếch nhẹ môi của Cố Dã đều mang theo sự mê hoặc dụ dỗ, Từ Di Nhiên như kẻ mất trí điên cuồng muốn vồ vập lấy anh.

Thân thể “không vướng bụi trần” nằm trọn trong mắt đối phương, hơi thở nóng bỏng dồn dập hòa thành một, từng nhịp tim không lệch một ly.

Toàn thân Từ Di Nhiên run rẩy theo từng đợt, suy nghĩ muốn thốt lên với Cố Dã không chịu được nữa, kết quả mỗi lần mở miệng cơn khoái cảm lại đánh ập hoàn toàn, cuối cùng cũng chỉ có thể bật ra những âm đơn có tính khơi dậy bản tính hiếu chiến thích chinh phục trong người đàn ông.

Bầu không khí nóng bỏng kích động lòng người, âm thanh xác thịt va chạm từ chậm rãi sang mạnh mẽ, lại tiếp tục từ thô bạo trở về dịu dàng.

Tất cả những gì Cố Dã có, đều trao hết cho Từ Di Nhiên.

Ngủ thiếp đi từ lúc nào, Từ Di Nhiên vì thắt lưng đau nhức lúc trở mình bị làm cho thức giấc.

Đến khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại, Từ Di Nhiên mới phát hiện chỗ bên cạnh đã trống không.

Cố lê thân xuống giường, Từ Di Nhiên thầm oán không gì “đau khổ” bằng khởi đầu của chuyện yêu đương, ngày trước cô vùi mình trong những ngày tập luyện khắc nghiệt cũng không bằng một đêm bên cạnh Cố Dã ở hiện tại.

Ra khỏi phòng ngủ, ánh đèn từ tầng trên hắt xuống, Từ Di Nhiên nghi hoặc bước lên bậc thang, chậm rãi lén lút kiểm tra.

Xuyên qua cánh cửa bằng kính trong suốt, Từ Di Nhiên bắt gặp Cố Dã nửa đêm vẫn đang say sưa vẽ tranh.

Cô nhẹ bước từng chút tiến đến gần cửa, trái tim bỗng đập loạn xạ khi nhìn thấy bức tranh Cố Dã đang vẽ.

Trên tranh là hình vẽ Từ Di Nhiên và Cố Dã, anh mặc vest trắng, cô mặc váy và đội khăn voan màu đen, hai màu sắc tương phản lại có một điểm chung là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cả hai.

Từ Di Nhiên chợt nhớ bản thân chưa từng tươi cười giống như trên bức tranh Cố Dã vẽ, dáng vẻ thường thấy nhất ở cô chính là ở bức chân dung lần trước anh vẽ ở nhà cũ.


Cuộc sống Từ Di Nhiên từ sớm đã không có niềm vui, kể từ khi gặp được Cố Dã lại thay đổi hoàn toàn.

Đến khi Từ Di Nhiên thoát khỏi suy nghĩ, khi nhìn về lại phía Cố Dã thì anh cũng đang nhìn về phía cô.

Từ Di Nhiên giật nhẹ mình, theo chỉ thị ngoắc tay của Cố Dã liền đẩy cửa đi vào trong.

Từ Di Nhiên đến gần, Cố Dã kéo cô ngồi trên chân mình, cầm lấy ngón cái bên tay phải của cô nhấn vào màu đỏ, sau đó in lên bên cạnh dấu ngón tay anh đã in lên trước đó.

Hai dấu ngón tay hướng về nhau ở dưới cuối tạo thành hình trái tim màu đỏ, nằm gần phía trên đầu bức tranh, giữa Từ Di Nhiên và Cố Dã.

Bức tranh cưới hoàn thành, Cố Dã khẽ cong môi cười mãn nguyện, chớp mắt thay đổi thái độ lên mặt cảnh báo: “Sau này em muốn bỏ anh thì chặt đứt ngón tay là được.”
Từ Di Nhiên nghiêng đầu ra sau nhìn Cố Dã, buồn cười hôn lên xương hàm anh thay cho một lời thỏa thuận sẽ không bao giờ xảy ra.

Hôn rồi Từ Di Nhiên mệt mỏi ngả đầu lên vai Cố Dã, dựa người vào cơ thể anh, ánh mắt hướng về bức tranh mang đến cảm giác bùng cháy sức sống ngay trước mặt.

Từ Di Nhiên đã thay đổi, từ trong ra ngoài, từ ngoại hình đến tính cách, nhưng có một thứ vĩnh viễn không thay đổi chính là quá khứ của cô.

Từ Di Nhiên cười nhạt, khẽ thở dài một hơi ảo não: “Em là tội phạm giết người.”
Cố Dã vòng tay ôm Từ Di Nhiên, tựa đầu vào vai cô, cùng nhìn vào bức tranh, chậm rãi nói: “Anh là tội phạm buôn vũ khí.”
“Em từng là kẻ xuất thân từ đáy xã hội thấp kém.”
Tầm mắt Cố Dã nhìn về Từ Di Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm, không nhanh không chậm phản hồi: “Anh từng là kẻ bị người xem thường.”
Từ Di Nhiên cong môi cười, trong mắt dâng lên màn nước trong suốt, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Cố Dã, thật lòng nói: “Em yêu anh.”
Đôi môi Cố Dã mím nhẹ, trên mặt đầy ý cười, anh tiến đầu gần đến thu hẹp khoảng cách giữa hai khuôn mặt, ôn nhu thỏ thẻ: “Em là tất cả của anh.”