Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 114




  Tiếng vó ngựa của khoái mã trong đêm khuya phi nước đại trên đường phát ra dị thường trầm buồn , một người toàn thân vận áo choàng đen không ngừng quật roi xuống dưới thân tọa kỵ , dưới ánh trăng sáng ngời chiếu ra cái trán trơn bóng trắng noản của người này. Còn có một ngày … một ngày…

………

Đêm khuya, một người ngồi trên ngựa nhìn về phía trước cửa kinh thành, rồi mới nhảy xuống , đem ngựa cột ở một bên cây, Hắc y nhân thả người hướng kinh thành tiến đến.

Nhu nhu thái dương, Ti Ngự Thiên chốc chốc lại thở dài, mấy ngày nay vẫn tâm thần không yên, làm cho hắn càng thêm kiên quyết đích thân đi Lôi Thiên trấn đón Hàn Nguyệt, đem tấu chương phê chữa xong sai người mang ra ngoài, Ti Ngự Thiên quyết định quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Đi vào tẩm cung Ti Ngự Thiên vẫy lui hạ nhân, đang chuẩn bị tắm rửa thì ánh nến trong phòng bị một đạo chưởng phong thổi tắt, ngay thời điểm Ti Ngự Thiên chuẩn bị ra tay, một đạo thanh âm thấp trầm nhu hoặc truyền đến: ” Phụ hoàng…”

” Nguyệt nhi?!” Ti Ngự Thiên kinh hô ra tiếng, một là bởi vì người xuất hiện ở trong này, hai là tiếng nói người này bất đồng với trước kia đã trở nên có chút mềm mại lại có chút yêu dị , so lúc trước thiếu một chút trống rỗng nhưng lại hơn phần mị hoặc.

Lập tức ôm lấy thân thể lạnh lẽo vừa vọt vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên có thể khẳng định con báo con của hắn đã trở lại, nhưng…” vì sao phải tắt ánh nến, ngươi cuối cùng đã trở lại, chẳng lẽ không muốn cho phụ hoàng hảo hảo nhìn ngươi sao?”

” Phụ hoàng…” gắt gao ôm lấy tấm lưng rộng của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu chôn ở trước ngực phụ hoàng, ” ôm ta…” hắn cần sự ấm áp của phụ hoàng.

” Nguyệt nhi? Đã xảy ra chuyện gì?” cảm giác thấy sự khác thường của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên dùng sức ôm lấy Hàn Nguyệt hướng phòng ngủ đi đến, đem người thả ở trên giường, Ti Ngự Thiên lập tức nằm đè lên.” Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên cởi bỏ y bào của mình, đem Hàn Nguyệt tưởng niệm đã lâu tiến vào trong lòng ngực, ” nói cho phụ hoàng nghe, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

” Phụ hoàng… ôm ta…” Ti Hàn Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, thân thủ che đi đôi mắt phụ hoàng, đem môi của mình dán lên đôi môi ấm áp của y, liên tục liếm cắn, tay kia thì vói vào trong vạt áo phụ hoàng xoa xoa dấu vết trên vai y.

” Nguyệt nhi…” tùy ý để thiên hạ trong lồng ngực ở trên người mình tàn sát bừa bãi, Ti Ngự Thiên có chút kinh ngạc bởi móng tay quá dài của Hàn Nguyệt. Không thể cự tuyệt yêu cầu của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên kéo tay Hàn Nguyệt xuống, đem quần áo trên người Hàn Nguyệt và chính mình cởi xuống, Ti Hàn Nguyệt vẫn thủy chung cúi đầu chôn ở bên vai phụ hoàng.

” Nguyệt nhi, ” vuốt ve thân mình dị thường lạnh lẻo của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên một bên khẽ hôn Hàn Nguyệt một bên hỏi, ” xảy ra chuyện gì? có cái gì không thể nói cho phụ hoàng sao?” Ti Ngự Thiên không bị sự chủ động cầu hoan của Hàn Nguyệt làm cho choáng váng đầu óc, một Hàn Nguyệt như vậy dị thường không thích hợp, nhất định đã xảy ra chuyện gì.

” Phụ hoàng……” cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc trên người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu mở miệng, tiếng nói mang theo  một tia thấp nhu mị hoặc làm Ti Ngự Thiên không thể lý giải được, ” ôm chặt ta…”

” Ân… phụ hoàng sẽ gắt gao ôm chặt ngươi…” đem Hàn Nguyệt nhanh chóng tiến nhập vào lòng, Ti Ngự Thiên âu yếm than thể Hàn Nguyệt.

” Nguyệt nhi… nói ngươi sẽ không rời phụ hoàng …” thời điểm đem chính mình vùi vào trong cơ thể Hàn Nguyệt là lúc trong lòng Ti Ngự Thiên có chút bất an, ở bên tai Hàn Nguyệt nói.

” Phụ hoàng…” Ti Hàn Nguyệt nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, sờ soạng lên môi phụ hoàng , rồi mới thật sâu hôn lên, thân mình trước sau di động.

” Nguyệt nhi!” Ti Ngự Thiên thoáng rời đi Hàn Nguyệt, dừng lại thân thể của mình, ” để phụ hoàng nhìn ngươi! Ngươi xảy ra chuyện gì?” cuối cùng đã phát hiện có chỗ nào  không đúng , từ đầu đến cuối Hàn Nguyệt cũng không cho mình nhìn hắn, hắn thậm chí vẫn còn nhắm lại hai mắt, ” đôi mắt của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt nhi?” Ti Ngự Thiên vừa nói liền chuẩn bị rút khỏi lại bị Ti Hàn Nguyệt giữ chặt.

” Phụ hoàng…” gắt gao ôm lấy cổ phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu nói , ” sau khi ôm xong ta sẽ nói cho ngươi.”

” Hảo!” Ti Ngự Thiên tạm thời áp chế bất an trong lòng, hung hăng hôn lên bảo bối dưới thân, tiếp theo chậm rãi luật động……

” Ân…” tiếng nói mị hoặc mềm nhẹ từ trong miệng Hàn Nguyệt phát ra, tiếp theo hô to một tiếng, Ti Hàn Nguyệt phóng thích trên tay phụ hoàng, sau đó hắn mới cảm nhận được dục vọng nóng rực của phụ hoàng phóng thích ở trong cơ thể chính mình. Vươn tay khoát lên trên lưng phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt hơi hơi thở dốc. Tay chậm rãi xoa phía sau lưng phụ hoàng, tiến dần lên vai cuối cùng dừng lại ở phía trên cổ…… ở thời điểm phụ hoàng rút khỏi người mình liền chém xuống.

” Nguyệt nhi?!” Ti Ngự Thiên kinh hảm một tiếng rồi mới té xỉu ở trong lồng ngực Hàn Nguyệt.

Từ trong lồng ngực phụ hoàng rời khỏi, Ti Hàn Nguyệt đem phụ hoàng bình ổn đặt ở trên giường, đứng dậy đi hướng dục gian đem chính mình rửa sạch sẽ, một lần nữa trở lại bên người phụ hoàng. Ngồi ở bên cạnh phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt đốt sáng ánh nến bên trong lên. Ánh mắt sau khi ở trên mặt phụ hoàng cẩn thận đảo qua mấy lần, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi vẫn ấm áp như trước của phụ hoàng,tiếp theo là ấn ký trên vai của hai người bọn họ. Ngẩng đầu gỡ xuống Nam Hải Tử ngọc trên cổ, khi ra cung phụ hoàng đã đem thứ này mang ở trên người hắn, để cho hắn tránh độc, khả đúng là vẫn không thể phát huy công dụng, Ngưng Ngọc là độc nhưng lại không phải độc, bằng không cũng sẽ không có giải dược, Tử ngọc này chung quy không thể cứu hai người kia. Đem Tử ngọc đưa lên cổ phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt đem ấm ngọc trên người chưa bao giờ rời khỏi thân , vòng tay cùng khuyên tai hắc diệu thạch tháo xuống đặt ở trên gối phụ hoàng. Những thứ đó thuộc về Ti Hàn Nguyệt, một khi hắn khôi phục thân phận Nghiệt đồng thì cũng không thể tiếp tục mang theo.

Một lần cuối cùng ghé vào trong lồng ngực phụ hoàng, sau đó đem chăn đắp lên người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt đứng dậy rời khỏi tẩm cung, theo mật đạo trở về Nguyệt Tiêu điện của mình…… một lát sau , một than ảnh biến mất dưới bóng đêm trong hoàng cung.

” Nguyệt nhi!!” thanh âm thất kinh trong tẩm cung Tuyên đế vang lên, Ti Ngự Thiên thần mầu kích động tùy ý khoác lên long bào tiêu sái ra tẩm cung.

” Hoàng Thượng!” đám người Lí Đức Phú bước lên phía trước kinh hoảng thét lên.

” Nguyệt nhi… Nguyệt nhi đi rồi! Hắn… hắn rời đi trẫm !” gắt gao nắm chặt thứ gì đó trên tay, sắc mặt Ti Ngự Thiên dị thường trắng bệch, ” người tới! Lập tức đi đến Lôi Thiên trấn tra xét xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Lập tức truyền các vị thân vương, Thượng Quan Dung Uy, La Y tiến cung! Còn có… phái ra đại nội thị vệ tức khắc ra kinh tìm kiếm Hàn Nguyệt!”

” Dạ! Hoàng Thượng!” nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, Lí Đức Phú trong lòng kinh thiên hãi lãng, lần này thật đúng là việc cấp tốc a!!!

” Hoàng Thượng! Lôi thiên trấn phái người đưa tới cấp tốc ba trăm dặm!” lúc này một gã thị vệ trong cung vội vàng chạy lại , đem văn kiện khẩn cấp mới vừa bắt được dâng lên.

Ti Ngự Thiên run rẩy mở ra tín hàm, càng xem thần sắc càng kích động, sau khi xem xong, Ti Ngự Thiên cả người phát run tiếp theo một búng máu phun tới.

” Hoàng Thượng!!” cung nhân thị vệ chung quanh kinh hảm, ” mau truyền ngự y!!”

” Truyền ý chỉ của trẫm! Mệnh các châu các huyện, toàn lực tìm kiếm thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt, phàm là người cung cấp tin tức của thất hoàng tử, phần thưởng bạc trắng vạn lượng!”

” Dạ! Hoàng Thượng!”

” Phụ hoàng… thất ca… thất ca sao lại rời cung trốn đi…” quỳ gối trước giường Ti Ngự Thiên, Ti Hoài Ân vẫn như trước không thể tin được chuyện phát sinh.

” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên coi như không nghe thấy lời Ti Hoài Ân , chỉ nhìn những thứ trong tay bảo bối lưu lại nhẹ nhàng kêu gọi, rồi mới mạnh mẽ che lấy ngực ho ra một búng máu.

” Phụ hoàng!!”

” Hoàng Thượng!!”

Nhìn thấy bộ dáng của Ti Ngự Thiên , tất cả mọi người trong tẩm cung kinh hô ra tiếng.” Hoàng đệ! Ngươi đừng vội, Hàn Nguyệt nhất định có thể tìm được, hiện tại hắn không ở đây, ngươi thế nhưng ngàn vạn lần phải bảo trọng long thể a! Hoàng đệ…” Ti Khải Thiên ngồi ở bên giường vội vàng giúp Ti Ngự Thiên vuốt thuận ngực, lo lắng trấn an. Sáng sớm thu được tin tức Ti Hàn Nguyệt mất tích, hắn chỉ biết rằng không ổn ,không nghĩ rằng tình huống lại càng thêm trầm trọng.

“Phụ hoàng! Ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, ngài yên tâm, nhi thần đã phái ra giáp doanh, nhi thần nhất định… nhất định sẽ tìm thất đệ quay về.” Ti Diệu Nhật quỳ lên trước vài bước, ánh mắt đỏ bừng, ” phụ hoàng! Cho dù là vì thất đệ, ngài cũng không thể có việc a!”

” Hoàng Thượng, cựu thần đã phái ra Ngự lâm quân, Thường Thừa tướng cũng đã phái người đi trước các châu các phủ các huyện, điện hạ nhất định sẽ không rời khỏi Yển quốc, thần chắc chắn sẽ tìm được điện hạ, thỉnh Hoàng Thượng hết thảy lấy long thể làm trọng a!” trong lòng Thượng Quan Dung Uy xuất hiện cảm giác nguy cơ trước nay chưa có, hắn biết nếu không thể tìm thất điện hạ trở về, vậy Yển quốc… không thể yên ổn a!

” Phụ hoàng!……” Ti Thanh Lâm cắn môi, ” thất đệ trở về gặp ngài như vậy sẽ mắng chúng ta…” vì sao, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao thất đệ lại đột nhiên rời đi.

“Hiện tại quan trọng hàng đầu chính là Hàn Nguyệt ở Lôi Thiên trấn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ không vô duyên vô cớ rời cung, hiểu biết nguyên nhân  cũng sẽ có lợi tìm Hàn Nguyệt về.” Ti Khải Thiên thu hồi vẻ bàng quan ngày thường, bình tĩnh phân tích .

” Trách trẫm… đều do trẫm…” Ti Ngự Thiên tựa vào đầu giường, sờ lên khuyên tai của bảo bối, ” đêm qua hắn trở về ta liền phát hiện thấy không thích hợp, hắn không cho thắp ánh nến, cũng không cho trẫm nhìn hắn, chỉ nói hắn lạnh nên muốn ta ôm hắn, nói qua một hồi sẽ nói cho trẫm biết đã xảy ra chuyện gì, khả… hắn lại đánh hôn mê ta, rồi mới… rồi mới đem những thứ trên người hắn chưa từng tháo xuống tất cả đều lưu lại, trong phòng ngủ của hắn chỉ thiếu một thân quần áo, một kiện áo choàng cùng một thanh chủy thủ, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi hắn cái gì cũng chưa mang theo, hắn một người… hắn một người làm sao chiếu cố chính mình, hắn thậm chí ngay cả bạc cũng chưa mang, hắn đi ra ngoài đói bụng, khát , lạnh thì phải làm sao, thân mình hắn nhược như vậy, lại không thể ăn thức ăn mặn, hiện tại… hiện tại hắn chỉ có một người…” Ti Ngự Thiên càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng ảo não, ” đều do trẫm, trẫm nếu sớm đi trước mấy ngày, Nguyệt nhi sẽ không phải rời đi, trách trẫm! trách trẫm!” Ti Ngự Thiên nóng vội lẫn công tâm khiến khóe miệng chậm rãi chảy ra tơ máu đỏ tươi……

” Hoàng Thượng!!” ” Phụ hoàng!!”

” Hoàng Thượng! Cựu thần cầu ngài, ngài hiện tại cũng không thể có việc a, vì giang sơn Yển quốc, vì dân chúng Yển quốc, vì thất điện hạ, ngài phải bảo trọng long thể, Hoàng Thượng!!” Thường Yên Nhiễu quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu cầu xin, chuyện lần này đột nhiên xảy ra, hắn không nghĩ tới Hoàng Thượng cư nhiên lại bi thống như thế!

” Tâm của trẫm… đều ở trên người Nguyệt nhi, hắn vừa đi, cũng đem tâm của trẫm mang đi … hắn không cần trẫm , hắn không cần phụ hoàng ……” Ti Ngự Thiên đem những thứ của Hàn Nguyệt đưa đến bên miệng thật sâu hôn lên, không còn tâm thì người như thế nào sống được.

” Hoàng Thượng?!” nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, lại nhìn hành động của Hoàng Thượng, các đại thần đang quỳ trên mặt đất dị thường kinh ngạc, Hoàng Thượng… cùng thất điện hạ… lời nói của Hoàng Thượng……!!!!!

” Làm tốt chuyện thuộc bổn phận của các ngươi! Chuyện dư thừa không cần lo !” Ti Khải Thiên quay đầu lớn tiếng quát , hiện tại đã muốn đủ rối loạn rồi, những người này còn muốn loạn càng thêm loạn sao?

” Hoàng Thượng! Thái tử điện hạ cùng Cẩm thân vương đã trở lại!” Lí Đức Phú vội vàng chạy vào thét lên, tiếp theo hai người vọt tiến vào.

” Phụ hoàng!!” vọt tới trước giường phụ hoàng, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương mặt thảm bại, khuôn mặt tiều tụy quỳ rạp xuống đất, ” phụ hoàng… nhi thần, nhi thần không có chiếu cố hảo thất đệ.” Ti Lam Hạ lần đầu tiên ở trước mặt người khác rơi lệ nói.

“Hạ nhi!” Ti Ngự Thiên dị thường kích động mà đem Ti Lam Hạ túm lên, ” nói cho trẫm! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!” Ti Lam Hạ nhìn phụ hoàng, rồi mới nhìn về phía đại thần đang quỳ trên mặt đất : ” các ngươi trước tiên lui xuống……”