Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 136: Trưởng huynh như cha (4)






Ngoài phòng, cung nhân vội vàng quét tước tuyết đọng rơi cả một ngày, cũng ở trên mái hiên các cung điện treo lên đèn lồng đỏ thẫm. Ngày tết sắp đến, mọi người trong hoàng cung hết sức bận rộn.

Trong Lộ Hoa Điện lúc này không hề bị gió lạnh bên ngoài ảnh hưởng, ấm áp như xuân. Trong gian phòng chính vài người đang quỳ, trước mặt bọn họ là Thái hoàng Ti Ngự Thiên, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ tả hữu che chở Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt, hai bên là vài thân vương.

“Liễu Hàn, qua năm ngươi đã mười chín. Mấy năm nay ngươi tiến bộ không ít, Phụ hoàng thực vừa lòng.” Nhìn thấy Thái tử càng ngày càng giống mình, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ nhãn phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm khắc, giọng điệu thong thả.

“Phụ Hoàng, nhi thần còn có rất nhiều thứ chưa thật tốt.” Trải qua bốn năm, Thái tử Ti Liễu Hàn đã bỏ đi tính nết sảng khoái mà lại có chút ổn trọng, trở nên nội liễm bình tĩnh, dung nhan rất giống Phụ hoàng cũng lộ ra một cảm giác lạnh lùng.

Ti Lam Hạ lại nhìn về những người khác phía sau: “Mấy người các ngươi, có con của trẫm, cũng có cháu của trẫm. Mấy năm nay các ngươi đều trở nên càng trầm ổn, đối Thái tử cũng là tẫn trách tận trung. Trẫm thực hài lòng , Phụ vương các ngươi cũng thực vui mừng.”

Hai đứa con khác của Ti Lam Hạ cùng với mấy đứa con của Ti Diệu Nhật, Ti Thanh Lâm, Ti Phong Nham, Ti Mang Nặc đồng thời nhìn về phía phụ thân mình, sau đó dập đầu hành lễ. Hôm nay là bọn hắn lần đầu tiên đồng thời tụ tập ở Lộ Hoa Điện của Thất Hoàng thúc, cũng là lần đầu tiên mọi người đồng thời ở trong này, bọn họ cũng đều biết hôm nay các trưởng bối phải có sự tình giao phó.

“Liễu Hàn, tháng năm sang năm Phụ hoàng đem ngôi truyền cho ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.” Ti Lam Hạ nói ra mục đích chủ yếu hôm nay đem những người này gọi tới.

“Phụ hoàng? !” Ti Liễu Hàn kinh ngạc nhìn Phụ hoàng của mình, những người khác cũng thực kinh ngạc nhìn qua, chính là từ trong mắt phụ thân bọn họ, bọn họ chỉ thấy sự bình tĩnh.

“Liễu Hàn, giang sơn Yển Quốc này là tâm huyết của Hoàng gia gia ngươi cùng Thất Hoàng thúc, hai mươi năm nay, Phụ hoàng không cô phụ kỳ vọng của Hoàng gia gia bọn họ, hiện tại, Phụ hoàng đem giang sơn này giao cho ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, Yển Quốc của ngươi là do Thất hoàng thúc của ngươi khi còn sống mang về, ngươi phải bảo vệ tốt, hậu đại con cháu của ngươi cũng phải bảo vệ tốt. Giang sơn này nếu hủy ở trên tay ai, người nọ chính là tội nhân của Ti gia, đáng tống xuống địa ngục, từ khi thời đại của ngươi bắt đầu, ngươi phải đem lời này truyền xuống cho thế hệ sau.” Lời nói lạnh lẽo, Ti Lam Hạ nghiêm túc nhìn những người trước mặt sẽ phải bảo vệ Yển Quốc sau này.

“Phụ hoàng. . .” Ti Liễu Hàn nằm úp sấp ở trên mặt đất, nghiêm nghị mở miệng: “Nhi thần cẩn tuân Phụ hoàng dạy bảo, nhi thần sẽ không cô phụ kỳ vọng của Hoàng gia gia, Phụ hoàng cùng Hoàng thúc.”

“Cẩn tuân Hoàng gia gia, Hoàng thúc, Phụ hoàng ( vương ) dạy bảo!” Mặt khác mấy người kia cũng hô to, bọn họ cũng đều biết, nhiều năm như vậy bọn họ đã được nghiêm khắc huấn luyện dạy bảo chính là vì ngày này.

“Các ngươi đều là chủ nhân được thần kiếm lựa chọn, hiện tại cũng là lúc giao cho các ngươi.” Ti Ngự Thiên nhìn nhóm tôn tử của mình, trong lòng yên tâm, hắn biết mấy đứa nhỏ trẻ tuổi này sẽ dẫn dắt Đại Yển đi tiếp.

Nghe lời nói của Hoàng gia gia, đám người Ti Liễu Hàn mặt lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ chỉ biết là phụ thân mình nghe nói có thể triệu xuất thần thú từ kiếm, lại không nghĩ rằng bọn họ cư nhiên là người được kiếm kia lựa chọn, hơn nữa lại thật sự có thần kiếm tồn tại.

Đám người Ti Diệu Nhật nhìn bọn nhỏ trước mặt hiền lành nở nụ cười, từ trên người cởi xuống phối kiếm ngày đó bọn họ bắt được vẫn bất ly thân giao cho mấy đứa nhỏ được kiếm lựa chọn. Kiếm của Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân được giao vào tay hai Hoàng tử khác.

“Đừng cho thần kiếm rời khỏi người các ngươi, nó là thủ hộ của các ngươi. Sau khi hài tử của các ngươi xuất thế, kiếm này sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân kế tiếp của nó, người được lựa chọn cũng chính là người kế nhiệm của các ngươi.” Ti Ngự Thiên nói ra ý nghĩa của kiếm đối với hoàng gia Yển Quốc.

Ti Liễu Hàn tiếp nhận thần kiếm từ tay Phụ hoàng vỏ kiếm phiếm tử quang, cẩn thận sờ soạng một lúc sau, hắn chậm rãi rút kiếm ra, một đạo sáng mờ từ trên thân kiếm phát ra, sau đó đột nhiên cả phòng một mảnh bạch quang, khi kiếm hoàn toàn được rút ra, bạch quang chói mắt lại đột nhiên biến mất.

Ti Liễu Hàn bị ánh sáng làm cho kinh sợ, nhìn thấy trên kiếm khắc ấn hình điểu mình chưa bao giờ gặp qua, Ti Liễu Hàn khó hiểu nhìn Phụ hoàng ── này. . . chính là thần kiếm sao? Những người khác cũng vạn phần kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên, ấn trên kiếm trong tay bọn họ đều là mãnh thú hoặc loài chim bay mà bọn họ chưa từng thấy, chính là. . . thần kiếm chỉ là sáng lên mà thôi sao?

“Đã bảo hộ, vậy chỉ có thời điểm cần thiết bọn họ mới ra.” Ti Hàn Nguyệt vẫn chưa mở miệng lạnh nhạt ra tiếng, tiếp theo cánh tay khẽ nâng, kiếm trong tay Ti Liễu Hàn đột nhiên xảy ra biến hóa.

Một tiếng kêu dài ở trong Lộ Hoa Điện vang lên, chỉ thấy một con chim to cả thân mình bao phủ hỏa diễm từ trong kiếm của Ti Liễu Hàn bay ra, khi nó xuất hiện, một cỗ nhiệt lưu tràn ngập khiến Lộ Hoa Điện có vẻ có chút nhỏ hẹp.

Đám người Ti Liễu Hàn sợ ngây người, bọn họ không thể tin được nhìn thần điểu kéo chiếc đuôi lửa không biết khi nào thì dừng ở trước mặt bọn họ đậu lên vai Thất Hoàng thúc, Thất Hoàng thúc. . . . . .

“Ca. . .” Y Tư Hàn im lặng quỳ gối một bên cũng bị dọa, ca hắn cư nhiên nửa thân mình bùng cháy, lại một chút khác thường cũng không có!

“Thần thú chỉ bảo hộ các ngươi, muốn sinh tồn còn phải dựa vào bản thân các ngươi.” Ti Hàn Nguyệt vỗ nhẹ hạ xuống lửa cháy trên vai, sau đó thần điểu lại biến mất ở kiếm trong tay Ti Liễu Hàn, chỉ để lại một cái ấn ký.

“Dạ, Hoàng thúc!” Cung kính đối người này dập đầu lạy ba cái, bọn họ lúc này mới chân chính tin tưởng người trước mặt là thần! Là thiên nhân! Là người thủ hộ chân chính của Yển Quốc!

“Ca. .” Y Tư Hàn kêu một tiếng, có chút kích động nhìn ca ca mình.

Ti Hàn Nguyệt nhìn qua, vẻ mặt vẫn đạm mạc như trước, chính là ánh mắt trở nên có chút phát lam: “Y Tư Hàn, ngày của ta không còn nhiều, chiếu cố hảo nương, khuyên tai đưa cho ngươi phong ấn sức mạnh của ta, thời điểm quan trọng nó sẽ bảo hộ ngươi.” Ti Hàn Nguyệt lần đầu tiên nói cho Y Tư Hàn bí mật của khuyên tai năm đó đưa cho hắn.

“Ca?!”

“Hoàng thúc!”

Y Tư Hàn cùng đám người Ti Liễu Hàn kinh hoảng thét lên, cái gì mà ngày không còn nhiều lắm . . . . ! Mà Ti Hàn Nguyệt chính là nhìn bọn họ liếc mắt một cái, liền xoay người trở về nội thất, hắn đã ở lâu hơn hai mươi năm.

“Phụ. . Phụ hoàng. . Hoàng gia gia. . . Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Ti Liễu Hàn không thể bình tĩnh nhìn những người khác, biểu tình của những người này nói cho hắn, bọn họ đã sớm biết!

“Hoàng Thượng! Thái hoàng, ca ta. . . ca ta ý tứ của hắn. . .” Y Tư Hàn gấp đến độ nước mắt đều đã chảy ra .

“Tư Hàn, Liễu Hàn, bốn năm trước ta không phải cùng các ngươi nói qua sao? Nếu không phải bởi vì các ngươi còn nhỏ, Thất ca hắn đã sớm ly khai. Hiện tại chính là lúc hắn không thể không rời đi.” Ti Hoài Ân đem mấy người sắc mặt trắng bệch kéo đến, làm cho bọn họ ngồi ở ghế trên, giọng điệu có chút buồn bã. Ngày này, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, chính là không muốn cho mấy đứa nhỏ này khó chịu.

“Thất đệ hắn là thiên nhân, vốn không nên ở lại phàm trần, trước kia không nói cho các ngươi, là các ngươi còn quá nhỏ, hiện tại các ngươi đều trưởng thành, cũng là thời điểm cho các ngươi biết. Các ngươi là chủ nhân tiếp theo được thần kiếm lựa chọn, này cũng là lý do vì sao Thất hoàng thúc đối với các ngươi so với người bình thường nghiêm khắc hơn, các ngươi chớ cô phụ khổ tâm của hắn.” Ti Diệu Nhật cảm khái nhìn mấy người kia, bọn họ có thể phóng tâm mà đi rồi.

“Phụ hoàng, Hoàng gia gia, Hoàng bá, Hoàng thúc. . . Các ngươi không phải là. . . .” Ti Liễu Hàn nhìn thân nhân của mình, trong mắt là một mảnh thống khổ.

“Ân.” Mấy người kia đều biết hắn hỏi chính là cái gì, gật gật đầu, nếu thời gian của người kia không còn nhiều, vậy thời gian của bọn họ cũng không nhiều.

“Vì sao? Vì sao nhất định phải đi? ! Nếu đã ở lại hai mươi năm, vì sao không thể ở lâu thêm nữa? !” Ti Liễu Hàn không nghĩ tới Phụ hoàng cùng Hoàng thúc vẫn lén gạt đi chuyện tình của mình như vậy, hắn mất bình tĩnh hô to, vẻ mặt những người khác cũng là không thể tiếp nhận. Y Tư Hàn đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nức nở, hắn không dám tưởng tượng đến ngày sẽ không còn được gặp lại ca ca nữa.

“Liễu Hàn, cho dù không đi, chúng ta cũng sẽ dần dần già đi, ngày nào đó cũng sẽ chết. Chuyện hôm nay là muốn giao ổn thỏa vào trong tay các ngươi, chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.” Đoán trước phản ứng sẽ xuất hiện của mấy người này, Ti Cẩm Sương đứng dậy ngồi vào bên cạnh Ti Liễu Hàn, nhẹ nhàng ôm lấy Thái tử trẻ tuổi cùng tân nhậm nội giam xử Y Tư Hàn đang khóc bên cạnh.

“Ngũ thúc, vậy đợi ngày nào đó hẵng đi.” Ti Liễu Hàn hiện tại mới phát giác thời gian chính mình cùng bọn họ ở chung ngắn như vậy, là mình đã lãng phí quá nhiều thời gian, hắn cầu xin nhìn Hoàng gia gia cùng Phụ hoàng, hắn còn không có cùng bọn họ hảo hảo ở chung, còn không có cùng người kia hảo hảo mà ở chung.

“Liễu Hàn, thiên hạ không có yến hội nào không tan. Chúng ta đã ích kỷ nhiều năm như vậy, như thế nào có thể ích kỷ thêm nữa.” Ti Thanh Lâm đã sắp đến bất hoặc chi niên (40t) hiền lành mà trầm ổn nói, “Cả đời này, chúng ta vẫn đều thực ích kỷ, đã đến lúc trả tự do cho hắn rồi.” Trong quá khứ, bọn họ ích kỷ muốn đem người nọ chiếm cho riêng mình, sau đó lại là ích kỷ mà đem hắn ở lại trần thế không sạch sẽ này, hiện tại nên để cho hắn rời đi.

“Thất ca rất không thích thấy người khóc, các ngươi phải kiên cường. Cửu thúc, Thập thúc sẽ ở cùng các ngươi thêm vài năm. Liễu Hàn, mấy huynh đệ chúng ta vẫn là cùng nhau đi đến hôm nay, tuy nói nhất vô tình đế vương gia, nhưng nếu chúng ta có thể một đường đi tới như vậy, chúng ta cũng hy vọng các ngươi có thể giống như chúng ta. Ngồi trên vị trí kia ý nghĩa phải gánh vác càng nhiều, trả giá càng nhiều, sau này thiên hạ chính là trách nhiệm của các ngươi.” Ti Phong Nham cũng ra tiếng trấn an vài người đã muốn bắt đầu khinh xuyết (sụt sùi), ly biệt tuy rằng là thương cảm, nhưng bọn hắn có con đường mà mình phải đi.

Ti Mang Nặc nhìn đứa con của mình vẫn luôn thập phần quật cường cứng cỏi lúc này trong mắt rưng rưng, hắn biết đứa con lúc này đang trách hắn, đang trách bọn họ, than nhẹ một tiếng, Ti Mang Nặc đứng dậy tiến lên kéo đứa con, sau đó nhìn về phía Phụ hoàng: “Phụ hoàng, ta về phủ trước.” Phụ tử bọn họ hai người vẫn là một mình nói chuyện đi.

Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm cười cười, cũng đứng dậy đem đứa con của mình kéo đứng lên: “Phụ hoàng, chúng ta cũng đi về trước.” Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại có Thái tử, Y Tư Hàn cùng Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử.

Ti Lam Hạ đứng lên nói với mấy người còn lại: “Theo trẫm đến ngự thư phòng đi, Tư Hàn cũng lại đây.” Bọn họ vội vàng dập đầu hành lễ với Thái hoàng, lập tức theo ra ngoài.

“Hy vọng bọn họ có thể nghĩ thông suốt.” Ti Cẩm Sương thở dài, làm cho bọn họ trước tiên có cái chuẩn bị tâm lý cũng tốt, để tránh đến lúc đó bọn họ chịu không nổi.

“Ân.” Ti Ngự Thiên biết chuyện hôm nay sẽ làm bọn nhỏ này khổ sở một trận, nhưng chuyện này đã sớm được quyết định, không thể thay đổi.

────────

Neleta: Mỗ ni tính toán sai lầm, Ti Liễu Hàn so với Y Tư Hàn nhỏ hơn hai tuổi. . .. thật xấu hổ a