Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 27




“Ngũ ca, huynh nói xem, tại sao thất đệ vẫn còn chưa đi học lại? Hơn một tháng rồi, ngay cả nhị ca lẫn tam ca đều đã đến cả.” Dưới tàng cây, Thanh Lâm một bên buồn chán dùng cơm trưa, một bên dò hỏi ngũ ca đang ngồi bên cạnh.

“Huynh cũng không biết. Có lẽ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.” Cẩm Sương ôn nhu đáp. Hắn cũng không biết tại sao thất đệ vẫn chưa đi học lại. Nhìn hai bóng người giờ đã vô cùng an phận đằng xa, trong mắt hắn lại hiện lên một tia phẫn nộ. Nếu không phải bọn họ bày trò quá đáng, thất đệ cũng không bị thương nặng đến vậy. Đến giờ, hắn vẫn còn không dám nhớ lại bàn tay máu me đầm đìa đó.

“Cũng đúng. Thất đệ bị thương nặng thế cơ mà. Lúc đó, đệ chỉ liếc qua một lần đã không dám nhìn lại nữa. Đổi lại là đệ chắc chắn chịu không được. Thế mà thất đệ không rơi lấy một giọt nước mắt. Phụ hoàng cũng thật là… tại sao không cho chúng ta đi thăm thất đệ chứ? Chúng ta có làm gì ồn ào đâu.” Thanh Lâm lại bắt đầu than thở. Hắn không hiểu vì sao phụ hoàng không cho bọn hắn tới. Bọn hắn có làm ồn đâu.

“Nghe mẫu phi nói, khi châm cứu cho thất đệ phải cực kỳ cẩn thận, một chút sơ sẩy thôi là mọi công sức từ đầu đến cuối sẽ đổ sông đổ bể cả. Có thể vì thế nên phụ hoàng mới không cho chúng ta tới.” Lam Hạ lạnh nhạt nói.

“Thì chúng ta chọn khi khác đến. Thế cũng không được sao?” Thanh Lâm vẫn cảm thấy nghi hoặc. Lúc châm cứu thì thôi, tại sao cả những lúc khác phụ hoàng cũng không cho bọn hắn tới.

“Phụ hoàng làm gì đều có mục đích. Có lẽ người sợ chúng ta quấy rầy không cho thất đệ tĩnh dưỡng. Lục đệ, đệ cũng đừng băn khoăn nữa. Dù sao thất đệ thương thế khỏi hẳn sẽ đi học lại ngay thôi.” Cẩm Sương nhẹ nhàng an ủi.

"Vâng.” Thanh Lâm vẫn có chút buồn bực không vui, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa. Thất đệ không khó đến gần như trong tưởng tượng của hắn, một chút cũng không. Đệ ấy còn cho hắn thịt khô để ăn. Tại sao không được đến thăm cơ chứ?

Nhìn Thanh Lâm vẫn không vui lên chút nào, Cẩm Sương Lam Hạ cũng chỉ còn biết cắm cúi ăn cho xong bữa.



“Thất đệ? Đệ đi học lại rồi à, tay khỏi hẳn chưa?” Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt bước vào thư viện, Thanh Lâm đã vui vẻ gọi. Những người khác cũng nhanh chóng nhìn ra cửa. Mấy hôm trước còn đang ngồi nghĩ xem bao giờ thất đệ đi học lại được, hôm nay thất đệ đã đến rồi. Thanh Lâm cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Ừ.” Lạnh nhạt đáp lại, Hàn Nguyệt đi về vị trí của nó. Bởi vì thời tiết quá nóng, hôm nay, nó cũng không mặc áo choàng nữa mà ăn mặc bình thường đi đến thư viện.

“Thất đệ, tay đã lành hẳn chưa? Không còn di chứng gì nữa chứ?” Thấy Hàn Nguyệt đã yên chỗ, Cẩm Sương liền tiến đến hỏi, rồi nhìn xuống tay nó.

Mặc dù rất kỳ quái vì sao ai gặp nó cũng đều hỏi tay thế nào rồi, trầy da chút xíu thôi có gì đáng quan tâm, nhưng Hàn Nguyệt vẫn đặt tay lên bàn trả lời. “Ừ, tốt rồi.”

Vốn cũng chẳng sao cả, nhưng phụ hoàng cứ bắt nó phải tĩnh dưỡng đến khi nào vết thương lành lặn hẳn mới cho ra ngoài. Cũng vì chuyện đó mà nó và phụ hoàng đã cãi nhau một trận.

Nhìn mu bàn tay giờ chỉ còn lưu lại một vết sẹo mờ nhạt, mọi người xung quanh đều nhẹ nhõm thờ phào một hơi. Xem ra khôi phục lại rất tốt.

“Thất đệ, nghe nói tay đệ có thể bị tàn tật. Có làm sao không? Hoàn toàn bình phục lại rồi chứ?” Thanh Lâm vẫn lo lắng hỏi, không thấy được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình.

“Vốn vô sự.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Nếu không tại cái lão lang băm kia, nó sẽ không phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng đến hơn một tháng, không được phép bước ra ngoài nửa bước, đến tắm rửa cũng còn phải kiêng.

“Thất đệ? Đệ tới rồi à? Thương thế đã lành lặn chưa?” Một giọng nói sang sảng từ xa truyền đến. Mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệu Nhật vừa mới đến. Mà đằng sau hắn, Đạm Vũ và Quang Dạ nhìn như gặp quỷ đứng tránh sang một bên, rồi sau đó lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.

Diệu Nhật đi đến bên bàn Hàn Nguyệt, nhìn bàn tay đang đặt trên bàn, thấy nó đã lành lặn trở lại, mới thở dài nhẹ nhõm nói: “May mà đã bình phục lại. Thất đệ, sau này đệ đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa. May mà bây giờ tay không việc gì chứ lúc ấy, đệ làm chúng ta sợ chết khiếp.”

“Đúng đó, thất đệ. Bộ dạng đệ lúc đó dọa chúng ta sợ đến xanh mặt. Sau chúng ta đi thăm đệ mới biết được tay đệ bị thương nghiêm trọng đến mức nào. Thất đệ, sau này đừng mất bình tĩnh như vậy nữa. May mà tay không việc gì nếu không biết làm sao bây giờ.” Thanh Lâm tiếp lời khuyên bảo. Ngày đó thất đệ quá kích động, chẳng nói chẳng rằng đã chạy ra ngoài.

Sắc đen trong mắt Hàn Nguyệt có chút đậm hơn, rồi nó ngẩng đầu lên nói: “Vốn chẳng phải việc gì khó. Ta cũng sẽ không chết.” Sao ai cũng cho rằng chuyện nó làm cực kỳ nguy hiểm vậy. Hơn một tháng trời đã phải ngồi nghe phụ hoàng ca cẩm rồi, đến thư viện cũng không được yên nữa.

“Thất đệ?” Nghe vậy, Thanh Lâm thảnh thốt kêu lên. Sao lại nói ‘chẳng phải việc gì khó’? Quá nguy hiểm là đằng khác.

“Lục đệ, đừng nói nữa. Đệ ồn quá rồi đấy.” Thấy ánh mắt Hàn Nguyệt có chút trầm xuống, Lam Hạ lạnh lùng lên tiếng. Hắn cảm thấy vì cái giọng oang oác của lục đệ mà thất đệ vốn dĩ cực kỳ ghét ồn ào giờ đã có chút không vui.

“A a, được rồi. Thất đệ không có việc gì là tốt rồi.” Cẩm Sương mỉm cười nói đỡ. Nói thế nào đi nữa, người không làm sao hết là tốt rồi.

“Đúng đúng, ngũ ca nói chính xác.” Thanh Lâm lập tức phụ họa theo, hoàn toàn quên mất vừa nãy ai là kẻ to tiếng nhất.

“Thất… thất ca.” Một giọng nói có chút sợ sệt truyền đến. Quay đầu lại nhìn thì ra là Ti Hoài Ân. Hắn lúc này đang nhìn chăm chăm vào bàn tay Hàn Nguyệt đặt trên mặt bàn, trong mắt tràn đầy hối hận.

Nhìn Hoài Ân đứng trước mặt mình, Hàn Nguyệt đột ngột đứng dậy. Tuy nó nhỏ con nhất, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều phải nhường một bước.

Nhìn Hoài Ân, trong mắt Hàn Nguyệt xuất hiện một tia phẫn nộ. Đồ nhu nhược. Nó còn muốn hèn nhát như thế đến bao giờ? Nếu không thể tự bảo vệ được mình thì sống có ích gì chứ?

Nhìn bộ dạng Hàn Nguyệt như thế, Hoài Ân sợ cứng người. Hắn tưởng rằng thất ca không hận hắn nhưng ai ngờ… hắn nhầm rồi, hoàng hậu nương nương cũng nhầm rồi.

Thấy lệ bắt đầu tích tụ trong mắt Hoài Ân, Hàn Nguyệt bước nhanh đến phía trước, dùng cánh tay bị thương lúc đó nắm chặt lấy vạt áo của Hoài Ân, rồi lôi ra ngoài. Mặc dù Hàn Nguyệt thấp hơn Hoài Ân nhưng lúc này hắn chỉ có thể bị nó xềnh xệch kéo đi.

“Thất ca…”

“Thất đệ…”

Nhìn Hàn Nguyệt lôi Hoài Ân ra ngoài, tất cả mọi người ở đây cũng lập tức đi theo. Chẳng lẽ, kỳ thật, Hàn Nguyệt vẫn căm ghét, vẫn oán hận Hoài Ân sao?

Hàn Nguyệt lôi Hoài Ân đến một bãi đất trống ngoài thư viện, rồi mạnh tay quật hắn xuống đất. Hoài Ân vừa kêu lên, Hàn Nguyệt đã đi tới trước mặt hắn, quát: “Đứng lên!”

Hoài Ân không nghĩ Hàn Nguyệt lại mạnh đến vậy. Cả người hắn giờ đau ê ẩm, nhưng nghe Hàn Nguyệt ra lệnh cho hắn đứng lên, hắn cắn răng nhịn đau cố gắng đứng dậy. Hắn vừa đứng lên, Hàn Nguyệt đã túm lấy vạt áo quật hắn xuống. Hắn vừa ngã xuống đất, âm thanh nọ lại vang lên trên đầu: “Đứng lên!”

Hoài Ân thở hổn hển, lại chậm rãi đứng dậy. Mọi chuyện lại lặp lại như cũ, hắn vừa đứng lên đã bị Hàn Nguyệt quật xuống. Nước mắt của Hoài Ân đã trào ra. Hàn Nguyệt vẫn tiếp tục: “Đứng lên!”

Cứ như vậy, Hoài Ân không ngừng bị Hàn Nguyệt nắm lấy, quật xuống, đứng lên rồi lại bị túm cổ quăng đi. Hắn lúc này đã khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết toàn thân hắn đau kinh khủng.

“Thất đệ.” Nhìn Hàn Nguyệt lửa giận ngập trời, Diệu Nhật lập tức mở miệng khuyên can: “Thất đệ, Hoài Ân còn nhỏ. Đệ… đệ đừng như vậy. Đánh vài cái bớt giận là được rồi.” Nhìn Hoài Ân lúc này đứng cũng không đứng nổi, chật vật thê thảm, Diệu Nhật cũng có chút không đành lòng.

“Thất đệ, nếu đệ thực sự tức giận thì đánh thế cũng đủ rồi. Nhưng thương thế của đệ vừa mới bình phục, đừng để tái phát. Hơn nữa đệ xem, Hoài Ân đã không thể đứng dậy nổi nữa rồi.” Thấy Hàn Nguyệt vẫn ra lệnh cho Hoài Ân đứng lên, Cẩm Sương vội vàng ngăn cản. Vết thương trên tay vừa mới lành lại, dùng sức như vậy e không ổn lắm.

“Thất đệ, đệ đừng tức giận nữa.” Thấy thất đệ như vậy, Thanh Lâm hơi hoảng sợ nhưng cũng chạy đến can ngăn. Mà lúc này, lão nhị lão tam vẻ mặt cực kỳ hả hê, còn lão cửu lão thập có lẽ vì còn nhỏ nên sợ run không nói được lời nào.

Nhìn Hoài Ân lúc này đã nằm bẹp trên mặt đất, thở hồng hộc, rên rỉ vì đau đớn, Hàn Nguyệt tiến lại gần, một tay lôi cổ hắn dậy, trầm giọng nói: “Ngay cả 100 lần quật ngã cũng không chịu được, ngươi còn muốn yếu đuối đến lúc nào? Không thể bảo vệ được mình, làm sao có thể sống sót được. Giao tính mạng mình vào tay kẻ khác là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Nước mắt không thể bảo vệ được ngươi!!!”

Nói rồi nó buông Hoài Ân ra, trở về thư viện. Nếu ở Thiên triều, những kẻ như thế sau khi sinh ra sẽ bị vứt bỏ, làm sao còn có thế sống sót được đến giờ. Mà nhất là tại hoàng cung, nơi đó không có chỗ cho những kẻ yếu, huống chi hắn còn là hoàng tử.

Nghe Hàn Nguyệt nói thế, tất cả mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Hoài Ân đang khóc nức nở cũng ngừng rơi lệ, sững sờ nhìn thân hình màu trắng đang đi phía trước, rồi sau đó thấp giọng gọi: “Thất ca…” Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử đang đứng ở một bên cười nhạo cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Không màng đến ánh mắt của mọi người, Hoài Ân kéo lê cái thân thể đang đau ê ẩm chật vật chạy đến trước mặt Hàn Nguyệt, thấp giọng hỏi: “Thất ca, huynh… huynh làm thế với đệ chỉ vì huynh thấy đệ… đệ quá yếu đuối phải không?”

“Yếu ớt, không chịu nổi một đòn.” Hàn Nguyệt lạnh lùng đả kích.

Không thèm để ý đến sắc mặt khó coi lúc này của Hàn Nguyệt, Hoài Ân vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: “Thất ca không phải vì mẫu thân của ta đã…”

Hoài Ân chưa nói hết câu, Hàn Nguyệt đã cắt ngang: “Mẫu thân của ngươi liên can gì đến ta?” Giọng nói vẫn bình thản lạnh nhạt như cũ.

“Mẫu thân của ta đã… đã… làm hoàng hậu nương nương…” Hoài Ân không nói được nên lời.

“Mẫu thân của ngươi thế nào đó là chuyện giữa bà ấy và mẫu hậu của ta, liên can gì đến ta?” Âm thanh vẫn vô cảm như trước, nhưng đã có vẻ không kiên nhẫn. Mẫu thân của hắn có đầu độc nó đâu, liên can gì đến nó.

“Thất ca… huynh… huynh không hận đệ sao?” Hoài Ân thu hết cam đảm hỏi Hàn Nguyệt nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng hắn bấy lâu nay.

“Vì sao phải hận, ngươi có đầu độc ta đâu.” Lúc này, Hàn Nguyệt cảm thấy Hoài Ân không những yếu đuối mà còn ngu ngốc hết thuốc chữa.

“Thất ca…” Hoài Ân òa khóc nức nở. Hắn không ngờ rằng, thất ca lại nghĩ như thế, hắn… hắn…

“Câm miệng!” Ồn chết người. Có gì mà phải khóc? Sao hắn giống mẫu hậu thế, động một tí là lại khóc.

“Vâng, đệ không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa.” Nhớ hoàng hậu nương nương đã từng nói qua thất ca ghét ồn ào, ghét ai đó khóc lóc ầm ĩ, Hoài Ân lập tức lau khô những giọt nước mắt còn đọng trên mặt, xoay người trở về chỗ ngồi.

Một lúc sau, mọi người mới định thần lại sau những gì vừa chứng kiến. Thanh Lâm hớn hở kêu to: “Thất đệ, đệ thật là lợi hại nha~~~” Nói xong nhào vào định ôm lấy Hàn Nguyệt. Ngay lập tức, một bàn tay nhỏ bé chặn trước ngực hắn ngăn cản không cho hắn lại gần. Thanh Lâm liền chuyển sang ôm lấy tay Hàn Nguyệt lắc qua lắc lại.

“Buông tay!”

“Không buông! Thất đệ, vừa rồi đệ thật là lợi hại nha~~” Thanh Lâm cực kỳ hưng phấn, hưng phấn đến độ không còn biết sống chết là gì. He he, ôm được tay thất đệ rồi, nhưng chỉ nháy mắt sau…

“A!” Thanh Lâm đã bị Hàn Nguyệt quăng xuống sàn. Nhưng Thanh Lâm chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn ngoác miệng ra cười. Thấy thế, những người khác cũng cười rộ theo. Chỉ có vài người, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo, mất tự nhiên.

Nhìn Thanh Lâm vẫn ngồi bệt trên mặt đất cười tươi roi rói, Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy, hôm nay đến thư viện quả là một quyết định sai lầm. Một đám người điên!



“Biểu ca, lần này huynh nhất định phải giúp muội” Thần quý phi ngày nào giờ đã bị giáng xuống làm Thần phi Tống Tư Ngưng ngồi trong cung điện của ả khóc lóc than vãn với Ung thân vương Ti Khải Thiên. “Hoàng thượng chỉ vì Thất hoàng tử bị thương một tay thôi mà đối xử với muội và Vũ nhi như thế. Biểu ca, lần này huynh nhất định phải giúp muội nha. Từ sau khi bị giáng xuống hàng phi, bọn phi tần trước kia cung kính lễ phép với muội bao nhiêu thì giờ mỉa mai châm biếm muội bấy nhiêu. Ngay cả Vũ nhi cũng không được tôn trọng như trước. Đồ dùng đưa đến chỗ muội chất lượng cũng kém đi rất nhiều. Biểu ca, gặp hoàng thượng, huynh nhất định phải nói giùm muội. Ô ô ô ô ô… Muội chỉ còn biết trông cậy vào huynh thôi.”

Ti Khải Thiên nhìn biểu muội của hắn đang khóc lóc nức nở, nghiêm túc trả lời: “Muội yên tâm, biểu ca nhất định sẽ giúp muội. Nhưng mà muội cũng biết, cánh tay của Thất hoàng tử thiếu chút nữa là tàn phế. Hoàng thượng lại yêu thương nó như thế, nên chắc chắn, việc này người sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Muội phải chịu khó chờ đợi. Đến khi nào cơn giận của hoàng thượng nguôi ngoai, biểu ca nhất định sẽ khuyên hoàng thượng cho. Bất luận thế nào, biểu ca cũng sẽ giúp muội. Nhưng tính tình hoàng thượng thế nào muội cũng biết, cho nên đừng sốt ruột làm gì, cứ thong thả chờ đợi. Yên tâm đi! Muội là biểu muội duy nhất của ta. Ta không giúp muội thì còn giúp ai!”

“Ô ô ô ô ô, biểu ca, muội biết huynh thương muội nhất mà.” Nghe biểu ca trả lời như thế, Thần phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Hoàng thượng rất kính trọng vị hoàng huynh duy nhất này. Có biểu ca hỗ trợ, ả nhất định sẽ được phong làm quý phi một lần nữa. Hừ, đến khi đó, tất cả những kẻ nào sỉ nhục ả lúc này, ả sẽ không buông tha cho dù chỉ một kẻ.

“Được rồi, ta về trước. Muội cũng đi nghỉ ngơi cho khỏe.” Thấy Tống Tư Ngưng đã bình tĩnh trở lại, Ti Khải Thiên đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Cũng được, vậy mọi việc Tư Ngưng xin nhờ biểu ca.” Tống Tư Ngưng nhìn biểu ca của ả cười nói.

“Không cần tiễn, ta về phủ đây.” Nói rồi Ti Khải Thiên bước ra khỏi cung điện của Tống Tư Ngưng. Chỉ là… vừa mới bước ra, khóe miệng hắn đã lộ ra một nụ cười đắc ý.