Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 29




“Tiết Trung Lâm bái kiến điện hạ.” Thị vệ trưởng của hoàng hậu Tiêu Lâm mở miệng hành lễ.

“Đứng lên đi.”

“Điện hạ, đây là số trang phục nương nương sai thuộc hạ đem đến cho ngài.” Tiết Trung Lâm cung kính trình lên mấy bộ trang phục kiểu dáng giống như bộ Hàn Nguyệt thường mặc. Vài hôm trước, hoàng hậu đã sai người làm cho điện hạ.

Huyền Ngọc tiến lên nhận lấy, rồi lại quay về đứng bên cạnh chủ tử.

“Ngẩng lên.” Hàn Nguyệt lạnh lùng ra lệnh.

Nghe vậy, Tiết Trung Lâm vội ngẩng đầu lên, nhìn Thất hoàng tử đang ngồi nhàn nhã trên ghế. Thấy Hàn Nguyệt đang nhìn thẳng vào mình, Trung Lâm cố gắng kiềm chế ý muốn được quay đầu sang chỗ khác. Không phải vì cặp mắt bảy sắc lưu ly kia, mà là vì điện hạ lúc này dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.

Thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt được thánh thượng sủng ái vô cùng, tính tình quái dị, trầm mặc ít nói. Năm điện hạ năm tuổi, một điệu Phượng Hoàng Triều Phụng đã làm cả triều đình chấn động. Nhưng hai năm kế tiếp, điện hạ dường như đã biến mất, không có một hành động kinh người nào khác. Hai năm sau, phản bác Thái phó, kế tiếp lại đánh trọng thương Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử khiến mọi người lại chú ý đến điện hạ. Nhưng khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía điện hạ xem người sẽ làm chuyện gì kinh hãi nữa thì điện hạ lại thu mình lại. Không ai biết điện hạ đang suy nghĩ cái gì.

Một người như vậy sao có thể cam tâm sống đời nhàn hạ. Tuy năm nay điện hạ mới mười tuổi, nhưng mọi người đều biết, điện hạ là kẻ thích hợp để đứng đầu thiên hạ. Ngay khi Tiết Trung Lâm cảm thấy hắn không thể nào chịu đựng được ánh mắt lợi hại kia nữa, Hàn Nguyệt mở miệng nói:

“Tiết Trung Lâm, sự an nguy của mẫu hậu, ta giao cho ngươi. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đích thân ta sẽ giết ngươi.” Giọng điệu Hàn Nguyệt tuy rất lạnh nhạt nhưng lời nói lại chứa đầy uy hiếp.

“Đây là chức trách của thuộc hạ. Thuộc hạ sẽ đem toàn lực ra thực hiện. Xin điện hạ yên tâm. Cho dù có phải mất mạng, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ nương nương an toàn.” Tiết Trung Lâm kiên định trả lời. Chuyện này vốn là trách nhiệm của hắn.

“Sau này, người nhà Tiêu gia không được ta cho phép, không cho bọn họ bước vào Di Hiên cung nửa bước.” Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước, Hàn Nguyệt lại có chút không vui. Lũ ngu xuẩn! Định lợi dụng mẫu hệu khống chế nó.

Nghe vậy, Tiết Trung Lâm cũng hơi ngạc nhiên. Nhìn điện hạ một hồi, hắn mới cung kính trả lời: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

“Ừm… Lui ra đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.” Nói rồi, Tiết Trung Lâm rời khỏi Nguyệt Tiêu điện.



“A…” Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Huyền Ngọc bị quật mạnh xuống mặt đất. Rồi ‘rầm’ một tiếng, Huyền Thanh cũng bị quăng ngã theo.

“Nhiều năm qua, mặc dù võ công của các ngươi đều có tiến bộ rõ rệt nhưng như thế vẫn chưa đủ. Nếu muốn sau này có thể bảo vệ được điện hạ thì trình độ bây giờ của các ngươi vẫn còn chưa được. Đứng lên!” Âm thanh nghiêm lệ vang lên trong căn phòng luyện công trống trải.

Huyền Ngọc, Huyền Thanh không nói câu nào, cắn răng đứng dậy. Huấn luyện kiểu này đối với bọn chúng đã là chuyện bình thường như cơm bữa. Mà đau đớn, chúng đã chịu nhiều đến nỗi chết lặng, chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.

Đột nhiên, một thanh âm lẽ ra không nên xuất hiện ở đây vang lên: “Đủ rồi.”

Ba người ở đây lập tức quay đầu lại nhìn.

“Nô tài bái kiến chủ tử.”

“Thuộc hạ tham kiến thất điện hạ.”

Điện hạ sao lại đến đây. Người không phải đang nghỉ ngơi sao?

“Đủ rồi. Ta không cần người khác bảo vệ.” Âm thanh trong trẻo như ngọc, vẫn lạnh nhạt không có một tia sợ hãi nào, Hàn Nguyệt nhìn Huyền Ngọc, Huyền Thanh nói: “Đi về. Sau này không cần trở lại nữa.”

“Chủ tử!?” “Điện hạ!?” Ba người kinh ngạc kêu lên.

“Trở về nói với phụ hoàng, bọn chúng hiện tại thế này là ổn. Không cần tiếp tục huấn luyện nữa. Ta không cần người khác phải bảo vệ.” Âm thanh đã có vẻ không hài lòng. Nó cũng không phải kẻ yếu!

Rồi không chờ những người khác kịp phản ứng lại, Hàn Nguyệt đã xoay người đi ra ngoài.

“Chủ tử?” Huyền Ngọc, Huyền Thanh có chút nghi hoặc định mở miệng hỏi. Tại sao chủ tử không cho bọn chúng tiếp tục tập võ nữa. Bọn chúng lợi hại thêm được một phần, ngày sau chủ tử bớt nguy hiểm đi được một phần. Không phải sao?

“Các ngươi nhớ kỹ cho ta. Ta không phải yếu đuối đến mức cần ai đó bảo vệ. Các ngươi bây giờ đã có thể bảo vệ được mình. Thế là đủ rồi.” Hàn Nguyệt thấy bọn chúng vẫn còn đang nghi hoặc liền giải thích. Bọn chúng chỉ cần không làm vướng tay vướng chân nó là được. Nó, Ti Hàn Nguyệt, đâu cần phải dựa vào người khác để sống sót.

“Nhưng mà… chủ tử…” Giọng nói của Huyền Ngọc có chút run rẩy.

“Câm miệng! Ta chỉ cần các ngươi có đủ khả năng bảo vệ chính mình. Mạng của ta không phải là chuyện các ngươi cần quan tâm.” Hàn Nguyệt quát to lên.

“Chủ tử… ngay từ đầu ngài đã biết…?” Âm thanh đã có chút thay đổi.

“Ừ. Các ngươi quá yếu. Phải học bảo vệ chính mình.” Hàn Nguyệt chẳng thèm quan tâm nó đã nói cái gì. Chuyện hai tên nô tài của nó tối nào cũng đi luyện võ sao nó không biết được. Lúc đầu nó không nói ra vì nó cho rằng, bọn chúng cũng cần phải có năng lực để bảo vệ chính bản thân mình. Bây giờ bọn chúng đã đủ khả năng rồi, vậy cũng không cần phải tiếp tục tham gia huấn luyện nữa.

“Chủ tử…” Huyền Ngọc, Huyền Thanh đồng thời kêu lên, mắt đã bắt đầu ươn ướt.

“Lui xuống.” Nhìn hai người đã sắp khóc òa ra, Hàn Nguyệt cảm thấy cực kỳ buồn bực. Có gì mà phải khóc.

“Dạ, điện hạ, nô tài xin cáo lui.” Biết chủ tử không thích thấy người khác khóc, hai người vội vàng hành lễ, rồi lui ra khỏi phòng.

Trên đường trở về, Huyền Ngọc và Huyền Thanh đều lặng im không nói câu nào. Bọn chúng cần phải ổn định lại tâm trạng đang rất hỗn loạn của chính mình. Sau đó, Huyền Thanh, vốn rất ít lời, mở miệng nói trước: “Huyền Ngọc, ngay từ đầu, chủ tử đã biết chuyện hoàng thượng phái người đến dạy chúng ta võ công, phải không?” Âm thanh đã hơi khàn khàn.

“Ừ. Nghe giọng điệu của chủ tử thì đúng là như vậy. Nhưng sao chủ tử lại biết. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không nói cho chủ tử hay.” Thanh âm của Huyền Ngọc cũng không còn êm dịu như cũ. Hoàng thượng từng bắt bọn họ thề sẽ không tiết lộ chuyện này cho nên hoàng thượng nhất định cũng sẽ không nói ra. Mỗi ngày, thời gian bọn chúng ở bên chủ tử cũng rất ngắn, cũng không có khả năng để lộ ra sơ hở nào.

“Chủ tử trước kia giả vờ như không biết, để cho chúng ta tập võ vì người nghĩ chúng ta quá yếu đuối không thể nào tự bảo vệ được sao?” Huyền Thanh lại lên tiếng.

“Hình như là thế.” Mặc dù không dám chắc nhưng bọn chúng đều hiểu rõ suy nghĩ của chủ tử.

“Vậy tại sao? Tại sao chủ tử chỉ yêu cầu chúng ta có đủ khả năng tự vệ thôi? Ai mà chẳng hi vọng thuộc hạ của mình võ nghệ cao cường, có thể giúp mình nhiều hơn?” Giọng nói của Huyền Thanh đã hơi sắc bén, sắc mặt cũng không lạnh nhạt như bình thường.

“Huyền Thanh…” Huyền Ngọc đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Huyền Thanh lúc này cũng đứng lại. “Huyền Thanh, đã qua nhiều năm chúng ta còn không biết tính chủ tử sao. Chủ tử không thích kẻ yếu, cũng không thích bị người khác coi là kẻ yếu. Chủ tử chưa bao giờ yêu cầu người khác vì ngài mà lâm vào hiểm nguy. Đối với chủ tử mà nói, những kẻ yếu như chúng ta chỉ cần đủ năng lực bảo vệ chính mình là được. Nếu chúng ta bảo vệ ngài thì dưới cái nhìn của chủ tử, đó là vũ nhục ngài.”

Nghe Huyền Ngọc nói vậy, Huyền Thanh cũng dần dần bình tĩnh trở lại, rồi khàn giọng nói: “Chúng ta sẽ không thành gánh nặng cho chủ tử.” Một tia sáng lóe ra từ đáy mắt.

“Ừ. Chúng ta về thôi.”

Mà lúc này…

“Tâu hoàng thượng, hôm nay thuộc hạ tiến hành huấn luyện như thường lệ thì Thất điện hạ đột nhiên tiến đến, đem Huyền Ngọc, Huyền Thanh đi, rồi lệnh thuộc hạ về bẩm với hoàng thượng, từ nay về sau, không cần huấn luyện Huyền Ngọc, Huyền Thanh nữa.” Trong tẩm cung của Tuyên đế Ti Ngự Thiên, viên thị vệ phụ trách việc huấn luyện cho Huyền Ngọc và Huyền Thanh mỗi ngày quỳ xuống tâu.

“Ừm? Hàn Nguyệt có nói vì sao không?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, điện hạ nói bọn họ đã có thể tự bảo vệ được mình, nên không cần tiếp tục huấn luyện nữa.”

Im lặng một lúc, Ti Ngự Thiên mới nói: “Ừ! Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi.”

Tên thị vệ nhanh chóng cúi đầu hành lễ rồi lui ra ngoài.

Hắn vừa đi, vẻ mặt Ti Ngự Thiên đã thay đổi, thì thầm nói: “Nguyệt nhi, ương bướng quá đấy!” Âm thanh có chút bất đắc dĩ nhưng chẳng hề có ý trách cứ gì cả.