Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 39




“Nguyệt nhi.” Ti Ngự Thiên khẽ gọi đứa con đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình đã có chút cao hơn nhưng vẫn gầy gò như trước. Mặc dù doanh trướng của Hàn Nguyệt ở ngay bên cạnh, nhưng Ti Ngự Thiên cũng không ngại để nó ở lại quân trướng của mình.

“Ừm.” Nghe tiếng phụ hoàng khẽ gọi, Hàn Nguyệt từ từ mở mắt. Dung mạo tuyệt thế vô song theo thời gian càng ngày càng rực rỡ, càng ngày càng khiến người ta không thể nào nhìn thẳng vào nó được.

“Ngày mai ngươi nhất định không đi săn cùng phụ hoàng sao?” Trước khi đến đây, Nguyệt nhi đã nói nó sẽ không đi săn, chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút. Cho nên lúc này, Ti Ngự Thiên vẫn ôm hi vọng hỏi.

“Ừ, không hứng thú.” Câu trả lời của Hàn Nguyệt vẫn như cũ. Rồi nó đặt tay mình vào trong tay của phụ hoàng. Tay phụ hoàng rất ấm áp, còn nhiệt độ thân thể của nó lại giảm xuống một chút so với năm ngoái.

Xiết chặt đôi bàn tay nhỏ bé đặt trong tay mình, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên trán Hàn Nguyệt, rồi thấp giọng nói: “Vậy Nguyệt nhi ngày mai đi cùng phụ hoàng được không? Ngươi chỉ cần đứng xem phụ hoàng săn bắn thôi. Nếu vẫn thấy nhàm chán, lúc ấy Nguyệt nhi rời đi cũng không muộn.” Đôi môi đã di chuyển xuống con mắt.

“Ừ.” Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng của phụ hoàng.



“Hàn Nguyệt, chẳng lẽ hoàng chất không định thể hiện mình một chút sao?” Nhìn Hàn Nguyệt tay không cưỡi ngựa đến, không mang một công cụ săn bắn nào cả, Ti Khải Thiên nghi hoặc hỏi.

“Đúng đó, thất đệ. Sao đệ chẳng mang theo cái gì cả?” Thanh Lâm ngay lập tức tiếp lời hỏi Hàn Nguyệt.

“Không có hứng.” Hàn Nguyệt lạnh nhạt trả lời câu hỏi của mọi người rồi quất ngựa rời đi.

“Thất đệ.” Diệu Nhật đang nói chuyện với mọi người thấy Hàn Nguyệt đến liền cất tiếng chào hỏi.

“Ừm.” Hàn Nguyệt cũng lạnh nhạt đáp lại.

“A… thất đệ, đến khu săn bắn mà chẳng săn gì cả thì còn gì là thú vị nữa.” Thanh Lâm vẫn chưa từ bỏ hi vọng lại gần khuyên nhủ. Hắn cực kỳ tò mò không biết thân thủ của thất đệ như thế nào. Ngay khi Thanh Lâm định mở miệng thuyết phục Hàn Nguyệt tiếp thì một giọng nói vang lên.

“Lục đệ, thất đệ đã không muốn thì đừng ép đệ ấy làm gì. Thất đệ cũng có chủ ý riêng của mình.” Nghe hai người nói chuyện, Cẩm Sương thúc ngựa đi tới ngăn Thanh Lâm lại. Lam Hạ cũng đang theo sát bên cạnh.

“Đại ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca, thất ca…” Hoài Ân cưỡi ngựa tiến đến chào hỏi một lượt. Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt, trong mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại bình thường.

“Hoàng thượng giá lâm~~~”

Một âm thanh cao vút vang lên. Mọi người lập tức xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ. Sau khi đứng dậy, chứng kiến Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt vẫn ngồi trên lưng ngựa, không hề hành lễ, ngoại trừ một vài người ra, tất cả đều vô cùng khiếp sợ.

Mặc bộ long bào vàng rực, Ti Ngự Thiên cưỡi một con tuấn mã toàn thân đen tuyền đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt, rồi hét lớn: “Hội săn bắt đầu…” Không để ý tới vẻ mặt kinh sợ của bá quan văn võ, Ti Ngự Thiên quất ngựa chạy vào khu săn bắn. Hàn Nguyệt ngay lập tức đuổi theo. Những người khác thấy thế cũng lên ngựa theo sau.

“Hoàng thượng, mấy năm không gặp, tính tình Hàn Nguyệt hoàng chất càng ngày càng thanh cao kiêu ngạo a~” Ti Khải Thiên nói, lời nói đầy châm chọc.

Quay đầu liếc nhìn Ti Khải Thiên, khóe miệng Ti Ngự Thiên khẽ nhếch lên, rồi hắn quay lại nhìn thẳng về phía trước. “Hoàng huynh, Nguyệt nhi đối xử với trẫm thế nào đó là chuyện của trẫm. Nhưng mà, trẫm vẫn muốn khuyên hoàng huynh một câu, đừng cố tình trêu chọc Nguyệt nhi. Nếu có gì ngoài ý muốn, đừng trách trẫm không báo trước.” Nói rồi không đợi Ti Khải Thiên trả lời, vung roi quất ngựa, nhanh chóng chạy đi.

“Hừ! Ta muốn nhìn xem, nó có thể làm gì được ta!” Ti Khải Thiên vẻ mặt đầy khinh thường nói.



“Thần Tô Chí Thành bái kiến Ung thân vương.”

“Thì ra là Tô đại nhân, hôm nay thu hoạch thế nào?” Ung thân vương tươi cười hỏi han. Tên tùy tùng đi theo hắn lập tức tiến đến gỡ con mồi trói trên lưng ngựa xuống.

“Thưa, cũng tạm được, nhưng vẫn chưa bằng vương gia.” Tô Chí Thành cung kính trả lời.

“Thần Lưu Mộ Dương thỉnh an Ung thân vương, tham kiến Tô đại nhân.” Lưu Mộ Dương đi ngang qua nhìn thấy hai người liền đi đến hành lễ.

“A a, Lưu đại nhân hôm nay không đi săn bắn sao?” Vừa nhìn đã biết hôm nay Lưu Mộ Dương không đi ra ngoài. Thấy vậy Ti Khải Thiên liền hỏi.

“Lưu mỗ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, sao có thể sánh với vương gia và Tô đại nhân. Thần chỉ có thể đi loanh quanh trong doanh trại dò xét mà thôi.” Lưu Mộ Dương khiêm tốn cười nói. Khuôn mặt vốn đã trẻ con giờ lại càng thêm non choẹt.

“Ai~, Lưu đại nhân à, mỗi lần nhìn ngươi, bản vương đều thấy giống một thằng nhóc 10 tuổi. Nếu không biết năng lực của Lưu đại nhân, bản vương chắc cũng sẽ hoài nghi, liệu có phải hoàng thượng hoa mắt chọn đại một thằng nhóc nào đó làm quan hay không?” Một câu thôi cũng đủ để lộ ra bản chất hồ ly ngàn năm không đổi của Ti Khải Thiên.

“Vương gia nói đùa, hoàng thượng đang tuổi thanh niên trai tráng, đúng là đang thời kỳ anh minh thần vũ, sao có thể để một đứa trẻ nhập triều làm quan được.” Lưu Mộ Dương phớt lờ sự châm chọc của Ung thân vương bình tĩnh trả lời.

“A a, mặc dù hoàng thượng là thân đệ của bản vương, nhưng đối với trình độ thưởng thức của hoàng thượng, bản vương vẫn không tài nào hiểu nổi.” Ti Khải Thiên bóng gió nói. Bỗng có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Ba người quay lại nhìn, thì ra là Thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt vừa xuống ngựa, Huyền Ngọc Huyền Thanh cũng xuống theo giúp chủ tử dắt ngựa đi. Nó cũng không để ý đến mọi người xung quanh đi thẳng về doanh trướng của mình.

“Thần Lưu Mộ Dương thỉnh an Thất điện hạ.” Thấy Hàn Nguyệt đi đến, Lưu Mộ Dương thần sắc trở nên nghiêm túc lập tức hành lễ.

“Thần Tô Chí Thành thỉnh an Thất điện hạ.” Thấy Mộ Dương vội vàng hành lễ, Tô Chí Thành cũng lập tức làm theo.

“Ừ.” Dùng áo choàng che mặt, Hàn Nguyệt lạnh nhạt đáp lại rồi tiếp tục sải bước.

“Huyền Ngọc (Huyền Thanh) thỉnh an vương gia cùng các vị đại nhân.”

“Hàn Nguyệt hoàng chất xin hãy dừng bước.” Thấy Hàn Nguyệt lờ đi không thèm để ý gì đến mình, trên mặt Ti Khải Thiên lộ vẻ không hài lòng. Hắn lên tiếng gọi thân hình đang đi phía trước lại.

Nghe vậy, Hàn Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn Ti Khải Thiên.

“Hàn Nguyệt hoàng chất, gặp hoàng thúc tại sao không hành lễ? Chẳng lẽ hoàng thượng dạy hoàng chất như thế sao?” Ti Khải Thiên lạnh lùng mở miệng trách mắng.

“Vương gia…” Huyền Ngọc thấy thế lập tức tiến lên giải thích nhưng lại bị Ti Khải Thiên cắt ngang. “Bản vương đang nói chuyện với chủ tử của ngươi. Một tên nô tài chen miệng vào làm gì. Chủ tử của ngươi có câm điếc đâu?”

“Vương gia…” Nghe Ung thân vương nói thế, Lưu Mộ Dương cũng mở miệng khuyên can. Đưa mắt nhìn Hàn Nguyệt, trên mặt hắn lộ vẻ lo lắng. Mà Tô Chí Thành chỉ đứng yên nhìn.

Huyền Ngọc lui về, cùng với Huyền Thanh im lặng đứng ở hai bên người chủ tử. Hàn Nguyệt vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn Ti Khải Thiên một cái rồi xoay người rời đi. Mới đi được hai bước, nó đã bị một thân hình chặn lại.

“Hàn Nguyệt hoàng chất, ngươi quá kiêu ngạo rồi đấy. Mà cũng phải thôi. Đối với phụ hoàng ngươi còn vô lễ thế, sao có thể để mắt đến bản vương. Bản vương cũng biết, ngươi chưa bao giờ coi bản vương là hoàng thúc của mình. Trong mắt ngươi xem ra cũng chỉ có chính bản thân ngươi mà thôi. Nhưng mà… Hàn Nguyệt hoàng chất, ngươi đã nghĩ đến chưa, nếu ngươi không có thân phận và địa vị như ngày hôm nay, ngươi có tư cách gì mà ở chỗ này làm càn?

Hừ, Ti Hàn Nguyệt… ngươi bây giờ có thể muốn làm gì thì làm, có thể không thèm để mắt đến người khác, nhưng ngươi đừng quên, nếu không có hoàng thượng sủng ái, nếu ngươi không phải là hoàng tử, ngươi cho rằng mình có thể kiêu ngạo như bây giờ sao? Nếu ngươi cái gì cũng đều không có, bất kỳ ai ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết ngươi. Đừng tưởng rằng mình đặc biệt lắm. Hoàng thượng có thể bảo vệ ngươi lúc này nhưng không thể bảo vệ ngươi được cả đời. Làm việc gì cũng phải chừa đường lui cho mình đi.”

Ti Khải Thiên cũng chẳng thèm nể nang gì sa sả mắng Hàn Nguyệt. Huyền Ngọc Huyền Thanh mặt mày biến sắc, Lưu Mộ Dương vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng ánh mắt đã hiện lên tia phẫn nộ, mà Tô Chí Thành thì chỉ nhíu mày. Một số người gần đó nghe tiếng quát tháo cũng chậm rãi đi tới.

Hàn Nguyệt dường như chẳng nghe thấy Ti Khải Thiên nói gì cả, im lặng một hồi rồi bước qua hắn tiếp tục đi về phía trước. Thấy thái độ của Hàn Nguyệt như vậy, Ti Khải Thiên lại càng tức giận. Hắn hét lên: “Ti Hàn Nguyệt!” rồi vươn tay tóm lấy bả vai nó. Chỉ nháy mắt sau, ‘A’ một tiếng, Ti Khải Thiên đã bị quật mạnh xuống nền đất. Hàn Nguyệt túm lấy tay phải của hắn, chân phải dẫm lên ngực hắn.

“Vương gia!!”

“Thất điện hạ!” Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên. Mà Huyền Ngọc Huyền Thanh vẫn im lặng nhìn chủ tử.

“Aaa!” Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên. Tiếp đó, tiếng khớp xương bị vặn gãy khô khốc truyền đến. Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt nhìn Ung thân vương Ti Khải Thiên la hét thê thảm. Chỉ thấy hắn sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán, cổ tay bị Hàn Nguyệt tóm lấy, một dòng máu tươi từ đó chảy xuống.

“Ung thân vương.” Hàn Nguyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói du dương làm say lòng người giờ đã mang theo một tia lạnh lẽo, kiên quyết, không cho người khác phản bác lại. “Kẻ như ngươi có thể hủy diệt được ta sao?” Nói rồi cầm lấy tay phải của Ti Khải Thiên từ từ ấn xuống.

“A…” Ti Khải Thiên lại thảm thiết kêu lên. Máu từ cổ tay hắn chảy xuống ngày càng nhiều hơn. Nhìn kỹ mới phát hiện, chỗ Hàn Nguyệt nắm vừa nãy giờ đã xuất hiện một vết thương to bằng ngón tay. Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Hàn Nguyệt lại mở miệng nói:

“Ngoại trừ là ca ca của phụ hoàng ra, đối với ta mà nói, ngươi chẳng có ý nghĩa gì hết. Ngươi muốn làm gì không liên quan đến ta. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, hậu quả của việc chọc giận ta, ngươi không thể gánh chịu được đâu.”

Nói rồi buông cánh tay đầy máu xuống, Hàn Nguyệt sải bước rời đi. Tất cả mọi người im thin thít không dám thở mạnh. Một lúc sau, bọn họ mới vội vàng gọi ngự y rồi dìu Ung thân vương dậy đi về doanh trướng. Ti Khải Thiên lúc này đã im bặt, không nói được câu nào.

Nhìn bóng dáng đang đi xa dần, lần đầu tiên thần sắc Tô Chí Thành lộ ra vẻ khiếp sợ rõ rệt, mà Lưu Mộ Dương ngoài vẻ kính sợ ra, trong mắt còn tràn ngập sự kiên định.