Anh có một suy nghĩ rất ích kỷ rằng, muốn trói buộc cô ở bên mình mãi mãi.
Bởi vì anh không muốn để người khác có được tất cả 5những thứ trước mắt này.
Còn may Giang Trì vẫn tỉnh táo.
Hiện giờ Cố Tương đang say, nếu lúc này anh mà ân ái với cô6, thì buổi sáng ngày mai sẽ không dễ xử lý hậu quả.
Anh biết tính của cô.
Vả lại, vì hôm nay tâm trạng cô không tốt c7ho nên mới như vậy. Nếu anh đυ.ng vào cô thì sau này cô sẽ không còn tin tưởng anh nữa. Anh kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân, nhìn lên C4ố Tương ở trước mặt và nói: “Hôm nay vì em uống say nên anh mới tha cho em đó. Lần sau sẽ không tha nữa đâu!”
Chẳng biết anh8 đang nói với cô, hay là đang nói với chính mình nữa.
Giang Trà buông cô ra, sau khi anh tắm xong đi ra, Cố Tương đã ngủ rất say.
Nơi này là phòng của anh, mặc dù mấy ngày nay bọn họ không trở về đây mà ở trong biệt thự của nhà họ Giang, nhưng cô giúp việc vẫn tới đây quét dọn hằng ngày.
Lúc này Cố Tương đang ngủ ở trên giường, Giang Trì nhìn cô, anh cũng không đi sang phòng bên cạnh hoặc ngủ trên ghế sô pha mà nằm luôn xuống giường.
Anh nhớ lần đầu tiên ngủ chung giường với Cố Tương, anh cảm thấy nằm chung trên một chiếc giường với cô là một loại cực hình, bởi vì ở bên cạnh có thêm một người nữa thực sự quá ồn ào.
Những đêm nay nhìn cô, anh lại không muốn để cô ở đây một mình, mà muốn ở bên cạnh cô.
Dưới ánh đèn, Giang Trì nhìn dáng vẻ ngủ say của Cố Tương, anh đưa tay véo nhẹ má cô một cái, “Con mèo nhỏ hôi rình này.”
Nếu là lúc Cố Tương tỉnh táo, anh chắc chắn không dám làm như thế này với cô, vì cô sẽ xù lông ngay.
Nhưng bây giờ thì khác, cho dù anh có làm gì thì cô cũng đều sẽ ngoan ngoãn.
Cố Tương bị anh hết véo lại sờ nên cực kỳ không thoải mái, cô bắt lấy tay anh và đẩy ra, không cho anh đυ.ng vào cô nữa.
Giang Trà bật cười, anh nắm chặt tay cô rồi tắt đèn.
Cố Tương ngủ thắng một mạch tới sáng, lúc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm cạnh Giang Trì, tay anh đặt ở trên người cô, ôm hờ cô vào lòng.
Tư thể của hai người rất thân mật.
Giang Trì mặc bộ đồ ngủ màu đen, phần xương quai xanh tuyệt đẹp lộ ra ngoài cổ áo đập thẳng vào mắt cô.
Hơi thở đầy hormone nam tính quanh quẩn khiến mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên. Cô nhìn quanh đánh giá căn phòng, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ chính của căn hộ trong khu Vịnh Tiểu Long, phòng của Giang Trì.
Cô sốt ruột muốn đẩy anh ra, vì cảm thấy tư thế này của bọn họ hình như quả thân mật, nhưng lại phát hiện tay Giang Trí rất nặng, cô cố đẩy hai lần nhưng thay vì đẩy cánh tay anh ra, lại thành làm anh tỉnh dậy.
Giang Trì nheo nheo đôi mắt đẹp, lười biếng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Cố Tương chất vấn: “Tại sao tôi lại ngủ ở đây?”
Thừa dịp anh tỉnh, cô nhanh chóng ngồi dậy.
Trong ánh mắt của Giang Trí xen lẫn sự chờ mong được khen ngợi: “Em uống say, anh đưa em về.”
“Sao anh không đưa tôi về phòng của tôi?” Nghĩ đến việc mình say rượu còn ngủ chung giường với anh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác nguy cơ hết sức mãnh liệt.
Cô không cảm thấy Giang Trí là một chính nhân quân tử, vì dù sao lúc trước anh ta cũng đã từng lợi dụng đυ.ng chạm có nhiều lần rồi. Giang Trì nói: “Thế phiền phức lắm.”
Cố Tương liếc anh một cái, vẫn không yên lòng mà hỏi: “Tối hôm qua anh có lợi dụng sờ mó gì tôi không đấy?”
Giang Trì: “...”
Anh nên trả lời có thể nào nhỉ?
Anh luôn có cảm giác nếu như mình
nói thật thì cô sẽ xông lên cầu véo
anh ngay.
Anh đành dời mắt đi chỗ khác và
phủ nhận, “Anh là loại người như
vậy à?”
“Anh không phải loại người như vậy
thì anh trốn tránh ánh mắt của tôi
làm cái gì?” Cố Tương trừng mắt
lườm Giang Trà, cô xuống giường,
cũng không buồn đoái hoài tới việc
đi dép mà bước luôn vào phòng vệ
sinh.