“Chú, chú không cần nói nữa đâu ạ.” Cố Tương liếc mắt sang Giang Trà, cô cầm điện thoại đi ra ngoài phòng, sau đó mới tiếp tục cu5ộc gọi với chủ Mạnh: “Cháu biết bao nhiêu năm qua chủ vẫn luôn muốn làm dịu mối quan hệ giữa mẹ và cháu. Chỉ là mẹ không thích cháu6, về điểm này thì chúng ta đều không có cách nào thay đổi được. Bao năm qua cháu rất cảm kích công ơn nuôi dưỡng của chú, cháu cũng7 đã lớn rồi, sau này sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình, cháu sẽ không trở lại ngôi nhà đó nữa đâu!”
“Cố Tương.” Chu Mạnh th4ở dài, “Dù có thể nào bà ấy cũng là mẹ cháu... Cháu đừng giận mẹ mình...”
“Vâng.” Cố Tương đáp: “Thôi chứ không phải nói n8ữa đâu ạ.” Chú Mạnh không phải là cha ruột của cô nên không thể đối xử với cô như mẹ của cô được.
Nhưng mẹ thì sao?
Không có so sánh thì không có tổn thương.
Cố Tương không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Cô nhanh chóng cúp máy. Lúc cô quay đầu lại, Giang Trí đã thay xong quần áo và đi từ trong phòng ra, Cố Tương cúi gằm mặt đi ngang qua anh, cô nói: “Tôi đi tắm đây.”
Giang Trà bắt lấy cánh tay Cố Tương, anh liếc nhìn cô đang cúi đầu như thể đã làm sai chuyện gì.
Bị anh ngăn lại, Cố Tương hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Giang Trà nói: “Vừa hay hôm nay có thời gian rảnh, anh hẹn bạn ra ngoài chơi, em có muốn đi cùng không?”
“Không đi.” Cố Tương từ chối luôn, “Sáng nay tôi có việc rồi.”
“Ngoan.” Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, “Nể tình anh tối hôm qua chăm sóc em cả đêm, em đi cùng anh nhé. Em xem anh là người đã kết hôn rồi, mà lúc đi gặp bạn bè vẫn chỉ có một mình thì chẳng phải mất mặt làm sao?”
“...” Anh nói với thái độ rất thành khẩn làm Cố Tương đành chịu thua.
Hơn nữa, đúng là tâm trạng của cô đang không vui, đi ra ngoài một chút cũng tốt, nên cô đồng ý.
Trang trại này do nhà họ Giang điều hành, mùa này có hoa quế nở rất thơm, quýt trong vườn chín vàng, vườn rau xanh tươi non mơn mởn. Có một ông bác vừa cầm giỏ hái rau vừa nói chuyện với Giang Trì: “Đã lâu rồi mọi người không đến đây, gần đây ông cụ vẫn khỏe chứ?” “Ông vẫn khỏe ạ.” Giang Trì nói: “Bác hải ít thôi, mang về cũng ăn không hết đâu ạ.”
“Không sao.” Ông bác nói: “Mang nhiều về càng tốt, mấy cô cậu ra chợ mua làm sao tươi ngon bằng của chúng tôi trồng được?”
Giang Trì nghe xong chỉ nở nụ cười.
Ánh mắt của ông báo chuyển sang Cố Tương, “Đây là vợ của cậu à?” Hôm nay Giang Trì mặc một chiếc áo khoác màu xám, trông vẫn rất ưa nhìn.
Anh quay sang nhìn Cố Tương một cái, sau đó nói với ông bác: “Vâng.” Bắt gặp ánh mắt của anh, Cố Tương luôn cảm thấy có chút không được ổn lắm, mặc dù biết anh chỉ nói mấy lời giữ thể diện ở trước mặt người quen, nhưng mặt của cô vẫn bất giác nóng bừng lên.
Cô cũng không biết tại sao nữa.
Cố Tương quay đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn Giang Trì. Ông bác nói: “Tốt quá, cuối cùng cậu Trì cũng có vợ rồi, chúng tôi cũng yên tâm.” Lúc bọn họ đang nói chuyện thì không biết ở đầu ra một chú mèo con ngồi xuống bên cạnh, nó dùng hai con mắt tròn xoe nhìn Cố Tương.
Con mèo nhỏ rất đáng yêu. Giang Trí đi tới, anh nhìn con mèo nhỏ này rồi hỏi ông bác: “Đây là con của Cà Phê ạ?”
“Đúng vậy!” Ông bác đáp: “Nó đẻ
hai con, một con lần trước bị một cô
bé bắt về nuôi rồi.”
Giang Trà ôm lấy con mèo nhỏ, vì
nó là mèo nuôi trong nhà nên khá
dàn người, bị Giang Trí bế lên cũng
không sợ.
Giang Trí ôm con mèo đi đến trước
mặt Cố Tương, thấy Cố Tương đang
nghiêm túc nhìn con mèo nhỏ nhưng
lại không dám động vào, anh bèn
hỏi: “Em có muốn thử một chút
không?”
“Tôi có thể chứ?” Cố Tương hơi sợ
hãi.