Dụ Hôn

Chương 115: Đi cùng với anh rất vui vẻ




Vì có Giang Trị tới nên mọi người ở đây đều rất nhiệt tình, họ còn đặc biệt mổ một con gà.

Cơm cũng dùng củi đun nên hương 5vị cực kì ngon.

Giang Trì ngồi xem Cố Tương ăn, anh hỏi: “Ngon không?”

Cố Tương gật đầu.

Ông bác nhìn hai6 người bọn họ mà nở nụ cười, “Cậu Trì tốt với vợ quá! Hai cô cậu ăn nhiều một chút nhé, ăn không hết là bị thừa đấy.”

Ăn cơ7m trưa xong, buổi chiều họ lại ra bờ sông bắt cá.

Không phải câu cá mà là xuống sông bắt, con sông này không rộng, nước cũn4g nông và rất trong, có thể xuống nước được.

Giang Trí cởϊ áσ khoác ngoài ra, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắ8ng, anh xắn ống quần lên nhưng vẫn bị nước làm ướt ống quần.

Thường ngày anh đều rất ít lời, và rất quan tâm đến dáng vẻ quý công tử của mình, nhưng giờ phút này lại như một đứa trẻ hoang dã.
Cố Tương đứng trên bờ, ngồi xổm trên một tảng đá lớn và ngắm Giang Trì.

Cô phải thừa nhận rằng nơi này thực sự rất tuyệt, cũng làm cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Cho dù là ở cùng với Giang Trí mà cô ghét nhất, cô cũng thấy vui vẻ như vậy.

Giang Trà bắt cá một lúc lâu mà vẫn không bắt được con nào, anh ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tương đang ngồi xổm ở đó cười anh, cô cười tươi đến mức lộ ra cả tám cái răng, anh bèn vốc nước lên hất về phía cô.

Nước lành lạnh bị hất qua làm cô ướt nhẹp.

Cố Tương tức điên, cô quát: “Giang Trì.”

“Em giỏi thì đến đánh anh đi!” Anh chắc chắn cô không dám xuống nước.

Cố Tương trừng mắt với anh, cô tức giận nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không làm gì được anh, cô bèn cởi giày rồi chạy vài bước xuống nước, “Anh nghĩ tôi sợ anh à, tôi sợ anh quá cơ!” Cô còn ác hơn cả anh, hất một đống nước lên người Giang Trí khiển quần áo anh ướt sũng hết. Ông chủ đang bắt cá, thấy hai người như vậy thì nở nụ cười, “Hai đứa thật là...”
Tuổi hai người cộng lại cũng ngót nghét năm mươi rồi mà vẫn còn như hai đứa trẻ ấy.

Giang Trà giơ cánh tay lên cản nước Cố Tương hất tới, phòng ngừa cô hắt lên mặt anh. Tuy rằng anh là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, nhưng Cố Tương chơi quá xung, anh cũng không thật sự muốn trêu cô nên vẫn để cô hất nước vào mình là chính.

Chơi chán, đến lúc lên bờ Cố Tương mới phàn nàn: “Tại anh đấy, quần áo ướt hết rồi.”

Nhưng, không thể không thừa nhận cô chơi rất vui vẻ.

Cố Tương là người không có tuổi thơ. Bố không hề cho cô chơi một chút nào. Cô phải làm rất nhiều việc nhà, làm nhiều bài vở... Cô không hề có thời gian để chơi, mà cũng không có tâm trí nghĩ đến chuyện ấy.

Cho nên bây giờ giống như cái tính cách bị đè nén của cô được giải phóng hết ra ngoài,

Giang Trà đem áo khoác của mình quàng lên vai cô, “Đi thôi, trở về thay quần áo.”
Cố Tương nhìn anh, “Anh không lạnh à!”.

Anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mà cũng ướt cả rồi, cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Giang Trà nói: “Anh không sao.”

Hai người trở lại nông trường, ông bác đã lấy ở trong nhà mình ra hai bộ quần áo phù hợp với bọn họ, Giang Trà và Cố Tương cùng nhau đi vào phòng để thay quần áo.

Cố Tương vào phòng tắm thay đồ, còn Giang Trà thay ở bên ngoài.

Mặc xong quần áo sạch sẽ, Cố Tương đi ra nhìn thấy Giang Trí đứng ở nơi đó, tóc vẫn còn hơi ướt một chút, nhưng cực kì đẹp trai,

Anh quay đầu lại, thấy cô đang nhìn mình thì hỏi: “Em muốn ăn cơm tối xong mới về, hay là bây giờ về luôn?”

“Tôi thể nào cũng được.”

“Vậy bây giờ đi thôi.” Giang Trà nói: “Buổi tối anh còn có chút việc ở bệnh viện.”

Cố Tượng đáp: “Được.”

Thật ra cô thực sự rất cảm ơn Giang
Trí đã dành một ngày cho mình.

Anh rõ ràng là một người bận rộn

như thế.

Khi hai người đi xuống dưới nhà,

ông bác đã chất đầy thực phẩm vào

cốp xe của Giang Trà, ngay cả bằng

ghế phía sau cũng đã gần đây. Giang

Trà thấy ông bác thịnh tình như thế

thì không nỡ từ chối, đành phải

mang đồ về định đưa cho bên ông

nội ăn.

Giang Trí lên xe, Cố Tương cũng

chuẩn bị lên theo thì ông bác lại hỏi:

“Cô không đem con mèo đi à?”