Cố Tương: “..”
Cô nhìn chằm chằm vào Giang Trì, phát hiện mình đang bị uy hϊếp!
Cố Tương ngẫm lại thấy mình đúng là đủ thảm5. Bình thường có không hề sợ anh một chút nào. Nhưng khi ở riêng với anh, cô vẫn có phần e ngại.
“Giang Trì, bắt nạt một cô gái yế6u đuối như tôi, anh còn là đàn ông sao?”
“..” Giang Trì nhìn cô gái lúc nào cũng rêu rao mình là người yếu đuối, anh nhẹ nhàng xoa7 má cô, “Ngoan, đừng nói những lời như vậy ở trước mặt chồng em, anh sợ mình sẽ không nhịn được mà chứng minh cho em thấy anh có phải là đ4àn ông hay không đấy”
Lúc anh nói chuyện giọng rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại xen lẫn cả tính công kích.
Cố Tương nhìn8 Giang Trì, cô trở mình đưa lưng về phía anh, “Tôi không thèm để ý tới anh”
Giang Trì cũng nằm xuống và ôm lấy cô từ phía sau.
Trong nháy mắt hai người trở nên vô cùng thân mật.
Cố Tương thì thào: “Anh không đi làm à?”
“Nằm với em một lát.” Giang Trì nói: “Nếu không sợ anh đi rồi, em ở nhà một mình lại khóc nhè”
“Tôi không khóc nhè” Cố Tương lẩm bẩm.
Cô cảm giác được bàn tay của Giang Trí đang đặt trên eo mình.
Quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn mở lòng và chấp nhận anh.
Nhưng trên phương diện tình cảm cô chẳng có tí kinh nghiệm nào, nên trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
Giang Trà lại rất chủ động, đã cầm tay cô rồi.
Cố Tương nhanh chóng phát hiện ra cơ thể mình đang bị Giang Trí ôm chặt. Loại cảm giác này rất ấm áp, không có ai khác, chỉ có cô và anh.
Cố Tương cảm nhận được bàn tay ấm áp của Giang Trì, cô không nói gì thêm mà chỉ để anh ôm cô.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, chắc là cô giúp việc tới, Cố Tương định ngồi dậy, “Cô giúp việc đến rồi.”
“Cô ấy đến thì đến thôi, em quan tâm cô ấy làm gì.” Giang Trì nói, “Chúng ta đang ở trong nhà của chúng ta, em sợ cái gì?”
“Nhỡ cô ấy thấy anh ở trong phòng của tôi thì lại thành trò cười mất.”
Giang Trà bị lời nói của cô chọc cười, “Cố Tương, em là đồ ngốc đấy à? Chúng ta là vợ chồng, ngày nào cũng thấy chúng ta chia phòng ra ngủ, cô ấy mới cười cho đấy. Ngủ chung thì sao? Anh muốn ngủ chung với vợ anh đấy. Không chỉ bây giờ mà sau này anh cũng muốn ngủ với vợ anh”
Mỗi câu mỗi chữ Giang Trì nói ra đều vô cùng bá đạo.
“..” Cố Tương cảm thấy mình hoàn toàn bị anh đánh bại.
Cô hầm hừ mấy tiếng.
Giang Trì ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tương, “Sao thế, em không đồng ý à?” “Tôi đương nhiên là không đồng ý rồi”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý” Anh nhìn cô, lại cúi đầu xuống hôn lên má cô một cái.
Một khi có mở đầu, mối quan hệ giữa hai người giống như trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Cố Tương nhắm mắt lại, để mặc anh hôn mình.
Cô vẫn luôn ghét tiếp xúc với người khác phái, nhưng bây giờ đi cùng anh, ở bên cạnh anh, cô lại cảm thấy rất an tâm.
Một lát sau, Giang Trì thấy cô mãi không lên tiếng thì hỏi: “Sao vậy? Em đang suy nghĩ gì đó?”
Cố Tương cụp mắt xuống, “Không biết”
“Không biết?”
Cố Tương liếc anh một cái rồi nói: “Tôi chỉ cảm thấy... thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi định sau này rời khỏi anh, đi khỏi nhà họ Giang, thế nhưng chúng ta bây giờ được tính là cái gì?”
Giang Trì: “Em đã đồng ý với anh sẽ không rời đi”
“Tôi..” Vừa rồi được tính là đồng ý sao? Rõ ràng là cô không nói gì cả mà!
Nhưng, nghe Giang Trì nói thế, Cố
Tương cũng không phản bác lại anh.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác ở lại nhà họ Giang cũng tốt.
Vì sáng nay dậy quá sớm, nên nằm cùng Giang Trà được một lúc Cố Tương thật sự ngủ thϊếp đi.
Cô loáng thoáng nghe thấy trước khi Giang Trí đi làm có nói bên tại có một câu: “Ngoan ngoãn ở nhà, nếu
nhớ anh thì gọi điện cho anh nhé!