Dụ Hôn

Chương 250




Nếu đã như vậy, chẳng phải cô nên vui mừng khi cuối cùng Giang Trì cũng kết hôn sao? IN Tôi biết người nhà họ Giang đều hy vọng anh ấy có thể thoát k1hỏi cuộc sống độc thân.”

Diệp An Ninh hơi nghẹn họng, cô ta luôn mồm nói muốn tốt cho Cố Tương, nhưng bị Cố Tương hỏi như vậy thì lại lộ ra 0sự ích kỷ của mình.

Diệp An Ninh giải thích: “Tôi thấy cô đáng thương nên mới nói cho cô biết, hy vọng cô có thể biết được sự thật sớm một c3hút, đừng để sau này lại hối hận.”

Không có người nào không sợ chết, cô ta tin Cố Tương cũng giống như vậy. Cho dù nhà họ Giang có tốt thì C2ố Tương cũng đâu thể từ bỏ mạng sống của mình được chứ!

Cố Tương nhếch khóe môi, “Cảm ơn cô đã nói với tôi những điều này, nhưng tôi biết ch0uyện anh ấy khắc vợ từ lâu rồi.”
Diệp An Ninh ngạc nhiên, “Cô biết?” “Đúng thế.” Cố Tương nói: “Trước khi kết hôn với anh ấy thì tôi đã biết9 rồi.”

Nếu không phải đã biết, có lẽ người kết hôn với Giang Trà chính là Mạnh Nghiên!

Diệp An Ninh hỏi: “Cô biết rồi mà vẫn còn lấy anh ấy?” Nhớ lại dự tính ban đầu khi kết hôn với Giang Trà, Cố Tương im lặng một lúc.

Diệp An Ninh dường như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt cô ta tỏ vẻ đồng tình, “Cũng đúng, cô không có quyền lên tiếng ở nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh bắt cô kết hôn thì cô buộc phải kết hôn thôi, cô thật sự rất đáng thương.”

“...” Cố Tương nhìn Diệp An Ninh, sao cô muốn đánh cô ả này thế nhỉ?

Tuy nhiên, để đạt được mục đích của mình mà Diệp An Ninh biết cách giả làm người tốt thật đấy.

Nhiều năm qua, mỗi lần Mạnh Nghiên muốn lấy thứ gì đó đều làm như thế này, thành thật mà nói, Cố Tương đã trở nên chai sạn rồi.
Diệp An Ninh nói tiếp: “Nếu đã biết thì cô nên nghĩ lại sớm đi. Cô hãy tranh thủ lúc vẫn chưa có vấn đề gì mà rời khỏi anh ấy, nếu không chẳng ai biết được sau này sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cố Tương nói: “Cảm ơn cô Diệp đã quan tâm, nhưng tôi là người sống theo kiểu được ngày nào hay ngày đây, chuyện sau này, ai mà nghĩ được nhiều như vậy.”

“Cô...” Diệp An Ninh nhìn Cố Tương, cô ta không biết phải nói gì nữa: “Cô không sợ chết à?”

Diệp An Ninh cứ tưởng rằng, nếu để Cổ Tượng biết sự nguy hiểm, cô sẽ ngoan ngoãn rời xa Giang Trì, nhưng không ngờ Cố Tương chẳng sợ chết! Cô gái này đúng là nghèo đến phát điên rồi!

Cố Tương nhếch miệng, ai mà không sợ chết, nhưng cô chẳng bao giờ tin vào mấy thứ mê tín đó, và cô cũng tin tưởng rằng mình nhất định sẽ sống thật tốt.
Hơn nữa, Giang Trì tốt với cô như vậy, sao cô có thể bỏ anh vì những lý do vô lý như thế?

Cố Tương nhìn Diệp An Ninh, cô hỏi: “Cô Diệp thích anh Giang Trì à?” Diệp An Ninh sửng sốt trước câu hỏi này, cô ta trả lời: “Không... không, tôi chỉ coi anh ấy là bạn thôi.” Mặc dù Diệp An Ninh rất thích, nhưng cô ta không muốn thừa nhận điều đó ở trước mặt Cố Tương.

Cố Tương nhếch miệng, cô nói: “Xem ra cô Diệp rất sợ chết... Cho nên, cô còn không có cả dũng khí thừa nhận rằng mình thích anh ấy.”

Rõ ràng là thích Giang Trì rành rành

ra, nhưng Diệp An Ninh không thừa

nhận, điều đó chỉ có thể chứng minh

rằng cô ta rất sợ chết.

Vẻ mặt Diệp An Ninh cứng đờ, cô ta

nhìn Cố Tương. bị Cố Tương nói

như vậy khiến cô ta cảm thấy tức

giận và có chút thương tâm, “Đúng

vậy! Tôi rất sợ chết, cô đâu hiểu nỗi
khổ của tôi? Tôi đã rất yếu ớt ngay

từ lúc sinh ra. Khi những người

khác được vận động, tôi chỉ có thể

ngồi trong nhà hâm mộ họ. Khi

người khác được ở bên cạnh người

mình thích, tôi chỉ có thể làm bạn

với chỗ thuốc uống mãi không hết,

phần lớn thời gian của tôi là ở trong

bệnh viện, đúng là tôi rất sợ chết!”

Nói đến đây, Diệp An, Ninh cảm

thấy rất uất ức, nếu sức khỏe tốt, cô

ta chắc chắn sẽ kết hôn với Giang

Tri!

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của Diệp An

Ninh, Cố Tương sinh ra lòng cảm

thông với cô ta trong hai giây,

đương nhiên chỉ có hai giây mà thôi.