Cố Tương đáp lại nhưng không để ở trong lòng.
Khi trở lại nhà họ Giang, cô đi theo Giang Trì xuống xe, trời lúc này đã tối đen. Bước v1ào cửa, cô nhìn thấy Diệp An Ninh, người vừa gặp lúc chiều, đang ngồi trong phòng ăn với anh Cả của Giang Trì là Giang Lâm.
Hôm nay ô0ng nội không có nhà, bà Giang lúc này vẫn ở trên tầng chưa xuống. Mấy cô giúp việc đang nấu ăn trong bếp, những món ăn làm xong được bê ra đặ3t lên bàn.
Giọng nói của Diệp An Ninh dễ thương hết mức, trước mặt các người anh của Giang Trì, cô ta giống một cô em gái nhỏ nhà hàn2g xóm, “Anh Cả, lâu rồi không gặp, em nhớ anh lắm đấy! Sao Quân Quân
và chị dâu lại không về ạ?” “Quân Quân đang đi học, mẹ của nó sẽ0 về sau vài ngày nữa.”
“Quân Quân chắc cao lắm rồi hả, bây giờ đúng vào thời kỳ phát triển mà.”
Giang Lâm nói: “Ừ, nhưng nó k9hông chịu nghe lời, học hành thì linh ta linh tinh.” Diệp An Ninh nói: “Có người cha như anh, nó không cần cố gắng cũng chẳng sao.”
Giang Lâm không nói gì, thành tích của con trai luôn là mối quan tâm lớn nhất của anh, tuy nhà họ Giang có điều kiện, nhưng Giang Lâm lại càng sợ sẽ đào tạo ra một kẻ bất tài với điều kiện tốt như thế này.
Cố Tương đi theo Giang trí, nghe hai người nói chuyện thì có thể nhận thấy Diệp An Ninh có mối quan hệ rất tốt với người nhà họ Giang.
Thảo nào cô ta luôn tự cho mình là đúng. Nhìn thấy Diệp An Ninh, Giang Trì không nhịn được phải nhíu mày, anh thực sự không thích cô gái này.
Nhưng có anh Cả ở đây, Giang Trì cũng không muốn anh ấy vừa về đến nhà đã bị anh làm cho khó chịu, anh nắm tay Cố Tương và bước đến chào: “Anh Cả.”
Cố Tương đi theo Giang Trà, cô nhìn thấy khuôn mặt của anh Cả, bởi vì là anh em ruột nên trông cũng hơi giống Giang Trì, nhưng anh ấy trông già dặn hơn rất nhiều.
Ánh mắt Giang Lâm rất lạnh lùng, trong mắt không hề có một chút tình cảm nào.
So với anh Hai Giang Phong, anh cả Giang Lâm trông như một đại ma vương. Cố Tương cũng chào theo Giang Trì, “Anh Cả.”
Vẻ mặt Giang Lâm không được tốt lắm, anh nhìn Giang Trì rồi mắng cho một trận: “Vết thương chưa khỏi đã chạy ra ngoài rồi, em không muốn sống nữa à? Bản thân là bác sĩ, em không cảm thấy phiền khi gặp loại bệnh nhân như thế sao?”
Trước đó Cố Tương vẫn luôn cảm thấy Giang Trì ở nhà rất bá đạo, bây giờ cô phát hiện, ở trong nhà anh chỉ là một đứa em trai thôi.
Bị anh Cả mắng, Giang Trì không cãi lại mà chỉ giải thích: “Em bận chút việc, lại không biết anh quay về, sao anh không nói cho em biết trước.”
Giang Trì kéo ghế để Cố Tương ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi. Ngay khi vừa ngồi xuống, Cố Tương đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Giang Lâm rơi vào người mình.
Giống như những mũi kim ghim vào cô, khiến cô vô vùng bối rối. Sợ anh Cả sẽ làm Cố Tương sợ hãi, Giang Trì vội vàng giới thiệu: “Anh Cả, đây là Cố Tương, vợ của em.”
Cảm giác này giống hệt một đứa trẻ đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ.
Giang Lâm nhìn Cố Tương, ánh mắt lạnh lùng đầy ẩn ý: “Trước khi trở về tôi có nghe nói rồi, cô Cố đây thật sự rất giỏi đấy.”
Cố Tương: “...”
Có thể là do lúc trước thái độ của anh Hai quá tốt, cho nên Cố Tương mới nghĩ rằng anh Cả cũng sẽ giống như anh Hai, nhưng không ngờ cô đã quá ngây thơ.
Ngay khi gặp mặt, Cố Tương đã bị coi thường một cách trần trụi.
Diệp An Ninh ngồi đó, nhìn thấy
anh Cả vừa gặp mặt đã cho Cố
Tương một đòn phủ đầu, cô ta âm
thầm nhếch miệng cười.
Cố Tương có thể dễ dàng vượt qua
cửa của Giang Trì và bà Giang,
nhưng cánh cửa của Giang Lâm đâu
dễ vượt qua như vậy.
Giang Lâm lớn hơn họ vài tuổi, khi
còn bé, người bọn họ sợ nhất chính
là Giang Lâm.
Giang Trì hỏi: “Anh Cả, sao vừa về
mà đã tức giận như vậy rồi?” Bởi vì
anh cả vừa về, cho nên giọng điệu
của Giang Trì rất khách sáo, nhưng
ý tứ bênh vực lại hết sức rõ ràng.