Giang Trì buông cô ra và cài lại dây an toàn. Cố Tương bị uy hϊếp nên không phục lắm, miệng lẩm bẩm: “Trước khi ly hôn không tìm, sau kh5i ly hôn tôi lại tìm là được rồi chứ gì?”
“Em nói cái gì cơ?” Giang Trì nghe cô lẩm bẩm một mình thì biết cô chẳng nói lời hay h6o gì, bèn trừng mắt lườm cô.
Cố Tương đành cười, “Không có gì, tôi đang khen anh là người tốt mà.”
Hai người về đến nhà7, Cố Tương xuống xe đi ở phía trước, Giang Trí đi theo phía sau, anh nhìn cô đi một mình, bóng lưng rất phóng khoáng mà không khỏi nhíu4 mày.
Vốn ban đầu anh định nói với cô về chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng vì bị gián đoạn giữa chừng... nên không tiếp tục nói về ch8uyện đó nữa.
Lúc về đến nhà, mẹ Giang Trì nhìn thấy hai người cùng về với nhau thì rất hài lòng.
Dù sao bà tạo cơ hội để Cố Tương đến gặp Giang Trà cũng là để cho hai người thân thiết với nhau hơn. Hiện tại không những ở bên ngoài với nhau cả một ngày, mà còn trở về cùng nhau, bà tất nhiên là rất vui.
Mẹ Giang Trà hỏi: “Hai đứa ăn cơm chưa?” Giang Trí đáp: “Bọn con ăn rồi.”
“Ông nội đi nghỉ ngơi rồi, hai đứa cũng mau về phòng nghỉ đi.” Bọn họ trở về hơi muộn, chậm một chút nữa thôi là bà Giang cũng chuẩn bị đi ngủ luôn rồi.
Cố Tương nghe mẹ Giang Trí nói vậy thì thở phào. Nói thật, hiện giờ cô rất sợ bị mẹ Giang Trà tra hỏi, cô có cảm giác mình giống như phạm nhân ấy.
Cô nói: “Mẹ cũng đi ngủ sớm ạ.”
Cố Tương lên tầng, cô ngồi xuống ghế sô pha và mở máy tính ra.
Hai ngày nữa là tới ngày cửa hàng thanh toán tiền lương, cô làm tài vụ nên kiêm luôn kế toán.
Giang Trì mặc kệ cô, anh biết Cố Tương là một người bận rộn, nếu không phải có người trong nhà nhìn chằm chằm thì cô chẳng thèm quan tâm đến anh luôn ấy chứ. Anh đi tắm, lúc đi ra thấy Cố Tương đang nhíu mày. Anh hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì trong công việc à?”
Cố Tương nâng cằm lên, “Tôi đang suy nghĩ về Tô Vãn.”
“Sao vậy?” Giang Trì hỏi. Cố Tương nói: “Lấy được ông chồng giàu có tốt thật, chẳng trách cậu ta lại kiêu ngạo như vậy.”
Cô mở cửa hàng, mỗi tháng phải chi tiền thuê nhà, tiền điện tiên nước, tiền thuê nhân viên, nên đúng là không có nhiều tiền.
Giang Trà liếc cô một cái, “Sao hả, lấy Giang Trì tôi làm em thiệt thòi?”
Lúc anh nói câu này, giọng điệu đầy oán trách. Giang Trà tự nhận mình chẳng hề thua kém ông chồng của Tô Vãn!
Tại sao khi đến miệng Cố Tương, anh lại có vẻ như không bằng người khác vậy. Cố Tương nghe anh nói mà bật cười, “Không phải thể. Nhưng, tôi và anh không giống họ mà.”
Tài sản của anh chẳng có liên quan gì đến cô. Giang Trà trừng mắt với Cố Tương, sau đó đi ngủ luôn.
“Ngày mai tôi có ca phẫu thuật, mười giờ bắt đầu.” Anh nói với Cố Tương: “Em cũng đi ngủ sớm đi! Nhớ, đừng làm phiền đến tôi.”
“Biết rồi.” Cố Tương cất máy tính, cô biết lúc anh ngủ không thích có tiếng ồn, anh sẽ bực.
Cô lập tức đi rửa mặt. *
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc mười giờ sáng, phải đến buổi chiều mới kết thúc.
Giang Trì đã rời nhà từ sáng sớm.
Cố Tương còn đang phát sầu vì chuyện tiền bạc, nên lúc ăn cơm cũng hơi mất tập trung.
Mẹ Giang Trà gọi vài tiếng, Cố Tương mới có phản ứng, “Mẹ ạ.” Mẹ Giang Trà hỏi: “Con đang suy nghĩ cái gì vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon à.”
“Con ngủ rất ngon ạ.” Cố Tương mỉm cười, không muốn nhắc đến chuyện công việc,
Mẹ Giang Trì nói: “Chiều nay con có ở cửa hàng không? Con gửi địa chỉ cửa hàng cho mẹ, mẹ qua thăm.”
“Mẹ muốn tới thật ạ?” Cố Tương hơi ngạc nhiên.
Mẹ Giang Trì: “Sao thế, không chào
đón mẹ à?” “Không ai không ạ.” Cố
Tương vội nói: “Rất hoan nghênh
ạ.”
Cô bảo: “Vậy con gửi địa chỉ vào
WeChat của mẹ nhé
Trước đó cô đã kết bạn với tài khoản
WeChat của mẹ Giang Trì.
Mẹ Giang Trà nói: “Ừ.”