Sau khi Cố Tương và mẹ Giang Trà cùng đi dạo phố, họ trở về nhà, Giang Trà đã về rồi. Anh đứng bên ao cá và đang cho cá ăn. 5
“Con về rồi à?” Mẹ Giang Trà hỏi,
Anh ngẩng đầu lên đáp lại mẹ, rồi chuyển tầm nhìn sang người Cố Tương. Mẹ6 Giang Trí không để ý đến hai người, bà bảo người giúp việc đem đồ đã mua mang vào phòng cho bà. Cố Tương đi đến bên cạnh a7nh, cô hỏi: “Ca mổ thế nào rồi?” Cô biết hôm nay anh làm phẫu thuật cho ông cụ Dương.
Giang Trà đáp: “Ừ.”
“T4hế là rất thuận lợi há, chúc mừng.” Không biết tại sao, Cố Tương phát hiện mình còn để ý đến kết quả ca phẫu thuật hơn cả a8nh.
Thậm chí cô còn định gọi điện thoại hỏi thăm cơ.
Có thể là bởi vì, sau khi tiếp xúc với anh một thời gian, cô nhận ra rằng ngoài thân phận bác sĩ thì anh chỉ là một người bình thường, biết tức giận, biết vui vẻ, chứ không phải là một vị thần.
Giang Trì nói: “Cảm ơn.”
Anh đặt chiếc bát còn một nửa thức ăn cho cá vào tay Cố Tương, Cố Tương tiếp nhận công việc của anh, cô ném thức ăn xuống, có rất nhiều con cá bơi tới, trông khá thú vị.
Cố Tương nói: “Tôi không biết ở đây có hồ cá đầy, trước đây tôi không để ý.”
“...” Giang Trà hỏi: “Vậy em để ý cái gì? Nói gì thì nói em cũng ở đây được mấy hôm rồi mà chẳng có một tí tiến bộ nào cả.”
Giọng điệu của Giang Trí rất là ghét bỏ.
Cố Tương nghe anh nói mà luôn cảm thấy anh đúng là rất thiếu đòn.
Nhưng... đúng là cô cũng không để ý đến những thứ này thật.
Căn biệt thự của nhà họ Giang rất lớn, mà bình thường cố lại lười đi dạo xung quanh.
Hơn nữa, đối với cô, nơi này là một nơi xa lạ...
Cô không lên tiếng, cho cá ăn xong cô cầm bát đi vào trong nhà, Giang Trì cũng đi theo. Người giúp việc đã nấu xong cơm, mẹ Giang Trà đang đứng nói chuyện trong bếp, thấy hai người bước vào thì bảo: “Đi rửa tay ăn cơm đi.”
Cố Tương ngoan ngoãn đi rửa tay.
Bữa tối vẫn chỉ có Cố Tương, Giang Trà, mẹ Giang Trị và ông nội. Trong bữa ăn, Cố Tương ngồi yên lặng bên cạnh Giang Trì, bà Giang lại lên tiếng hỏi anh: “Ngày mai con được nghỉ không?” Giang Trì hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao ạ?”
Bà Giang nói: “Nếu con rảnh thì đi cùng Cố Tương về nhà mẹ đẻ một chuyến đi. Hai đứa đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi mà con còn chưa cùng con bé về nhà bên ấy lần nào đâu đấy, thể làm sao được?”
Nghe thấy chữ nhà mẹ đẻ, Cố Tương hơi ngẩn ra.
Cô thừa nhận mình là người rất máu lạnh, từ lúc chuyển đi đến giờ cô không liên lạc với gia đình, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện quay trở lại ngôi nhà đó nữa, cô luôn cảm thấy mình đã hoàn toàn được giải thoát.
Nhưng, cô không muốn trở về không có nghĩa là người của nhà họ Giang sẽ không liên hệ. ở trong mắt nhà họ Giang, Cố Tương là con gái của nhà họ Mạnh...
Mà cũng bởi vì nhà họ Mạnh, bọn họ mới để cô tới làm dâu.
Tuy nhà họ Mạnh không giàu có bằng nhà họ Giang, nhưng cũng miễn cưỡng được coi là môn đăng hộ đối.
Trên thực tế, một gia đình như nhà họ không thể tìm một cô bé lọ lem trong tay không có cái gì cả được.
Không có nhà họ Mạnh, hình như cô chẳng là gì.
Giang Trì liếc nhìn Cố Tương, dù
sao mấy ngày gần đây ở chung, anh
cũng có một chút tình cảm với cô.
Cùng cô về nhà bố mẹ đẻ là việc nên
làm.
Anh bèn đáp: “Vâng”
Bà Giang nói: “Vậy để mẹ bảo lão
Đỗ chuẩn bị quà cáp cẩn thận cho
hai đứa.” Ăn cơm xong, mẹ Giang
Trí đi chuẩn bị ngay. Cố Tương trở
về phòng, thấy cửa sổ đang mở, cô
đi đến định đóng lại, có gió đêm thổi
qua, cô đứng ở bên cửa sổ mà cảm
xúc hạ thấp xuống khiến cô không
thể không đứng ngẩn người một
lúc.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Giang
Trà đi tới đứng ở bên cạnh cô, anh
liếc mắt nhìn Cố Tương đang đứng
nghệt mặt ở chỗ này rồi đưa tay
đóng cửa sổ lại.