Từ trước đến nay Mạnh Nghiên vẫn luôn là một người rất để ý đến hình tượng của mình, mẹ Cố Tương gặp ai cũng khen Nghiên Nghiên của b5à ta ngoan ngoãn lễ phép, nếu để bà ta nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Mạnh Nghiên, thì chắc bà ta phải ngất đi vì tức mất!
Cậu6 thanh niên ở bên cạnh trông khá đẹp trai, thấy hai cô gái đánh nhau thì vội nói: “Mạnh Nghiên, cô thôi đi! Không liên quan gì đến cô7 ấy, là chính tôi không thích cô!”
Nghe xong lời của cậu thanh niên nói, Mạnh Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta với vẻ mặt khó4 tin, “Anh không thích em? Lúc anh cặp với em đâu phải nói như vậy.”
Thừa dịp Mạnh Nghiên đang tức giận, Liễu Nguyệt nhanh ch8ân trốn ra sau lưng cậu thanh niên, “Đàn ông đều thích con gái đẹp, trông dáng dấp có thể kia sao không về nhà mà soi gương lại đi! Gia Niên đã không thích cô từ lâu rồi! Anh ấy vẫn luôn ám chỉ những chính cô nhìn không hiểu đấy chứ.”
“... Cô nói cái gì?” Mạnh Nghiên nghe cô bạn nói như thế thì tức đến mức sắp nổ tung.
Đúng thế!
Cô ta thừa hưởng rất nhiều khuyết điểm của bố mẹ, không hề giống Cố Tương rất giống mẹ, được thừa hưởng tất cả những ưu điểm của mẹ.
Nhưng... Mạnh Nghiên cũng không cảm thấy mình xấu.
Không ngờ rằng bây giờ lại bị người ta nói là xấu xí! Cô ta nhìn cậu thanh niên, “Khang Gia Niên, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi!” Khang Gia Niên hơi chột dạ nhìn Mạnh Nghiên, “Tôi xin lỗi.”
Mạnh Nghiên nghe cậu ta nói như vậy thì tức giận đến mức phát khóc rồi chạy đi.
Vì quá vội vàng nên cô ta cũng không phát hiện ra Cố Tương và Bạch Vi.
Cố Tương đi về phía thang máy, Bạch Vi đi theo hỏi cô: “Mạnh Nghiên có bạn trai lúc nào vậy.”
“Không biết.” Cố Tương nói: “Con bé không bao giờ chia sẻ với tớ về chuyện của nó.”
Mạnh Nghiên luôn coi cô như kẻ thù. Có đôi khi nó gọi cô là chị, cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Cố Tương và Bạch Vi tiến vào thang máy, Khang Gia Niên cùng Liêu Nguyệt cũng đi vào trong, cả hai thân mật đến mức chỉ thiếu nước dính luôn vào với nhau.
Liễu Nguyệt cầm điện thoại lên soi mặt mình, cô ta hờn dỗi nói: “Mặt em bị cậu ta làm bị thương rồi này.”
“Đâu anh xem nào.” Khang Gia Niên cúi đầu xuống dỗ dành cô nàng.
Hai người này dính chặt lấy nhau, Bạch Vi liếc sang Cố Tương, cảm thấy đau cả đầu.
Bạch Vi mới bị bạn trai phản bội nên ghét nhất là cái thứ sinh vật tên gọi kẻ thứ ba này, mà bây giờ lại đang có một đứa đứng ở trước mặt bọn họ. “Niên à, Mạnh Nghiên không sao đâu, anh đừng bận tâm làm gì. Nhà cậu ta giàu lắm, cậu ta chẳng thiếu cái gì cả. Không giống em, ngoài anh ra em không còn gì nữa!” “Ừ.” Khang Gia Niên nắm chặt tay của Liễu Nguyệt, cậu ta nói: “Bé cưng à, sau này anh sẽ hết lòng yêu em!”
“Nhưng mà, Mạnh Nghiên cũng buồn cười thật đấy, trông cậu ta như thế kia mà lại cảm thấy là anh sẽ thích cậu ta nhỉ. Lúc cậu ta theo đuổi anh, không biết cậu ta lấy can đảm từ đầu nữa. Không phải chỉ là gia đình có mấy đồng tiền bẩn thôi à? Có gì đặc biệt hơn người khác chứ?”
Liễu Nguyệt vừa mới nói xong câu này, mông đã bị đạp cho một củ.
Cố Tương thế, cô thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác đâu, nhất là chuyện của Mạnh Nghiên, nhưng có thực sự không thể nhịn được! Con bé này thật sự quá buồn nôn, không hề kém cạnh so với ả bồ nhí kia của Hạ Văn Hiên. Bạch Vi đứng ở bên cạnh Cố Tương, cô ấy nhìn thấy tất cả nhưng muốn ngăn lại đã không còn kịp nữa rồi. Cô ấy chỉ có thể bất lực giật giật khóe miệng.
Chịu thôi, ai bảo Tương Tương nhà cô ấy có tính cách như vậy chứ.
Liễu Nguyệt bị đá thì vội vàng quay đầu lại, “Ai làm đấy?”
Giọng điệu cũng không còn òn ẻn
như vừa rồi nữa.
Cố Tương nhìn cô ta rồi hỏi: “Cô
cảm thấy mình đẹp lắm à?”
Liễu Nguyệt trừng mắt với Cố
Tương, cô ta đang định nói đẹp hơn
cô... thì nhìn thấy gương mặt của Cố
Tương, thế là không dám mắng như
vậy nữa.
Cố Tương cao 1m68, rất gầy, dáng
người dong dỏng, nước da trắng...
Đôi mắt to tròn... Các nét trên khuôn
mặt cô thật ra cũng không có gì đặc
biệt nổi bật, nhưng tựu chung lại thì
trông rất đẹp.