Dù sao cũng đang ở nhà họ Mạnh, mẹ cô và chủ Mạnh vẫn đang nhìn bọn họ, Cố Tương không thể đuổi anh xuống xe ở trước mặt mọi người được.
Cô không sợ mẹ, nhưng nếu mẹ không vui sẽ lại đến cằn nhằn làm cô cảm thấy bực bội. Cho nên cô rất lười làm mấy chuyện khiến mọi người không th6oải mái.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mạnh, Cố Tương không vội vã quay trở về nhà họ Giang mà muốn mang máy quay đến cửa hàng trước, để lần 7sau cô không cần phải mang đến nữa.
Trên xe, Giang Trì ngồi rất yên lặng, anh là một người bận rộn, bình thường mà có thời gian anh đều 4đi làm việc của mình, tâm trí cũng dồn hết vào công việc. Lúc này, anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lặn, tất cả đèn đường đều được bật 8sáng, thành phố rực rỡ ánh đèn lại mang một vẻ yên bình khó tả.
Hiếm khi anh được thả lỏng, không suy nghĩ gì, chỉ lẳng lặng nghe cô gái bên cạnh nói chuyện. Cố Tương nói: “A phải, chúng ta đã ở bên nhà của ông nội được mấy ngày rồi, tôi đang nghĩ hay là nói với ông nội một tiếng, chúng ta trở về nhà riêng thôi.” Cố Tương thực sự không muốn trở về nhà họ Giang và bị buộc phải sống chung một phòng với Giang Trì. Ở khu chung cư Vịnh Tiểu Long, ít nhất cô còn có phòng riêng, không cần phải sợ mỗi đêm đi ngủ lại phát sinh chuyện gì cùng anh.
Giang Trì nghe cô nói mà thắc mắc: “Tại sao?”
“Chỗ đó gần bệnh viện của anh hơn, mỗi ngày anh cũng không cần lái xe quá lâu đi đi lại lại rất cực khổ, không phải sao?”
Cô nói như thể mình rất quan tâm anh.
Đương nhiên, chuyện đó đúng là cũng có lợi cho Giang Trì.
Lúc trước anh vốn cũng không sống ở nhà chính của nhà họ Giang, mà sống ở khu chung cư Vịnh Tiểu Long, chính là vì cảm thấy nhà họ Giang quá xa xôi, khu Vịnh Tiểu Long gần bệnh viện hơn rất nhiều.
Giang Trà: “Nói như vậy thì tôi hắn phải nên cảm ơn em đã suy nghĩ thay cho tôi.”
Cố Tương nghiêm trang, nói: “Đấy là việc tôi nên làm mà.”
Giang Trí cong môi, anh không nói tốt, cũng không nói không tốt. Cố Tương coi như anh đã chấp nhận.
Cô bảo: “Vậy thì chờ lát nữa về đến nhà, chúng ta sẽ cùng nói chuyện với ông nội nhé. Như thế ông nội cũng sẽ không mắng anh.”
Giang Trì: “Tùy em.”
Không ở nhà bên đấy cũng tốt, đỡ cho anh ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui đúng là rất mệt mỏi.
Vì Giang Trí đã đồng ý lời đề nghị của mình nên Cố Tương rất vui vẻ, cô đỗ xe ở trước cửa hàng rồi bảo với Giang Trì: “Anh ở trong xe chờ tôi một chút, tôi đưa máy quay phim vào trong rồi sẽ ra ngay.”
Nói rồi, cô mở cửa xuống xe, Giang Trà cũng đi theo,
Cố Tương thắc mắc nhìn anh, thấy Giang Trì đã giúp cô cầm máy quay phim.
Cô hơi ngạc nhiên, “Anh muốn đi vào hả?”
Giang Trì bảo: “Ừ, vào xin em cốc nước.”
Anh đã nói như vậy, Cố Tương cũng không thể không cho người ta uống nước được.
Cô đành phải cùng Giang Trà đi vào trong cửa hàng.
Bên trong, có nhiều nhân viên đã tan làm, chỉ còn hai người ở lại trực.
Hạ Văn Hiên cũng đang ở đây, anh ta biết Cố Tương rất hung dữ nên lần nào cũng né Cố Tương để tìm Bạch Vi.
Lúc này nhìn thấy Cố Tương đi vào, anh ta vội vàng đứng lên, trông khá chột dạ, anh ta nói với Bạch Vi: “Anh đi về đây.”
Lúc anh ta đi ra, vừa đúng lúc đụng
phải Giang Trí đang tiến vào, nhìn
thấy Giang Trà, anh ta vội chào hỏi:
“Phó Viện trưởng Giang.”
Giang Trà hững hờ đáp lại, sau đó
Hạ Văn Hiện đi luôn.
Thật ra anh ta rất muốn gặp Giang
Trà để xin xỏ, nhưng... Cổ Tương
đang ở chỗ này, mà anh ta thực sự
không muốn đối đầu với Cố Tương.
Mỗi lần nhìn thấy gã đàn ông khốn
nạn này là Cố Tương lại thấy khó
chịu, thấy Bạch Vi ngồi đó, cô hỏi:
“Sao anh ta lại tới đây?” Bạch Vi trả
lời: “Anh ta tới đàm phán về chuyện
căn hộ.”