Dụ Lang

Dụ Lang - Chương 8: Cầm Tâm tam điệp đạo sơ thành




Hàn Sâm gạt hai tay Thẩm Thất ra, mặt lạnh nói: “Ta không mua cho nàng,nàng sẽ tự đi mua sao?” Thẩm Thất chột dạ cười một tiếng, thấy y đặcbiệt đi mua quần áo, một chút không vui trong lòng lại tan thành mâykhói, cũng không phải là quên, chỉ là cảm thấy thời gian tốt đẹp như vậy dùng để cãi nhau thực sự là không đáng. “Chàng chưa dùng cơm sao?”

“Phu nhân nửa đêm chưa về, nàng nói có nam nhân nào còn tâm tư dùng cơm?” Hàn Sâm nhìn cũng không nhìn vào Thẩm Thất.

“Tiền nhi, đi hâm nóng thức ăn lại bưng vào đây.” Thẩm Thất nghe thấy Hàn Sâm nói hai chữ “phu nhân” liền cảm thấy ngọt ngào, so với hai chữ “ái phi” kia thật đúng là khác một trời một vực.

Thẩm Thất đi vàophòng trong thay quần áo ngày thường, lúc đi ra thì thấy Tiền nhi bưngthức ăn đi vào. Hàn Sâm ngồi thẳng người chuẩn bị dùng cơm, lại bị ThẩmThất một phen đè lại, từ trong tay Tiền nhi tiếp nhận bát đũa, gắp mộtmiếng vịt bát tiên Hàn Sâm thích đưa đến bên miệng y.

Hàn Sâm quay mặt đi, “Để bổn vương tự ăn, nàng làm như ai cũng giống cái túi hẹp hòi là nàng?” Ngữ khí ấm lại không ít.

“Để thiếp đút cho chàng đi, rất thú vị, chẳng trách Vương gia thích đútthiếp ăn cơm như vậy.” Thẩm Thất cười đến đỏ mặt, nàng cũng biết nhữnglời này rất không có phẩm hạnh, nhưng nàng làm sao biết được, Hàn Sâuđâu thích đút cho nàng ăn, hoàn toàn là bị nàng ép buộc.

Hàn Sâm vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng lại không cự tuyệt. Thẩm Thất hầu hạ y đến thoải mái khoan khoái, ngay cả nước xúc miệng cũng tự nàngnâng lên hầu hạ.

“Sau này thiếp sẽ không mua quần áo mắc như vậy.” Thẩm Thất cam đoan nói, hà tất vì một bộ y phục nàng chỉ mặc mộtlần mà cãi nhau, nàng quan tâm nhất cũng chỉ là sự thiên vị của Hàn Sâmmà thôi.

Hàn Sâm xoa nhẹ tóc của Thẩm Thất, thở dài mộttiếng, “Thế thì không cần, gương mặt đẹp như vậy, đương nhiên cần phảimặc quần áo đẹp để làm nổi bật.”

Thẩm Thất không biết nêncao hứng vì Hàn Sâm khen mình đẹp, hay là nên khó chịu vì ý khác tronglời nói. Ý trong lời của y, giống như mình là một nữ tử nông cạn chỉbiết mua quần áo làm đẹp, Thẩm Thất rất là không vui.

“Tại sao đột nhiên lại để La tỷ tỷ quản gia tiền vật vậy?” Trong lòng Thẩm Thất còn bực bội chuyện này.

“À, người làm trong phòng thu chi trước kia vì trong nhà có chuyện nên nghỉ làm rồi, bổn vương để cho Tuệ Quyên xử lý, lúc nàng ấy ở An Dương đãquen xử lý những chuyện này rồi.”

“Vậy thiếp thì sao?” Thẩm Thất cảm thấy y cực kỳ không tín nhiệm mình.

“Nếu giao cho nàng xử lý, phỏng chừng trong phủ này không đến vài ngày sẽkhông có tiền công để phát.” Hàn Sâm cười một tiếng nhéo nhéo cái mũiThẩm Thất.

Thẩm Thất bĩu môi, nhất định sẽ có một ngày y nhìn mình bằng cặp mắt khác.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thất không dám tiếp tục làm nũng quấn quýt lấy HànSâm nữa, nàng biết y bận rộn, không thích nằm trên giường quá lâu. Nghĩđến Thẩm Thất nàng trước kia là người không sợ trời không sợ đất, hiệngiờ lại bị cản trở khắp nơi, coi như là báo ứng. Sáng sớm Thẩm Thất lấycớ thân thể Triệu thị không tốt miễn cho hai người La, Triệu đến vấn an, cho nên khẩu vị không tệ.

“Tại sao hôm nay nàng...” Hàn Sâm thấy Thẩm Thất nghe lời như vậy thật sự có chút kinh ngạc.

Thẩm Thất vòng lấy cánh tay của Hàn Sâm, “Gia ăn xong rồi sao? Vậy thì mau đến thư phòng đi.”

Hàn Sâm đứng dậy đi ra ngoài, mà tay của Thẩm Thất lại không buông ra, “Ainha, thời tiết đầu xuân thật đẹp, rất thích hợp cho việc tản bộ buổisáng.” Sau đó dùng ánh mắt yêu kiều nhìn Hàn Sâm, y cũng không tiện nóigì. Thẩm Thất xem như bắt được Hàn Sâm, chỉ cần hành vi của nàng khôngquá phận, y đều sẽ khoan dung.

Cứ như vậy, Thẩm Thất luônluôn đi theo Hàn Sâm đến cửa thư phòng, hai môn thần giữ cửa coi như làbị nàng vất vưởng mà quen mặt. Thẩm Thất cắn môi, cố gắng cười tươi phất phất tay với Hàn Sâm, mặc cho ai cũng có thể đi vào đôi mắt ngập nướcnày của nàng, chỉ sợ gió thôi qua, là sẽ đổ mưa xuống.

Thủvệ Vương Vĩ và Quan Lập Phi nhìn thấy đều không đành lòng, thầm bội phục ý chí của Vương gia, đối mặt với một mỹ nhân yểu điệu như vậy cũng cóthể xoay người bỏ đi.

Thẩm Thất thấy Hàn Sâm xoay người tiến vào trong, lúc này mới rời đi, bĩu môi, nàng đã diễn thành như vậy màvẫn không thấy y có chút không đành lòng, bất quá liệt lang sợ triền nữ, Thẩm Thất đã hạ quyết tâm cần phải quấn quít lấy y.

Mấyngày nay Thẩm Thất rất yên tĩnh, không gây ra thêm bất kỳ phiền toáinào, chỉ là sáng sớm mỗi ngày đều đúng giờ đợi ở bên trong đình trên con đường đi qua Tu Trúc lâu. Dần dà còn cùng hai thủ vệ kia nói chuyện mấy câu, mọi người thường xuyên đến thư phòng cũng hiểu được bảy tám phần.

Buổi chiều mỗi ngày, lúc nào nàng cũng đem một bát canh sâm lớn đi đến TuTrúc lâu, sau đó để thủ vệ đem vào bên trong, bát canh lớn kia chắc chắn một mình Hàn Sâm dùng không hết nên đương nhiên người thấy cũng cóphần. Ăn người nhu nhược, Hàn Sâm lòng dạ ác độc, những người này có thể cũng có chút ngượng ngùng. Thẩm Thất cảm thấy hài lòng với trí thôngminh của mình nên không ngừng hoan hô.

“Hôm nay bổn vương phải đi ra ngoài.” Một ngày kia lúc Hàn Sâm nhìn thấy Thẩm Thất ở chỗ cũ thật sự không thể không nói.

“Vương gia muốn đi mấy ngày?” Thẩm Thất vừa nghe thế liền nóng nảy, tiến lên ôm lấy cánh tay Hàn Sâm không chịu buông ra.

Hàn Sâm bất đắc dĩ nhìn La thị ở bên cạnh cười cười, ý bảo nàng trở vềtrước. Thẩm Thất thì ở phía sau La thị trừng mắt nhìn nàng một cái, sauđó lại quay sang nơi khác, thật sự là chướng mắt mà.

“Đi hai ba ngày sẽ trở về.” Hàn Sâm đi ra ngoài, Thẩm Thất cũng đi theo, y thấy Thẩm Thất đi theo cũng không nói gì, bởi vì y đã quen với việc nàngdính bên người rồi. Đến khi y thấy Thẩm Thất dắt theo một con ngựa, lúcnày y mới hiểu tiểu nha đầu này cũng muốn đi theo.

“Ta đi làm chính sự.” Hàn Sâm lạnh mặt.

Thẩm Thất bĩu môi, trong mắt bắt đầu ánh lên nước mắt, hôm nay nàng hiểuđược, đứng ở trước mặt Hàn Sâm làm ra bất kỳ động tác hay lời nói lấylòng nào cũng đều vô dụng, nàng chỉ có thể đứng nhìn, đối với Hàn Sâmsinh ra áp lực vô hình. “Gia, bên người ngài không có người hầu hạ dùsao cũng không tiện, thiếp đi theo vừa vặn có thể hầu hạ cho chàng nha.”

“Là bổn vươn hầu hạ nàng hay nàng hầu hạ bổn vương?” Hàn Sâm muốn đẩy tay Thẩm Thất ra.

Thẩm Thất ngượng ngùng cười ra tiếng, bất quá lại càng dính vào Hàn Sâm chặt hơn, dẫn tới một trận âm thanh buồn cười xung quanh. “Có phải chàng cóngười ở bên ngoài rồi hay không?” Thẩm Thất thấp giọng hỏi, khuôn mặt cọ cọ trên ngực Hàn Sâm.

“Aizz, hành lý nàng cũng chưa thuthập, bổn vương lại vội vã lên đường.” Hàn Sâm giữ bả vai Thẩm Thất, đẩy nàng rời khỏi người mình.

“Không sao, không sao. Tới đó mua cũng được à.” Thẩm Thất tiện thể lại níu lấy cánh tay Hàn Sâm, nhìn bộdáng kiên định kia, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nếu Hàn Sâm bỏ nàng ra, nàng nhất định sẽ ôm lấy bắp đùi của y.

“Không phải nàng không biết cưỡi ngựa sao?”

Lúc này Thẩm Thất mới nhớ tới đợt đi săn trước kia, nhanh chóng cười ngây ngô, “Thiếp quýnh quá nên quên mất.”

“Vẫn chưa chuẩn bị xe ngựa.” Hàn Sâm bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thất một lát.

“Thiếp với Vương gia cưỡi chung một con ngựa có được không?” Thẩm Thất lôi kéo tay áo Hàn Sâm, yêu kiều lắc lắc, cho dù là ai cũng không nỡ bỏ rơinàng.

Bất quá lúc Hàn Sâm thực sự mang theo Thẩm Thất đicùng, nàng liền hối hận. Nơi bọn họ muốn đến cũng không xa lắm, khoái mã đi gấp một ngày là tới. Thẩm Thất cảm thấy bụi đất đều sắp bịt kín mắtmũi miệng tai của nàng, còn Hàn Sâm vẫn là một bộ dáng thoải mái, khôngbiết là lỗi giác của nàng, hay là thật sự y không có chút bụi bậm.

Dáng vẻ đi đường của Thẩm Thất cũng có chút biến dạng, một đường xóc nảykhiến nàng vô cùng đau đớn. Bọn họ đi tới một nơi gọi là trấn Thạch Đầu, đối diện với Đông Hoa, có ranh giới là sông Hoa. Thẩm Thất không biếtHàn Sâm đến nơi đây để làm cái gì, bất quá cũng không dám hỏi nhiều,không dám dò la nhiều. Có một số việc không biết đó chính là phúc khí.

“Gia.” Một người đàn ông trung niên mở cửa ra, vừa nhìn thấy tựa như một lãobản kinh doanh nhiều năm, nhìn bộ dáng khúm núm kia, Thẩm Thất cảm thấyông ta nhất định là lão bản của khách điếm. Thẩm Thất đi theo Hàn Sâm từ nơi này tiến vào cửa sau của tòa nhà, từ điểm này nàng liền biết, ở chỗ này thân phận của Hàn Sâm là bí ẩn.

“Vị này là...” Lưchưởng quầy kia không biết nên xưng hô với Thẩm Thất như thế nào, bởi vì Hàn Sâm chưa từng mang theo nữ nhân tới đây, mà bọn họ lại không dám tự tiện dò la chuyện của chủ nhân.

“Là phu nhân của ta.”

Lư chưởng quầy nhanh chóng khom người hành lễ, để bọn họ đi vào bên trong.

“Đi tìm xem ta có Kim Ốc Tàng Kiều không?” Hàn Sâm dặn dò Biện Trác lưu lại trông nom rồi rời đi.

Ngược lại Thẩm Thất không bị lời nói có phần chế nhạo của Hàn Sâm hù sợ, nàng còn thật sự đi xem chung quanh, nhìn xem có thể phát hiện ra một chútdấu vết nào không. Bất quá sự thật chứng minh, Hàn Sâm thật sự khôngtiếp cận nữ sắc, Thẩm Thất nhớ tới Ngũ ca của mình lúc còn trẻ thườnghay cao ngạo luôn luôn đi dạo trong thanh lâu, lại dời ánh mắt đến trênmặt Hàn Sâm, như nghĩ tới cái gì.

Trong phủ này ngay cả mộtnha đầu hầu hạ cũng không có, chỉ có mấy gã sai vặt. Đem mắt nhìn lạitất cả đều là tường tro ngói đen, trong viện trừ bỏ mấy cây cổ thụ ra,ngảy cả hoa cũng không có một chậu. Thẩm Thất đi đến gian phòng lúctrước Hàn Sâm ở, cũng rất sơ sài. Nàng sai gả sai vặt đem một chậu nướctới, tùy tiện dọn dẹp một chút, lại nghe thấy Biện Trác đến thỉnh nàngdùng bữa.

“Có tìm được gì không?” Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất cười cười.

Thẩm Thất xấu hổ ngồi xuống, vùi đầu dùng cơm, may mắn mùi vị của thức ăn không tệ.

“Dùng xong thiện nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, bổn vương còn có việcphải làm.” Hàn Sâm phất phất mấy sợ tóc rớt xuống của Thẩm Thất, “Tạisao không cắt tỉa một chút?”

Thẩm Thất vừa nghe y nói muốnmình nghỉ ngơi ra thì chẳng quan tâm đến cái gì khác, “Đừng mà, cănphòng kia tối đen thật khiến người ta sợ hãi, để cho thiếp đi theo chàng được không, thiếp cam đoan không nghe không nhìn, sẽ ngồi yên lặng mộtchỗ, được không?” Thẩm Thất biết yêu cầu này của mình rất quá phận, HànSâm làm việc thần thần bí bí, chỉ sợ luôn luôn đề phòng mình.

Quả nhiên Hàn Sâm không trả lời.

“Thiếp sợ ma, nói không chừng trong phòng kia chả biết lúc nào sẽ bay tới mộtngười xa lạ, thiếp sẽ bị hù chết.” Thẩm Thất nói xong hai mắt đã đẫm lệmông lung.

“Nàng làm việc gì trái với lương tâm nên sợ quỷ?” Hàn Sâm nói không khỏi có chút châm chọc.

Thẩm Thất bị khinh bỉ trong mắt y làm cho hoảng sợ, như thể y đã sớm chorằng mình làm việc trái với lương tâm, nàng cẩn thận nhớ lại một chút,chuyện trái với lương tâm khiến quỷ đến tìm mình thì quả thực không có,nhưng nàng vẫn sợ.

Cuối cùng Hàn Sâm không đáp ứng, lòng dạsắt đá đến ghê gớm, nước mắt của Thẩm Thất thật sự chảy ra, y cũng không mềm lòng. Thẩm Thất ủy ủy khuất khuất đi đến căn phòng kia, sắc trờitối đen, ngọn đèn trong phòng mờ nhạt, nhìn thế nào cũng không có thoảimái như tẩm phòng ở vương phủ. Huống hồ là nơi xa lạ, chung quanh yêntĩnh ngay cả tiếng cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Thẩm Thấtcố gắng đè xuống bất an trong lòng, cái cổ cứng ngắc nằm ở trên giường,tư thế kia chính là vừa nghe thấy tiếng động lạ thì lập tức bật ngườidậy. Đến khuya, bên ngoài vừa vặn nổi gió, có tiếng động của lá rụng dogió quét qua, nghe rất giống như tiếng người đi bộ sắp tới gần, ThẩmThất “oa” lên, cảm thấy mình hoàn toàn không thể ở lại một mình chỗ nàynữa, vội vàng cuốn lấy chăn chạy tới thư phòng nghị sự của Hàn Sâm.

Thẩm Thất bị hoảng sợ vô cớ, cũng chạm vào tính khí của nàng, nàng được chamẹ chìu đến không sợ trời không sợ đất, lúc này không đi tìm Hàn Sâmtiếp tục cầu xin nữa, trực tiếp trải đệm ở trước cửa phòng nghị sự củaHàn Sâm, một mình ủy ủy khuất khuất ngồi cuộn ở trên tấm đệm, rất làđáng thương. Khiến cho mấy người đi tới hồi sự đều không dám vào cửa,lúng túng đứng ở chỗ rẽ.

“Nàng làm cái gì vậy?” Hàn Sâmbước ra phòng nghị sự, lúc y nghe gã sai vặt bẩm báo nói Thẩm Thất trảichăn đệm ngồi ở ngoài cửa cũng cả kinh.

“Thiếp sợ.” ThẩmThất vốn đang ủy khuất, hơn nữa vừa sợ vừa lạnh, nước mắt đã tràn đầykhóe mi thế nhưng lại không chịu rơi xuống, khiến cho đôi mắt lưng tròng nước nổi bật lên càng phát ra áng sáng sóng mông lung, khiến người tathương xót không thôi.

“Mau trở về.” Hàn Sâm nghiêm mặt, âmthanh lạnh lẽo, mấy người đứng đợi ở xung quanh cũng biết đây là điềmbáo y tức giận, sớm đã bị dọa đến kinh hồn táng đảm, nhưng Thẩm Thất lại không để ý tới. Ngược lại càng tệ hại hơn dùng tay ôm chặt lấy khungcửa, chính là bộ dáng ngươi có kéo nàng cũng không đi. Trên mặt là phong tình điềm đạm đáng yêu, trong ánh mắt buồn bã kia giống như đang tráchcứ lòng người cứng rắn, tại sao có thể bỏ được bộ dáng yếu đuối bị kinhhãi bực này của nàng.

Đám người xung quanh vụng trộm nhìnxem sớm đã bị nàng dáng vẻ vừa rung động lòng người vừa phong tình điềmđạm đáng yêu này của nàng làm cho mềm lòng, không còn tâm tính chế giễunữa mà ngược lại có chút oán trách với lòng dạ sắt đá của Hàn Sâm. Nhắctới phong thái tươi sáng hoa lệ, những nữ tử bình thường lúc nào cũngbày ra phong thái như vậy, mặc dù nhìn thì mê người thật nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày trở nên nhàm chán. Ngược lại không bằng Thẩm Thấtcó sắc đẹp tuyệt trần bực này, trong ngày thường khí phách hào hứngkhông ai bì nổi, so sánh với dáng vẻ đáng thương lúc này, càng khiến cho người ta cảm giác thấy có hàng ngàn mùi vị, có hình dáng xinh đẹp vôcùng đẳng cấp.

Hàn Sâm tiếp tục cứng rắn, gặp phải người da mặt dày như vậy thật sự không còn biện pháp nào. “Vào đi.”

Thẩm Thất như được đại xá, nhảy dựng lên hôn một cái ‘bẹp’ ở trên mặt củaHàn Sâm, mọi người xung quanh nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, xấu hổ quay đầu đi, phong thái hoa lệ kia lập tức tan thành mây khói, lại giống như đánh tan mây nhìn thấy bầu trời, xinh đẹp khiến người ta không thể nhìn thẳng. Vừa tĩnh lặng, trong một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến cho người ta trải qua hai mùa đông hạ, mùi vị rất chân thực, đủ để khiếncho người ta nếm thử hai ngày hai đêm.

Vừa vào phòng, ThẩmThất lập tức nhìn thấy có mấy người đàn ông xa lạ đang nói chuyện, dưquang khóe mắt không ngừng liếc nhìn nàng, nhưng không dám nhìn trựctiếp, Hàn Sâm giới thiệu từng người, ngược lại nàng thoải mái kiến lễ,đoan trang cao quý, không hề giống một nữ nhân vô lại trải chăn đệm rangồi trước cửa ở bên ngoài ban nãy.

Thẩm Thất nhìn thấy bêncạnh phòng có một gian phòng nhỏ được ngăn bởi màn trúc liền đi vào.Phân phó gã sai vặt điểm thêm vài cây nến trong phòng, sau trận kinhhoàng ban nãy, nàng càng muốn ánh sáng hơn, cảm thấy nơi của Hàn Sâmrộng rãi thoáng mát một chút, lại sai mấy tên sai vặt chuyển cái giườngnhỏ đến màn cửa, giống như muốn mượn ánh sáng ở bên phòng ngoài vậy.

Thu xếp xong nàng cũng đã an tĩnh lại, tùy ý từ trong giá sách rút ra mộtquyển sách, nhưng lại là sách về binh gia, mặc dù nàng không có hứng thú xem, nhưng lại trở mình giả vờ đọc sách, bên ngoài thấy nàng đã yêntĩnh lúc này mới bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, mặc dù không nghe rõ cáigì, nhưng âm thanh thuần phát của Hàn Sâm lại lập tức khiến cho ThẩmThất phân biệt được, vừa nghe thấy âm thanh này thì nàng đã không còn sợ gì nữa.

Chỉ là binh thư quá nhàm chán, nàng chỉ mới lật hai trang liền bắt đầu như đi vào cõi thần tiên, nàng thở dài một hơi ởtrong lòng, năm đó nàng không phải là nữ tử không có tâm cao khí ngạo,đáng tiếc sau khi gặp gỡ y, thì cái gì cũng bất chấp, làm ra loại chuyện trải chăn ngồi dưới đất thật sự là quá mất mặt, nếu chuyện này bịtruyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị đám tỷ muội kia cười nhạo, bất quá nàng cũng không hối hận, nghĩ đến vẻ mặt bất đắc dĩ lúc ấy của Hàn Sâm nànglại muốn cười, tốt xấu gì nàng cũng xem như là thắng một lần.

Chỉ là trong lòng y dường như từng nghĩ mình là người thoải mái, y có thểnhìn ngươi luôn luôn mỉm cười, nhưng ý cười kia chưa đạt đến đáy mắt, ởđó chỉ có xa cách và không kiên nhẫn. Đây cũng là lý do Thẩm Thất dámlàm chuyện vượt qua khuôn phép như thế, dù sao nàng có ngoan ngoãn nghelời thì y cũng không có kiên nhẫn, vậy thì tại sao nàng không để danhxứng với thực, làm phiền rồi lại làm phiền y thật nhiều, nghĩ như thế,Thẩm Thất ở sau rèm trợn mắt nhìn Hàn Sâm một cái, nghĩ thầm về sau luôn để cho y dễ chịu.

Thẩm Thất tự nhận mình là một người xemnhư là thông minh nhất trong đám tỷ muội, nhưng lại nắm bắt không đượctâm tư của Hàn Sâm, dù sao lúc nào y cũng cho mình một cái tát sau đólại thưởng cho một viên kẹo đường, cứ như vậy mà dụ dỗ nàng. Nói y không có tâm tư với nàng, vậy thì hãy nhìn vào sự dịu dàng săn sóc trong ngày thường của y đi, đó là tình cảm của phu quân, nhưng nói y có tình ý,ngươi lại vĩnh viễn cảm thấy có cái gì đó ngăn cách một chút, tỷ nhưbóng dáng của người nào đó. Thẩm Thất cắn môi, chính nàng không biếtmình đã làm sai cái gì, có cái gì thua kém Mai Nhược Hàm kia. Luận vềdung mạo, gia thế, nàng ta không có cái gì bằng nàng cả.