Dư Ngã Thiên Thu
Lời này của Trường Ninh mặc dù là để hỏi, nhưng hoàn toàn không để nàng trả lời, tiếp tục nói: “Tiên đế khi đó hỏi xong, tứ đệ của ta suy nghĩ kỹ một phen, mới trả lời: Không cần mỹ mạo, chỉ cần…”
“Hoàng tỷ”
Giọng nói ngang ngược của người đàn ông cắt đứt lời nói đang còn dang dở.
Trường Ninh ngừng nói, quay người nhìn về phía cửa phòng vẽ, liền thấy Thích Bỉnh Tĩnh một thân mặc triều phục, ánh chiều tà chầm chậm rải xuống, chiếu rọi nhân ảnh mảnh khảnh mà cứng cỏi của y đang đứng khoanh tay.
“Sao lại quay về sớm như thế?” Trường Ninh phức tạp nhưng không kinh ngạc đổi sang câu chuyện khác, như thể vừa nãy không hề ở sau lưng nói về chuyện vặt của y.
Thích Bỉnh Tĩnh điềm tĩnh bước vào phòng, đến bên cạnh Trác Thiếu Viêm, nắm lấy tay nàng, trả lời Trường Ninh: “Nhớ nàng.”
Trường Ninh cười nói: “Người đẹp trong nhà, phải nên như thế.”
Lúc dùng bữa cơm, Trác Thiếu Viêm gần như không đụng đũa, từng miếng từng miếng đều là Thích Bỉnh Tĩnh gắp cho nàng ăn.
Trường Ninh nhìn không chớp mắt, thật lâu, than thở: “ Tứ đệ, thế này có chút quá nuông chiều…”
“Sao vậy?” Thích Bỉnh Tĩnh hỏi, nhưng người bị hỏi không phải Trường Ninh.
Trác Thiếu Viêm bị y nhìn chằm chằm, không thể không tiếp lời: “Không sao.”
Lúc còn đang ở trong quân doanh, y chưa từng thương hoa tiếc ngọc với nàng, mà nay chút săn sóc này, chẳng là gì trong mắt nàng.
Trường Ninh bị hai người một hỏi một đáp này là cho câm nín không biết nói gì.
Qua nửa này, nàng ta mới lấy lại tâm tình, lại hỏi tiếp: “Hôm nay yết kiến, Hoàng thượng không giữ đệ ở lại trong cung sao? Hai năm nay Xương Khánh cung chưa từng được sử dụng, là vì giữ cho đệ.”
Thích Bỉnh Tĩnh nói bâng quơ: “Ở chỗ này của hoàng tỷ rất thoải mái, hà tất phải mất công.”
“Mấy ngày trước, nghe nói có triều thần thượng tấu, nói Tạ Náo gần đây không an phận ở biên giới phía nam, còn nói Tạ Náo ỷ có quân công, còn có mấy lần không để vương lệnh của đệ vào trong mắt, những việc này có thật không?”
“Thì thế nào?”
“Tạ Náo này hồi đó là do đệ tiến cử mới có thể lãnh binh, mà giờ đệ để cho hắn ngạo mạn như vậy? Mà nếu hắn ở phía nam gây ra tai họa gì, đệ làm sao thoát khỏi liên quan?”
“Hoàng tỷ lo lắng quá rồi. Tổ chế[1] của triều ta, võ tướng không được phong. Cho dù Tạ Náo lại có công huân lớn nữa, cũng không gây ra sóng gió gì.”
Trường Ninh sau khi nghe vậy, mi tâm hơi cau lại, nhưng cuối cùng không nói nhiều nữa.
Trác thiếu Viêm sắc mặt bình tĩnh nghe hai người nói chuyện, nhưng trong lòng có chút phức tạp. Không ngờ, Trường Ninh cùng Thích Bỉnh Tĩnh có mối quan hệ thân thiết này, mà cũng bị che giấu, không biết đằng sau cái tên Tạ Náo, chân tướng rành rành khiến người kinh hãi.
Chú thích:
[1] Tổ chế: Những quy định, hạn định nhiệm vụ cho người làm quan do tiền triều đặt ra truyền từ đời này sang đời khác.
Ngày hôm sau, tin Ngạc vương chuyên sủng Trác thị truyền đến tai các triều thần trong kinh.
Sinh thần Trưởng công chúa đang đến gần, xe ngựa mang hạ lễ ùn ùn kéo đến. Mà bắt đầu từ ngày này, ngoài lễ vật ra, không ít người tặng ái thiếp cho Ngạc vương, hy vọng việc này làm cho Ngạc vương vui vẻ. Nghe đâu Thích Bỉnh Tĩnh đang ở trong phủ ăn không ngồi rồi, bèn gọi người tiện tay mở lễ vật ra xem. Ai dè một cái nhìn này, gây ra một trận ồn ào. Bị chọn là lễ vật do Hộ bộ Thị lang Mạc Sĩ Bồi tặng, là tám cây trâm tinh xảo được làm thủ công có giá trị không nhỏ.
Thích Bỉnh Tĩnh liếc nhìn bộ trâm cài mấy lần, cười khẩy nói một câu: “Từ xưa đến nay Vương phi cài mấy cái trâm này?” Sau đó cho người đưa lễ vật nguyên trạng trả lại Mạc phủ.
Người Mạc phủ nghe người truyền lời lại, lập tức cả kinh. Sau đó, lại khẩn cấp chuẩn bị một bộ trâm cài mười hai cái, lại dâng đến phủ Trưởng công chúa một lần nữa. Mà câu nói kia của Ngạc vương cùng với chuyện này lại một lần nữa truyền đến các quan lại trong kinh. Trước đó những ai chuẩn bị tặng thị thiếp, nháo nhào đổi lễ vật mới, vội vàng dâng lên lễ vật lần nữa. Người trong phủ trưởng công chúa từ trên xuống dưới bận đến chóng mặt. Trong một ngày nhận lễ vật nhiều gấp mấy lần so với trước đây, trong kho phủ đã đầy ắp khiến người ta không biết phải làm sao mới tốt.
Chuyện này truyền đến tai Trác Thiếu Viêm đã là gần tối. Nàng ngồi nghe xong mặt không biểu cảm gì, sau đó nghĩ thật kỹ một phen, mới bắt đầu tẩy trang xõa tóc trước gương. Đợi Thích Bỉnh Tĩnh quay về phòng, đúng lúc nàng chải xong mái tóc dài, gương mặt không xoa phấn dưới ánh nến lờ mờ thoáng nét anh khí tài hoa. Thích Bỉnh Tĩnh ánh mắt ngẩn ngơ, hơi thở trầm lại.
Trác Thiếu Viêm quay lại đối diện với ánh mắt của y, hiếm khi chủ động nói chuyện: “Có một chuyện, ta vẫn chưa hỏi ngài.”
“Chuyện gì?”
“Bộ hôn phục đó … ngày đó vì sao phải để ta mặc?”
Thích Bỉnh Tĩnh không trả lời ngay.
Nàng bèn hỏi tiếp một câu thẳng thắn mà lộ liễu: “Ngài muốn cưới ta làm chính phi?”
Y cười nhẹ, vẫn không đáp như cũ.
Trác Thiếu Viêm nhìn nụ cười kia của y, lại hỏi: “Trên đường vào kinh, ngài nói … điều mà ngài muốn là nhan sắc của ta. Nhưng mà ta muốn biết, nửa câu sau mà hôm qua Trưởng công chúa Trường Ninh chưa kịp nói xong với ta, là gì?”
Thích Bỉnh Tĩnh đến gần, nhìn thẳng vào mắt nàng, đáp: “… Chỉ cần tài trí”
Nàng nghe xong, nửa ngày vẫn không nói gì.
Y nắm lấy tay nàng: “Thế nào?”
Nàng hoàn toàn hiểu rõ y đang hỏi điều gì, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại: “Ta không thể làm Ngạc vương phi.”
Y chẳng hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào, tìm tòi nguyên nhân: “Ngươi đã nguyện nương thân vào ta, mà không muốn làm chính phi của ta, như vậy không cần vinh hoa, ngươi lại muốn gì?”
Trác Thiếu Viêm nhướng mi, ánh mắt như băng mỏng: “Quyền thế của ngài”
Ở quân doanh, nàng toan tính binh quyền của Tạ Náo. Ở quận Tấn Hi, mưu đồ của nàng là thế lực của Ngạc vương. Bốn chữ này của nàng không cần giải thích nhiều thêm, y đã hiểu hoàn toàn.
Thích Bỉnh Tĩnh vẫn nắm tay nàng, sau khi im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Trước đây ngươi nương thân vào Anh Túc Nhiên, cũng là vì quyền uy của hắn, thế lực của hắn?”
“Phải” Câu trả lời của nàng không một chút dài dòng.
Y xiết chặt tay nàng, cười thâm trầm.
“Nàng tính tình tham lam như sói, vô tình, bội bạc, một nữ nhân như vậy, ngươi đến mặt cũng chưa từng gặp, vậy mà lại động tâm?”
Trong trời tuyết mịt mờ, y đón gió lạnh hất vào mặt, nhưng trong lòng bùng lên ngọn lửa sáng ngời, đối mặt với lời nói của người nọ, đáp từng câu từng chữ: “Nữ nhân như vậy, mới xứng với ta.”
Trác Thiếu Viêm bên tai nghe thấy y cười, ngay lập tức bàn tay bị y đưa lên môi nhẹ nhàng cắn một cái.
“Ngươi muốn gì?” Thích Bỉnh Tĩnh hỏi.
Nàng ghé vào y, mặc y thò tay kéo cổ áo ra: “Ta muốn binh lính cũ của Trác Thiếu Cương.”
“Còn gì nữa?”
“Để ta quay về biên cảnh.”
“Còn gì nữa?”
Nàng lắc đầu, đưa tay cởi y phục, cánh tay ôm lấy cổ y: “Chỉ cần cho ta những thứ này, nhan sắc, tài trí của ta… đều cho ngài lấy.”
Đêm sinh thần Trưởng công chúa, yến tiệc được sắp xếp một trăm hai mươi chỗ ngồi. Tất cả công thần trong kinh thành, hoàng thích có địa vị cao quý ngồi thành hàng, rượi quá mười tuần[2], ca múa thái bình, ai nấy đều say sưa. Phía trên đột nhiên có tiếng kinh động. Những người ngồi đây ngà ngà say lập tức tỉnh hơn phân nửa. Ánh mắt dồn dập nhìn lên. Liền nhìn thấy người con gái trong lời đồn kia được Ngạc vương sủng ái có hơn, sắp sửa được lập làm Ngạc vương phi, giờ này vẻ mặt phẫn nộ, hốc mắt đỏ hoe. Dưới chỗ ngồi miếng ngọc vỡ đầy đất, là chén rượu bị nàng dùng lực ném ra ngoài. Tiếng nói cười của người ngồi trong điện dần dần biến mất.
Vẻ mặt Ngạc vương lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi điên rồi hay sao?”
Nàng có vẻ như đã say, thân thể chếch choáng, cười gằn: “Từ khi ngài biết ta từng bị Tạ Náo nhúng chàm, liền như biến thành một người …”
Ngạc vương bỗng dưng đứng bật dậy, dơ tay tát thật mạnh vào mặt nàng. Lực đạo mạnh khiến nàng từ trên ghế ngã nhào xuống đất, nửa ngày vẫn không động đậy được.
“Nếu đã là người ngoài miệng lỗ mãng, vậy thì cút về quân doanh, sung vào doanh kỹ.”
Ngạc vương tức giận nghiến răng phun ra lời này, không đếm xỉa đến sự kinh ngạc của mọi người, rời khỏi chỗ ngồi mà bỏ đi. Người con gái nằm trên đất như mây rơi xuống bùn, bất động như không còn sức sống.
Chú thích:
[2] Rượu quá mười tuần: Thường nghe rượu quá ba tuần chứ chưa nghe rượu quá mười tuần, thôi thì theo tác giả vậy. Đại ý là bữa tiệc sắp kết thúc.