Dư Ngã Thiên Thu
Cái nắng buổi chiều gay gắt hắt lên đài cao trong doanh trại, gió thổi cát cuốn, bụi bay mù mịt. Trác Thiếu Viêm gối lên áo giáp đang say giấc nồng, không để ý có người lên đài.
“Trác soái.” Giang Dự Nhiên quỳ một chân xuống, cúi xuống bên tai gọi mấy lần mà không thấy nàng tỉnh, dứt khoát lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Kể từ khi Vân Lân quân chấn khởi, ngoại trừ quân thủ vệ đang trấn giữ ở mười sáu châu, số còn lại hợp nhất với đại quân của Tạ Náo hành quân về phía nam. Trác Thiếu Viêm đích thân dẫn dắt quân tiên phong, ngày đêm cấp tốc, chưa đến hai mươi ngày đã tiến vào phía bắc quan ải Kim Hiệp, cho hạ trại, phác thảo chiến lược hậu quân. Cho tới hai ngày trước, Tạ Náo dẫn quân nối tiếp đến, sau khi binh mã đi vào doanh trại, sau cứ điểm bắt đầu khắc phục khí giới, Trác Thiếu Viêm mới có thể tận dụng triệt để, bớt chút thì giờ để nghỉ ngơi. Giang Dự Nhiên đi theo nàng từ lần khởi binh này, tất nhiên biết nàng mệt nhọc, lúc này cũng không đành quấy nhiễu giấc ngủ của nàng. Chỉ qua khoảng chừng một khắc, phía xa có tiếng ngựa hí vang khiến Trác Thiếu Viêm giật mình tỉnh giấc. Nàng cầm kiếm đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi không che nổi sát ý trong đôi mắt. Cơn gió lay động, vỏ kiếm phát ra âm thanh, lưỡi kiếm kề sát cổ họng người bên cạnh, ánh kiếm bàng bạc phản chiếu sắc mặt mệt mỏi lười nhác không thanh tỉnh của nàng. Giang Dự Nhiên nhanh chóng ngả người ra sau, tránh được chiêu này, sau đó xoay người đứng vững kinh ngạc hỏi: “Trác soái mơ thấy gì mà ra tay tàn nhẫn vậy?”
Làm ra chuyện này, Trác Thiếu Viêm cố hết sức thức tỉnh thần trí, đợi khi nhìn rõ người đến, mới thu lại sự cảnh giác, tra kiếm vào vỏ, nhàn nhạt nói: “…Dự Nhiên đến rồi ư.”
Trong mơ, cổ nàng bị người bóp chặt gần chết. Cảm giác đau đớn nghẹt thở lan khắp toàn thân, trong mắt trời đất dần dần tối lại. Giọng nói vô tình mà phẫn hận, vang dội bên tai nàng: “Bùi Mục Thanh đã chết, ngươi đã bất bình cho hắn thì nên chết cùng hắn đi.”
Lệ nóng từ khóe mắt chảy xuống nhuộm đỏ cả đáy mắt. Cơn thịnh nộ bừng bừng cùng với ngập tràn sát ý tầng tầng lớp lớp vùng vẫy đánh đổ thần trí nàng, như một con thú dữ sổng chuồng triệt tiêu ý thức còn sót lại của nàng. Đợi khi trời đất sáng trong trở lại, nàng cúi người thở dốc, cả người run lên bần bật. Thanh kiếm tuột ra khỏi tay rơi xuống, trong nháy mắt, mặt đất bị máu tươi thấm vào.
Giang Dựu Nhiên nhìn sắc mặt của nàng, hơi do dự một chút, rồi hỏi: “Trác soái mơ thấy chuyện trước kia?”
Trác Thiếu Viêm chẳng ừ hử gì, hỏi lại hắn: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Thủ quân quan ải Kim Hiệp Đại Bình thay chủ tướng.”
“Ồ? Thay người nào vào?”
“Trác soái trước đây từng quen biết, Thẩm Dục Chương.”
Sau khi Trác Thiếu Viêm nghe thấy cái tên này, trầm mặc một lúc, sau đó trông theo quan ải Kim Hiệp to lớn hùng vĩ chốn xa, rồi nói: “Triều đình phái hắn tới, có kế hoạch chiêu hàng.”
Giang Dự Nhiên gật đầu, cũng cho là đúng.
Trác Thiếu Viêm thu hồi tầm mắt, chuyển mắt nhìn xuống đài. Cách đó không xa, màn trướng bị người vén lên, hai võ tướng một trước một sau bước ra khỏi trướng. Giang Dựu Nhiên nương theo ánh mắt nàng nhìn lại.
“Tạ Náo không hỏi Trác soái lần này dấy binh xuôi nam vì gì cái gì ư?” Giang Dự Nhiên nhịn không được hỏi một câu.
“Hỏi rồi.”
“Trác soái trả lời hắn thế nào?”
“Để báo thù cho cái chết bi thảm của nhà họ Trác.”
“Hắn tin ư?”
“Có vẻ như đã tin.”
Giang Dự Nhiên nhìn cảnh Chu Dịch đang kiểm tra binh lính chế tạo vũ khí ở phía xa, không thể không thừa nhận tên sát tướng mặt lạnh này là người dẫn dắt binh lính lão luyện, lại hỏi: “Trác soái khi đó làm sao thuyết phục Tạ Náo xuất binh tương trợ?”
Trác Thiếu Viêm không nhanh không chậm trả lời hắn: “Cùng hắn kết thành phu thê.”
Giang Dự Nhiên dưới chân loạng choạng suýt ngã.
Không để ý đến vẻ mặt khinh ngạc không nói nên lời của hắn, Trác Thiếu Viêm đi đến mép đài, căn dặn: “Dự Nhiên, lần sau khi gặp hắn, phải lấy lễ mà đối đãi.”
Việc quân Tấn chế tạo và sửa chữa vũ khí công thành thật hoành tráng, bụi bay ngút trời.
“Đâu đến mức phải giết người? Ngươi cũng quá thận trọng rồi.” Thích Bỉnh Tĩnh vừa ra khỏi đại trướng, vừa quở trách người phía sau.
Chu Dịch chậm rãi đi sau y, yên lặng nghe giáo huấn.
Thích Bỉnh Tĩnh lại trách móc: “Trước khi giết cũng không hỏi Hòa Sưởng trả lời người kia như thế nào.”
Chu Dịch nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói: “Mạt tướng phái người quay về quận Tấn Hi hỏi lại cho rõ ràng.”
“Bỏ đi, hà tất lại thêm chuyện phiền toái.” Thích Bỉnh Tĩnh lắc đầu, “Đoán rằng Hòa Sưởng nhất định biết nên đáp lời như thế nào.”
Chu Dịch lại hỏi: “Lời giao hẹn với Thành vương Đại Bình, Vương gia vẫn giữ lời?”
Thích Bỉnh Tĩnh dừng bước, quay lại nhìn đài cao cách đó không xa, híp mắt hỏi lại: “Ngươi nói xem?”
Chu Dịch nương theo ánh mắt của y nhìn sang…
Trên đài cao, người con gái cầm kiếm đứng nghiêng, tóc dài buộc cao, sống lưng thẳng tắp, khí chất ngời ngời.
Tự biết hắn đã hỏi nhiều, liền không nói thêm nữa.
Nào biết qua rất lâu, Thích Bỉnh Tĩnh chưa từng thu hồi tầm mắt.
Đợi một lúc không có đáp án, Chu Dịch đành phải ở bên nhắc nhở: “Vương gia?”
“Trên đời này thế mà tồn tại người con gái xinh đẹp như vậy.” Thích Bỉnh Tĩnh không dời mắt, cảm thán một câu.
Chu Dịch lại nhìn Trác Thiếu Viêm đang đứng, trên người mặc giáp, đất bụi bám lên góc nghiêng của khuôn mặt, trong lòng kì thực không thể đồng tình với câu nhận xét này, cũng không thể hùa theo lời này, buộc lòng phải ngậm miệng lại, thôi không thúc giục nữa.
Người đẹp như vậy?
Kiến Sơ năm thứ mười ba, biên giới phía bắc Đại Bình tình hình bất ổn, lão tướng Bùi Mục Thanh ra trấn giữ Dự Châu thất bại quay về triều bị xử trảm, toàn bộ triều thần Đại Bình không một ai muốn trấn giữ Dự Châu. Con trai Trung thư lệnh Trác Khang Hiền – Trác Thiếu Cương mới mười bảy tuổi được Thành vương Anh Túc Nhiên hết lòng tiến cử, phụng chỉ nắm giữ thống soái Bắc thượng, dẫn hai vạn binh đến Dự Châu. Trác Thiếu Cương giỏi kỵ xạ, kế hoạch và sách lược tác chiến không rập khuôn theo phương thức cũ, dụng binh quyết đoán, ở Dự Châu đánh một trận đã thành danh, tự mình trấn giữ Dự Châu. Trong ba năm sau đó, Trác Thiếu Cương chiêu mộ binh lính, dựng cờ Vân Lân quân, dẫn quân chinh chiến khắp nơi, đẩy lùi nhiều lần cuộc xâm phạm của binh mã Đại Tấn. Thiếu niên anh hùng là vậy, danh tiếng truyền khắp Đại Tấn, khiến cho binh tướng Đại Tấn ở biên giới phía nam phải kiêng dè. Đến Kiến Sơ năm thứ mười sáu, Trác Thiếu Cương tập hợp sáu vạn binh lính xâm phạm quốc thổ Đại Tấn, đoạt lấy bốn toà thành trọng yếu, tàn sát năm vạn tù binh Đại Tấn, tạo uy thế cho vua tôi Đại Bình nhiều năm liên tiếp bị Đại Tấn xâm phạm lãnh thổ.
Giả như tất thảy mỹ nhân trên thế gian này đều như thế, thì thể diện của đàn ông làm sao giữ được đây?
Chu Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Ba ngày sau, quân quan ải Kim Hiệp Đại Bình phái sứ giả đến doanh trại, trình thư lên cho Trác Thiếu Viêm. Đúng lúc nàng đang tập trung tinh thần phác hoạ bản đồ toàn bộ thành phòng ngự của quan ải Kim Hiệp, sau khi nghe báo, nhận thư rồi đọc qua một lượt, sau đó tiện tay để sang một bên, tiếp tục công việc đang dở dang.
Thích Bỉnh Tĩnh sau bàn làm việc ngước mắt nhìn, hỏi nàng: “Người nào gửi thư?”
Trác Thiếu Viêm vừa vẽ bản đồ, vừa trả lời y: “Tướng thủ quan ải Kim Hiệp Đại Bình, Chiết uy Tướng quân Thẩm Dục Chương”
“Người họ Thẩm?” Thích Bỉnh Tĩnh hiển nhiên đã nghe nói về người này, do vậy mà truy hỏi.
Nàng đáp một tiếng khẳng định. Y hứng thú đứng lên, nhặt lá thư mà nàng để bên cạnh, mở ra đọc một cách cẩn thận.
Dục Chương khấu đầu Trác Thiếu Viêm tiểu thư [1]:
Xưa kia từ biệt tại võ đường, đã năm năm không gặp. Nay nghe tin người, bình yên khoẻ mạnh, may mắn lắm thay.
Thật lòng nhớ tình cũ khi xưa, xin hàn huyên chuyện cũ.
Sáu ngày sau, ngoài quan ải Kim Hiệp, trước mặt hai quân, ta mang rượu thiết đãi.
Người nay đã rõ, Dục Chương lần nữa khấu đầu.
Chú thích:
[1] Tiểu thư: Nguyên văn 足下 túc hạ là cách xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ.
Hồi lâu, Thích Bỉnh Tĩnh cất lá thư này đi, chậm rãi nói: “Hai quân giằng co, sắp xảy ra huyết chiến, kẻ làm tướng có thể có phong thái điềm đạm thế này, quả là xứng đáng với khí khái của dòng dõi họ Thẩm bốn trăm năm nay.”
Bút trong tay Trác Thiếu Viêm tạm ngừng, thế nhưng chẳng nói chẳng rằng. Y đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay đang cầm bút của nàng, có ý hờn trách: “Trong thư viết “Tình cũ khi xưa”, khi xưa là khi nào, tình cũ ra làm sao?”
Nàng yên lặng chốc lát, rồi ngước mắt lên, khuôn mặt trầm lạnh như băng: “Trước kia ta và hắn từng học cùng nhau ở võ đường, dưới sự chỉ dạy của danh tướng Đại Bình Bùi Mục Thanh.”