Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 128




Trường tư thục Mạnh gia hôm nay náo nhiệt khác thường, bởi vì trong mấy ngày tới, Mạnh gia không chỉ là nơi dạy học, còn là nơi chữa bệnh cứu người.

Mạnh phụ, là một người chân thực nhiệt tình. Lúc Hiểu Vân bày tỏ muốn thuê sân bên ngoài Mạnh gia để mở quán chữa bệnh từ thiện, Mạnh phụ vô cùng sảng khoái đồng ý, hơn nữa cho Hiểu Vân ngồi ngay ở phòng trước của Mạnh gia để chẩn bệnh, còn kiên quyết không lấy tiền. Không chỉ có thế, ông còn cho Mạnh Lương đi theo giúp đỡ, thay Hiểu Vân thu xếp mọi việc. Vì thế, Hiểu Vân rất nhanh chóng “treo biển hành nghề y” ở Mạnh gia.

Hơn mười tờ bố cáo phát ra ngoài, tin tức Mạnh gia có người chẩn bệnh miễn phí rất nhanh chóng lan truyền. Không lâu đã có người lục tục đi tới Mạnh gia. Có thể là tới một mình, hoặc rủ nhau cùng đi. Bọn họ ban đầu chỉ đứng cách cửa lớn Mạnh gia một quãng nhìn, không có ai vào trong. Mạnh Lương liền tới gần tiếp đón bọn họ.

"Lão bá, ông tới xem bệnh sao? Vậy thì mời vào!"

"À… thật sự là không cần trả tiền sao?"

"Đã nói chữa bệnh từ thiện, tất nhiên không thu tiền."

"Thật à, vậy đại phu từ đâu tới vậy?"

"Đại phu đến từ Thường Châu, cũng từng ở Kinh thành, nàng vẫn luôn qua lại các nơi, xem bệnh cứu người."

"Thật sao…"

"Lão bá, ông vào trong đi."

"Được được được..."

Lão bá bị Mạnh Lương kéo vào Mạnh gia.

Đã có người đầu tiên bước vào cửa lớn Mạnh gia khám bệnh, sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư. Sau đó bọn họ vô cùng vui vẻ cầm phương thuốc mới nhận, đem đi bốc thuốc.

"Đại phu nói, cứ theo phương thuốc này uống ba ngày sẽ không còn chuyện gì nữa."

"Đại phu nói, phương thuốc này đều dùng các loại thuốc bình thường, bốc thuốc xong nhiều lắm là mười văn tiền, bảo tôi đừng bị người ở dược điếm lừa."

"Đại phu nói chân này của ta, dùng tỏi giã nát trộn cùng dấm chua, kiên trì ngâm chân sẽ từ từ khá hơn."

"Đại phu nói..."

Trong thành Lăng châu bắt đầu truyền lưu, Mạnh gia xuất hiện một vị đại phu hảo tâm, tuổi còn trẻ mà y thuật rất cao, xem bệnh cho người ta không chỉ không cần tiền, thậm chí có khi còn đưa thêm một ít tiền cho bệnh nhân không có tiền mua thuốc.

Dần dần, người ngày càng nhiều, bắt đầu xếp thành hàng, từ cửa Mạnh gia tới tận ngoài đường lớn. Hiểu Vân từ giờ ngọ bắt đầu khám bệnh, một khắc cũng không nghỉ ngơi. Nhưng người tới khám, tới tận khi trời tối cũng chưa hết. Mạnh Lương thấy tình hình không ổn, liền ra mặt thông báo với mọi người.

"Các vị hương thân, hôm nay quá muộn rồi, mọi người ngày mai hãy đến."

Người xếp hàng nhìn nhau, lại nhìn Mạnh Lương, không muốn ra về.

"Mọi người yên tâm, mấy ngày tới đại phu đều ở đây, ngày mai đến cũng được. Đại phu đã làm việc cả ngày, nếu vì không nghỉ ngơi mà ngã bệnh, sẽ không thể khám cho mọi người nữa."

Nghe Mạnh Lương nói như vậy, những người này mới dần dần tản đi.

Hiểu Vân đứng lên, xoa xoa bả vai có chút đau nhức, ra khỏi phòng. Ngồi lâu như vậy thật là khó chịu: “Bọn họ đi cả rồi sao?"

"Đi hết rồi.” Mạnh Lương đóng cửa đi tới. "Phu nhân vất vả."

"Không sao.” Hiểu Vân cười cười, “Giúp được họ ta rất vui vẻ."

"Phu nhân diệu thủ nhân tâm, tiểu sinh kính nể. Tiểu sinh thật sự là tam sinh hữu hạnh, có thể quen biết phu nhân." Mạnh Lương cung kính thi lễ với Hiểu Vân. Hắn thật sự kính phục nàng. Tuy là nữ tử, nhưng trên người lại mang tài nghệ không thua kém nam nhi, làm việc thiện giúp người cũng không cần hồi báo. Hắn không biết toàn bộ Tống Triều có nữ đại phu giống như nàng không, nhưng trong những người hắn biết hoàn toàn không có.

"Mạnh Lương huynh đệ nói quá lời." Hiểu Vân ngượng ngùng cười, nàng chưa từng được người ta khen tới vậy.

"Lương nhi nói rất đúng, phu nhân lòng mang chúng sinh, Mạnh gia có thể kết giao bằng hữu như vậy, là vinh hạnh của Mạnh gia.” Mạnh phụ từ phía sau đi ra.

"Mạnh tiên sinh." Hiểu Vân bước lên phía trước thi lễ. "Hiểu Vân còn phải đa tạ Mạnh tiên sinh khẳng khái, cho mượn phòng ốc để Hiểu Vân sử dụng."

"Phu nhân đừng nói vậy, so với phu nhân, hành động này của Mạnh mỗ thật nhỏ bé không đáng kể. Phu nhân nói vậy, thật khiến Mạnh mỗ hổ thẹn.” Mạnh phụ lắc đầu cười nói.

"Chúng ta không cần khách khí với nhau đâu.” Hiểu Vân nhìn Mạnh phụ cười nói. Vốn dĩ, Hiểu Vân vẫn lo lắng, người cổ hủ như Mạnh phụ, chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng nho gia, sẽ có suy nghĩ thâm căn cố đế “nữ tử không có đức mới là tài”, sẽ không đồng ý yêu cầu của nàng. Không ngờ, ông lại là người tiến bộ như vậy. Nàng thật may mắn, có thể gặp được vị tiên sinh dạy học như vậy.

Ba người nói chuyện thêm một lát, Hiểu Vân mới trở về phòng nghỉ ngơi. Vào phòng, Hiểu Vân nhanh chóng dùng thuốc nước tẩy lớp hóa trang trên mặt, để làn da có thể hít thở không khí. Ở cổ đại, nữ nhân làm gì cũng không dễ dàng, cho dù làm việc tốt cũng vậy. Vì tránh phiền toái không cần thiết, nàng không thể không làm cho da mình đen đi, để người khác không nhận ra giới tính của mình. Dù sao đây là đại Tống triều, có bao nhiêu người có thể chấp nhận nữ nhân làm đại phu chứ?

Chỉ chốc lát sau, gia nhân Mạnh gia đưa bữa ăn khuya và nước tắm tới. Ngâm mình trong thùng tắm ngập nước ấm, khiến đau nhức trong cơ thể dần tan mất, Hiểu Vân cảm thấy vô cùng thư thái.

Ngoài cửa sổ mơ hồ có ánh trăng chiếu vào, điểm chút ánh sáng trên sàn nhà. Ở góc phòng đốt một ngọn nến, tản ra ánh sáng ấm áp, khiến người ta có chút cảm giác lười biếng. Hiểu Vân ngồi trong thùng tắm, không muốn nhúc nhích. Mấy ngày nay chưa từng được nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa bạn tốt sắp tới, bận rộn như vậy quả thật khiến nàng có chút ăn không tiêu.

Chẳng qua mới nửa tháng, nàng đã như vậy, thật không hiểu Triển Chiêu làm thế nào. Quanh năm suốt tháng không ngừng bôn ba, ba ngày bị thương nhẹ, năm ngày bị thương nặng, còn cộng thêm mấy tháng trúng độc một lần. Người khác nghĩ hắn võ công cao cường, nội lực thâm hậu, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng trong mắt nàng, hắn chẳng qua là người bình thường, chỉ là thần kinh vận động tốt hơn người khác một chút thôi.

Hắn cũng có máu thịt, xương cốt cũng không phải bằng sắt thép, đương nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy mệt. Nhưng mà hắn luôn nhẫn nại, chịu đựng, nhẫn nại đến mức trở thành thói quen, mà người khác cũng coi hắn như là siêu nhân. Nhưng nàng biết rõ, những gì hắn chịu đựng, đã vượt qua giới hạn thân thể. Nàng không thể không lo lắng, một ngày nào đó, thân thể hắn sẽ xuất hiện vấn đề. Hiện giờ hắn còn chưa có bệnh trạng gì, chẳng qua vì hắn còn trẻ, đợi tới lúc hắn lớn tuổi hơn một chút, chỉ sợ sẽ bắt đầu đau ốm.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đau lòng không nói nên lời. Nàng đau lòng hắn, không muốn hắn chịu khổ, nhưng nàng không có khả năng ngăn cản hắn bôn ba, cũng không có cách nào khiến hắn không bị thương, nàng nên làm thế nào mới tốt đây?

Hắn hẳn là đã tới đó rồi. Vừa nghĩ tới ba chữ “Thực nhân sơn”, Hiểu Vân nhịn không được rùng mình. Không biết trên núi kia cất giấu thứ gì. Sẽ có ai hoặc “yêu quái” nào đang chờ hắn? Cạm bẫy, hay là nguy cơ? Khó có thể đoán trước.

Vốn nàng muốn đi cùng hắn, nhưng nói sao hắn cũng không đồng ý, thiếu chút bọn họ đã cãi nhau. Đây là lần đầu tiên, bọn họ vì một chuyện mà mâu thuẫn. Nàng tất nhiên biết, hắn sợ lúc gặp nguy hiểm không thể chăm sóc nàng. Nhưng mà, hắn cũng phải biết, nàng sợ ở một nơi nàng không nhìn thấy, hắn xảy ra chuyện.

Giằng co, chẳng qua là chuyện của một khắc thời gian. Bởi vì chuyện Triển Chiêu đã quyết định, không ai có thể thay đổi. Cho dù nàng là thê tử của hắn, nàng cũng không thể kiên trì hơn hắn. Bởi vì hắn hoàn toàn có thể trực tiếp điểm huyệt ngủ của nàng, bỏ nàng ở lại. Hắn có năng lực đó, vì không để nàng gặp nguy hiểm, hắn phải làm như vậy.

Cuối cùng, nàng vẫn thỏa hiệp. Nàng hiểu, nếu thật sự có nguy hiểm uy hiếp đến Triển Chiêu, cho dù nàng ở đó, cũng chỉ có thể khiến hắn vướng chân. Hơn nữa, hắn đã đồng ý, hắn chỉ đi xem tình hình thế nào, tuyệt đối không để mình lâm vào hiểm cảnh. Hắn nói, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ trở về.

Một ngày đã qua đi, hai ngày nữa hắn sẽ trở lại. Hiểu Vân, không cần lo lắng, ở nơi này làm thật tốt chuyện hắn đã giao phó, chờ hắn trở về là được rồi.

-0-

Trời dần tối. Hoàng hôn nơi núi rừng càng đậm sắc hơn. Cây cối cao lớn, cành lá chi chít đã che bớt một phần ánh sáng, chiếu xuống khu rừng, chỉ còn lại một chút ánh sáng u ám; bụi cây cùng cỏ dại đầy đất, phủ kín vùng núi, khiến người ta không có chỗ đặt chân. Có điều nhờ cái danh “quái ăn thịt”, hai năm qua không có ai lên núi đốn củi, bụi cây cùng cỏ dại đã che dấu hết đường mòn trên núi.

Tiếng chim kêu, tiếng gió thổi qua lá cây sàn sạt, trong bụi cỏ ngẫu nhiên truyền đến tiếng động lướt qua, trong bụi cỏ thỉnh thoảng lại xông ra vài con chuột núi. Cánh rừng này thoạt nhìn không có gì khác thường.

Lúc Triển Chiêu đi tới chân núi ăn thịt, vừa qua giờ dậu. Thấy còn một khoảng thời gian trước khi mặt trời lặn, hắn liền bước vào sơn đạo. Bởi vì đêm qua mưa lớn, dấu vết trên bùn đất đã bị mưa quét sạch, cho dù là dấu chân hay thứ gì khác. Nhưng cỏ dại bị đạp đổ, lại cho Triển Chiêu manh mối.

Những người lên núi trước đó vài ngày, đi từ hướng đông vào. Hơn nữa hai mươi người, ước chừng hai đến ba người đi song song. Mà theo lời ông lão ở Thạch Đầu thôn thuật lại, ngoại trừ người, còn có xe đẩy. Xe đẩy dùng làm gì? Trên đó chở thứ gì? Có người nói là đồ ăn, để con yêu quái kia ăn cho no; có người nói là hỏa dược, dùng để đối phó con yêu quái kia; rất nhiều giả thuyết, nhưng không ai biết thật sự trên xe đẩy chở cái gì.

Theo lời của người trong thành, nha môn cứ hai tháng lại dán thông báo, lấy lương thực chiêu mộ trai tráng trẻ tuổi, sau đó cứ đầu tháng sau lại tổ chức bọn họ lên núi. Mỗi lần đi từ mười lăm đến hai mươi người, nhưng mỗi lần đều không thấy ai trở về. Cứ như vậy hai năm trôi qua, ít nhất đã mất tích một trăm năm mươi người. Một trăm năm mươi người, loại yêu quái nào, ăn được nhiều người như vậy?

Hơn nữa, hành động của quan phủ Lăng Châu, thật sự khiến người ta khó lý giải. Nếu mỗi lần đều là mất công vô ích, bọn họ vì sao tiếp tục lặp đi lặp lại việc không có ý nghĩa này? Hành động này của nha môn, thoạt nhìn chính là “tặng người vào miệng yêu quái”, nuôi dưỡng con yêu quái trong truyền thuyết kia. Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, bọn họ chưa từng báo cáo lên trên, chuyện này thật sự không bình thường.

Triển Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mà hắn đã đi trong núi hơn một canh giờ, ngoại trừ gió thổi, không có gì dị thường. Đừng nói là yêu quái, đến cả mãnh thú còn không thấy. Hắn ngược lại bắt đầu hoài nghi, quái ăn người kia căn bản là bịa đặt.

Trời đã tối hẳn. Bóng đêm thâm trầm, bao phủ cả một vùng đất lớn. Bóng núi phía xa, như một cái bóng lớn đen sì nặng nề vươn tới. Trong rừng bắt đầu có sương mù. Mặc dù trên bầu trời có nửa vầng trăng đang soi sáng, nhưng ánh trăng mông lung, lại không có cách nào chiếu sáng khu rừng.

Trong đêm đi lại giữa rừng, không phải hành vi sáng suốt. Nhưng đã lên núi, trước khi điều tra được gì đó, Triển Chiêu sẽ không trở về. Lấy ra mồi lửa đốt lên, trước mắt mới có chút ánh sáng, nhưng trong rừng ẩm ướt, sương mù dày đặc, mồi lửa chống đỡ không được bao lâu cũng tắt mất. Đúng lúc này, Triển Chiêu đột nhiên phát hiện, cỏ dưới chân đã cao gần tới bắp chân hắn. Vết bánh xe cùng dấu chân người đã hoàn toàn biến mất.

Đây là có chuyện gì?

Đang lúc Triển Chiêu kinh ngạc, một trận cuồng phong thổi tới, sống lưng ớn lạnh, Triển Chiêu xoay người, tay phải chợt động, nâng Cự Khuyết chắn trước ngực.

Cách hắn vài bước xuất hiện một bóng đen, chặn hết một chút ánh sáng chiếu qua khe hở giữa những cành cây. Liếc mắt nhìn, đen tuyền một mảnh. Loáng thoáng chỉ thấy một bóng dáng, cao gấp hai người bình thường, một đôi mắt màu lục, sáng rực lên nhìn hắn.

Yêu quái ăn thịt người?!