Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 62




Ngụy Ninh bị anh cảnh sát tra hỏi cả nửa ngày, đại khái với một người cảnh sát mà nói có hai vụ án lớn đều gặp một nhân chứng thì dù thế nào cũng là chuyện đáng ngờ, thế nên anh ta vô cùng nghiêm túc hỏi tỉ mỉ kỹ càng, dù chuyện nhỏ nhất cũng bắt Ngụy Ninh giải thích rõ.

Ngụy Ninh nói dối là lúc đến Sa Thành tìm việc vô tình vào cửa hàng này, sau đó có qua lại với chủ cửa hàng, đặt ở cửa hàng ít lá trà hẹn tối nay tới lấy, không ngờ lại gặp chuyện này.

Người cảnh sát với gương mặt nghiêm nghị thấy sắc mặt Ngụy Ninh trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ như đã chịu kinh hách, thoạt nhìn không giống người hung ác, quan trọng nhất là hiện trường không có chứng cớ chứng minh do Ngụy Ninh gây ra nên chỉ bắt Ngụy Ninh để lại cách liên lạc và địa chỉ sau đó để anh về, nhưng yêu cầu anh ở lại thành phố B không đi đâu để bất cứ lúc nào họ cũng có thể liên lạc.

Ngụy Ninh đồng ý tất cả, rất phối hợp với cảnh sát.

Đợi đến lúc có thể rời đi, Ngụy Ninh cúi đầu, chạm rãi đi ở dọc đường, trên đường có không ít người ngó vào xem, Ngụy Ninh bước qua bọn họ đến chỗ yên tĩnh một chút thì ngồi xổm xuống, nửa ngày không cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm, anh lấy một điếu thuốc nhưng không hút mà chỉ kẹp ở giữa hai ngón tay.

“Ngụy Tích” cũng ngồi xuống đất với anh.

Qua một lúc lâu, gió thổi lên, lúc thổi qua có hơi lạnh, giờ đã là đêm khuya, người đi trên đường ít đi, quỷ hồn không sạch sẽ lại nhiều hơn. “Ngụy Tích” nhìn phía đối diện đã có hơn mười hai mươi con quỷ hồn, mỗi tên đều mặt mũi dữ tợn, không cụt chân thì cụt tay, máu me be bét, chúng nhìn Ngụy Ninh, phát ra tiếng gào rít ghê rợn.

“Ngụy Tích” không nói lời nào chỉ liếc chúng một cái, những tên quỷ hồn đó sợ hãi rút lui, gào thét tìm đối tượng khác trên đường, tìm những người vào tháng quỷ mà nửa đêm vẫn chưa về nhà, hỏa diễm thấp, bát tự nhẹ, đi theo sau bọn họ thừa dịp đánh lén.

“Ngụy Tích” đứng dậy, kéo tay Ngụy Ninh: “Đi thôi, đừng ngồi đây nữa, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng ra một chút đừng đứng ở đây, bây giờ là tháng quỷ em không muốn dọa anh.”

Ngụy Ninh ngẩng mặt lên, hốc mắt anh có chút đỏ, anh không nói câu nào đứng dậy, đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến anh liền lên xe.

Chiếc xe taxi yên lặng chạy trong màn đêm, lái xe phía trước không thích nói chuyện nên chỉ hỏi địa chỉ rồi bật radio lên để trong xe náo nhiệt hơn một chút.

Ngụy Ninh ngồi phía sau cứ mơ mơ màng màng, mãi đến lúc xuống xe vẫn không yên lòng, vẫn là “Ngụy Tích” cầm tay anh lấy tiền trong túi đưa trả cho lái xe, người kia nhìn động tác mất tự nhiên của anh sau khi nhận tiền chẳng nói thêm câu nào xịch một tiếng lái xe phóng thẳng.

Ngụy Ninh giơ tay lên định bảo “Ông còn chưa trả lại tiền” rồi lại thôi.

Ông lái xe này con như lợi hại, vẫn nhớ rõ thu tiền rồi mới chạy, nhiều lái xe sợ đến mức tiền cũng quên lấy. Bởi vì vậy mà Ngụy Ninh vốn còn đang chìm trong cơn say cũng tỉnh lại một chút, anh nhìn “Ngụy Tích” vẫn cầm bàn tay mình không buông chẳng buồn nói gì, cứ thế đi lên tầng sáu, lúc mở cửa nhà “Ngụy Tích” vẫn chưa chịu buông ra, tuy nắm bàn tay lạnh lẽo của “Ngụy Tích” không thoải mái gì nhưng Ngụy Ninh cũng không chủ động bỏ tay cậu ra.

Hai người cứ như vậy nắm tay về nhà.

Lúc vào nhà, Ngụy Ninh lại gục trên ghế salon ngẩn người, “Ngụy Tích” chui vào bếp không biết làm gì.

Ngụy Ninh lấy di động ra gọi cho Ngụy Thời. Gọi một lần không nghe, anh lại gọi lại lần nữa, vẫn không nghe, thằng nhóc này đã ngủ là ngủ say như chết, anh không cam lòng lại gọi lần ba, cuối cùng lần này Ngụy Thời cũng nghe điện thoại, giọng nói ở đầu dây bên kia khàn khàn mang theo tức giận: “Anh Ninh, anh gọi mà không nhìn xem giờ là mấy giờ à, hơn nửa đêm rồi, anh không ngủ nhưng tôi thì muốn ngủ.”

Ngụy Ninh không để ý tới oán giận của hắn, trực tiếp kể lại chuyện xảy ra hôm nay.

Ngụy Thời nghe xong: “Anh Ninh, đúng là chuyện lạ gì anh cũng có thể gặp được, đến cả xe ma trong truyền thuyết anh cũng lên được, lại còn lông tóc vô thương mà đi xuống.”

Ngụy Ninh ngẩn người: “Xe ma gì?”

Ngụy Thời rõ ràng tỉnh táo hơn, giọng nói cũng lớn hơn: “Chính là chiếc xe bus anh lên tối nay ấy, chính là xe ma, truyền thuyết kể lại ban đêm sẽ có xe ma đi trong thành phố để chở quỷ hồn đi lại, từ thời xưa đã có rồi, nhưng mà trước là xe ngựa hiện giờ biến thành xe bus, người sống mà không cẩn thận bước lên sẽ bị kéo xuống dưới.”

Ngụy Ninh trầm mặc, không ngờ mấy truyền thuyết tạp nham này cũng có thật.

Ở bên kia Ngụy Thời còn hưng phấn kể về chuyện này, kể đến cao hứng, còn uống hai cốc nước, mãi đến khi hắn phát hiện ra Ngụy Ninh vẫn không đáp lại hắn mới nhận ra hình như mình hơi hưng phấn quá mà quên mất chính sự: “Anh Ninh, anh đừng lo lắng, người phụ nữ kia không làm gì anh được, trên người anh có nhiều đồ bảo mệnh lắm, em nghe anh nói thì hẳn là cô ta tìm đến anh trước, nhưng không động vào anh được nên mới chuyển mục tiêu sang ông chủ Lý, hiện tại cô ta sẽ nghĩ biện pháp, tạm thời không xuất hiện nữa.”

Ngụy Ninh nhịn không được nói: “Nếu cô ta nghĩ ra cách thì sao?”

Ngụy Thời vung tay: “Không đáng ngại, anh Ninh, biện pháp sai khiến quỷ kia em đã nghe ở đâu đó rồi nhưng giờ không nhớ ra, trước kia sư phụ em cũng nhắc đến một lần, nói là có một nơi có loại tà thuật này, loại này rất kì quái là mẹ truyền cho con gái, đại khái thế, nên cho dù mấy cô có biết đến tà thuật này thì cũng ít người luyện, luyện thành không điên cũng bị ngốc, tóm lại không có kết cục tốt, tà thuật này rất thương thiên hại lý, không tốt chút nào.”

Ngụy Ninh thấy mấy câu này của Ngụy Thời thật vô nghĩa, chẳng có tí tác dụng nào.

Nhưng mà anh cũng hiểu muốn tìm cách giải quyết ngay lập tức là không thể nào, thế nên anh cúp máy. Điện thoại vừa ngắt đã thấy “Ngụy Tích” bê một cái bát từ bếp ra, anh đến trước mặt Ngụy Ninh, đưa cho anh.

Ngụy Ninh rất tự nhiên mà đón lấy, nhìn qua ngửi được chút mùi lạ: “Đây là gì?”

“An thần, còn có thể trừ tà, anh uống rồi đi ngủ một giấc.”. “Ngụy Tích” vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Ngụy Ninh, lại lấy notebook ra gõ gõ.

Biểu tình Ngụy Ninh có chút phức tạp mà nhìn bát canh kia, lại nhìn con quỷ đã nấu chén canh này, cảm thấy cảnh tượng này thế nào cũng rất quỷ dị, nhưng mà năng lực thích ứng của con người rất lớn, một khi quen rồi thì cảm giác không hợp ngày càng ít.

Ngụy Ninh một hơi uống cạn chén canh.

Hôm sau Ngụy Ninh không dậy nổi, anh bị bệnh, hơn nữa còn bệnh vô cùng nghiêm trọng, sốt cao khiến anh nằm trên giường mê sảng liên tục, lăn qua lộn lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tay quờ quạng linh tinh như đang xua đuổi thứ gì đó vô hình.

Lúc sáng Lưu Toàn đi làm phát hiện Ngụy Ninh không đến liền cùng Triệu Cương và mấy người đồng nghiệp cười nói trêu Ngụy Ninh tối qua dùng sức mạnh quá nên sáng nay không đứng dậy nổi, chờ lúc Ngụy Ninh đến khẳng định mặt không còn giọt máu, lúc đang vui vẻ thì di động Lưu Toàn vang lên.

Là số của Ngụy Ninh, hắn cố ý dùng âm thanh hưng phấn, dài giọng nói: “Ngụy Ninh, chưa dậy sao, bị cái gì bám lấy vậy, có cần anh giúp cậu gọi xe…”

Giọng nói truyền đến không phải giọng của Ngụy Ninh mà là một người đàn ông trẻ tuổi mang theo chút lạnh lùng, tín hiệu di động dường như không tốt lắm, nghe thấy tiếng xẹt xẹt nho nhỏ: “Ngụy Ninh bị bệnh, anh giúp anh ấy xin nghỉ vài ngày.” Người đàn ông kia nói vậy rồi không đợi Lưu Toàn trả lời mà ngắt máy luôn.

Lưu Toàn nhìn di động mà ngẩn người, giọng nói của người đàn ông kia đúng là… quá dễ nghe.

So với giọng người dẫn chương trình trong chương trình radio đêm khuya còn dễ nghe hơn, từ “gợi cảm” chắc là sinh ra để nói về cậu ta, đến một người đàn ông như anh mà nghe xong còn không tránh khỏi rung động, cứ như một thế giới mới vừa được mở ra trước mắt anh.

“Ngụy Tích” cầm di động, nhìn Ngụy Ninh mặt đỏ bừng nằm ở trên giường, cơ thể động một cái đã xuất hiện trong chăn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cảm giác được có một luồng khí lạnh liền theo bản năng ôm lấy, dán chặt lấy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, “Ngụy Tích” vươn tay ôm anh vào ngực mình.

Anh bị bệnh, phải đi bệnh viện. “Ngụy Tích” cúi đầu nhìn Ngụy Ninh một cái, hít sâu một hơi, quyết định gọi cấp cứu. Không lâu sau trước cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập, không có ai mở cửa nhân viên cấp cứu liền cứ thế phá cửa xông vào, thấy anh nằm trên giường không nhúc nhích, tay còn cầm di động không buông, ngay lập tức nâng anh lên cáng.

Ngụy Ninh sốt cao không lui, hôn mê hai hôm sau mới tỉnh lại.

Anh vừa mở mắt ra liền thấy “Ngụy Tích” cầm một cái khăn mặt lau ở ngực anh, cạnh giường anh có một cô hộ sĩ ngã trên đất, Ngụy Ninh cố sức đẩy tay “Ngụy Tích” ra, chỉ vào cô gái kia, thở hổn hển hỏi: “Cô ấy, cô ấy làm sao vậy?”

“Ngụy Tích” lộ ra vẻ đương nhiên: “Cô ấy định giúp anh lau người, em làm cô ta ngủ một chút.”

Ngụy Ninh nói không nên lời, trừng mắt nhìn “Ngụy Tích” một cái sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại, “Ngụy Tích” thấy anh không còn sức nữa, cũng chẳng có tinh thần kháng nghị liền tiếp tục động tác của mình, lúc khăn mặt chạm vào làn da Ngụy Ninh nhịn không được rùng mình một cái, anh mở mắt ra, nhìn “Ngụy Tích”, hơi run rẩy khó khăn lắm mới nói được một chữ: “lạnh…”

“Ngụy Tích” ngây ra một chút, cúi đầu nhìn tay mình.

Cậu là quỷ, chiếc khăn mặt khi nãy còn nóng giờ đã lạnh như băng. “Ngụy Tích” phát hiện điều này liền đặt khăn mặt lại chỗ cũ, sau đó nhẹ nhàng giúp Ngụy Ninh chỉnh sửa lại quần áo, có chút chán nản mà bay lên trần nhà, Ngụy Ninh bị bệnh mà cậu lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể nhìn anh giãy dụa nằm trên giường bệnh.

Khó khăn lắm mới làm được chút chuyện mà lại gây trở ngại chứ không giúp được gì. Có lẽ làm một con quỷ, có một số việc cậu không thể cưỡng cầu.

Ngụy Ninh tỉnh lại một lát rồi lại hôn mê, lần thứ hai tỉnh lại rốt cục sốt cao cũng lui, cơ thể thoải mái hơn, xem ra lúc anh ngủ đã có người giúp anh lau người, không biết có phải là con quỷ kia hay không.

Nhớ lại lúc rời thôn Ngụy, Ngụy Thời nói có thể anh sẽ bệnh nặng một hồi, quay về thành phố B nhiều ngày như vậy cơ thể vẫn khỏe mạnh làm anh nghĩ sẽ không có gì xảy ra, không ngờ lúc không đề phòng nhất lại có chuyện, có lẽ hiện trường máu me kích thích anh quá lớn.

Ngụy Ninh suy yếu nằm trên giường, vừa rồi mấy người bạn có quan hệ tốt trong công ty đến thăm anh, đợi mọi người đi hết anh mới phát hiện ra không thấy con quỷ luôn đi theo mình đâu, mà dường như lúc anh đang mơ màng có thấy, lúc ấy cậu lau người cho anh, chẳng nhẽ sau đấy cậu không ở lại với mình?

Ngụy Ninh ngẩng đầu lên đánh giá phòng bệnh một lần, đây là phòng thường, mấy giường bên cạnh đều có người nằm, vẫn không thấy bóng dáng “Ngụy Tích”, có lẽ ở đây nhiều người nên “Ngụy Tích” không tiện xuất hiện.

Ngụy Ninh nhớ Lưu Toàn nói có một người đàn ông gọi xin nghỉ cho anh, có lẽ là “Ngụy Tích”, phỏng chừng người đưa anh vào viện cũng là con quỷ kia, lúc ấy bên anh cũng chỉ có cậu. Trong lòng Ngụy Ninh xao động một chút, anh nhịn không được hạ giọng xuống gọi nhỏ vài tiếng: “Ngụy Tích… Ngụy Tích… A Tích… cậu ở đâu? Đi ra…”

Nhưng mà không thấy hình bóng quen thuộc kia xuất hiện.

Ngụy Ninh ngây dại, xem ra thật sự không ở đây.

Kim vẫn cắm ở tay, chất dinh dưỡng nhỏ tích tích theo đường truyền chảy vào trong máu anh, Ngụy Ninh ngẩn người chốc lát rồi mệt mỏi lại ngủ, đợi anh tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối.

Hộ sĩ đến kiểm tra từng giường một chút rồi ra ngoài, trong phòng bệnh im ắng chỉ nghe được tiếng cọ xát khi người bệnh trở mình, còn cả tiếng ho khan đè nén, trong bầu không khí yên tĩnh này mọi âm thanh đều được phóng đại lên, giống như cả thế giới cũng chỉ có mấy âm thanh khiến người ta thấy khó chịu này.

Ngụy Ninh bắt đầu buồn bực, mắt thấy không ngủ được, anh gian nan kéo chăn trùm đầu.

Phòng bệnh này có bốn người nằm, ban ngày ba người kia có người đến thăm một chút nhưng không ngủ lại, không biết qua bao lâu, lúc Ngụy Ninh bắt đầu cảm thấy mơ hồ anh nghe thấy trong phòng bệnh vang lên bước chân người đi lại, bước chân nặng nhọc.

Bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm nên Ngụy Ninh ngủ không say giấc, anh lập tức mở mắt.

Dựa vào ánh sáng từ ngoài chiếu qua khung cửa sổ, Ngụy Ninh thấy mấy người bệnh khác đều đứng dậy đi về phía giường ngủ của anh, trong bóng đêm không thấy rõ mặt nhưng động tác cứng đờ, bước chân nặng nhọc, hơi thở hổn hển của họ không giống người sống mà như cương thi.

Đêm hôm khuya khoắt những người xung quanh lại đột nhiên biến đổi, Ngụy Ninh bị dọa chết, anh hất chăn ra, định nhảy xuống giường nhưng anh sốt cao mới lui, toàn thân không có sức, đừng nói đứng dậy mà xoay người cũng không nổi, Ngụy Ninh tuyệt vọng, cánh cửa này khẳng định có người động tay động chân, không mở được, cũng không thấy đường khác để trốn. Ngụy Ninh cố xoay người nhìn xung quanh một chút thấy sau cửa có một cái chổi, anh lập tức cầm lấy để nàng ngực, ánh mắt chăm chú nhìn vào ba người kia, rõ ràng đã bị người khác khống ché, đợi bọn họ động thủ chính mình liền lập tức đánh trả, cho dù hiện tại toàn thân đều là mồ hôi, tay chân mềm nhũn thì cũng không thể cứ vậy mà khoanh tay chịu chết.

Lúc này, Ngụy Ninh thấy bên cửa sổ đột nhiên có một bóng người, cô ta ngồi trên cửa sổ, cổ họng đen ngòm há ra phát ra tiếng cười ghê rợn, là người đàn bà điên kia.

Ngụy Ninh nóng đến mức sắp hôn mê, cố hết sức mà nghĩ, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, phải bắt được người phụ nữ kia trước thì không chừng ba người này không còn đáng ngại nữa, may là động tác của họ rất chậm, cứ như là cương thi trong phim, chỉ cần động tác linh hoạt một chút là tránh được.

Chẳng mấy chốc anh đã bị ba người kia vây quanh.

Ngụy Ninh nghe thấy người phụ nữ ấy ngồi trên bệ cửa cười lớn, cứ như đang xem chuyện hại, cười đến mức Ngụy Ninh cũng phát bực, đờ, anh khua cây chổi đâm vào ngực một người, không có sức thì dùng trọng lượng cơ thể, cuối cùng cũng đẩy ngã được người kia.

Vòng vây mở được một lỗ hổng, Ngụy Ninh cầm chổi lảo đâỏ đi về phía cửa sổ.

Sắp đến nơi, mắt thấy sắp chạm vào người phụ nữ kia, tay trái cầm chổi vung lên, tay phải thuận thế quơ một cái, giống như chạm phải cái gì nhưng lại giống như cái gì cũng không chạm vào được, chỉ nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn, chỗ người phụ nữ kia vừa ngồi đã trống rỗng chẳng còn gì.

Ngụy Ninh ngẩn người, chẳng lẽ đó cũng là một loại tà thuật gì đó?