Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 77




Rốt cục đêm đó “Ngụy Tích” cũng không làm đến bước cuối cùng, có lẽ do sợ Ngụy Ninh không tiếp nhận được nên cậu dùng hết các thủ đoạn làm Ngụy Ninh tiêu hao tinh lực rồi thì buông tha cho anh. Ngụy Ninh không nhấc nổi tay nên chứ đừng nói đến việc mắng cậu, nói cũng chẳng có sức mà nói, chỉ có thể nhìn “Ngụy Tích” giúp anh tắm rửa.

Điều khiến Ngụy Ninh dở khóc dở cười chính là lúc làm thì mặc kệ anh có mắng thế nào “Ngụy Tích” cũng coi như không thấy, vậy mà cả ngày hôm sau lại không xuất hiện trước mặt anh, chỉ đúng giờ nấu ăn mang lên bàn.

Ngụy Ninh vừa ăn cơm vừa bực tức, anh vốn định hôm nay nói rõ ràng mọi chuyện với “Ngụy Tích”, giữa bọn họ không thể làm chuyện này nữa, làm một lần là ngoài ý muốn, vậy hôm qua thì sao? “Ngụy Tích” còn như vậy nữa anh không thể không nghĩ cách đuổi cậu đi.

Trong lòng Ngụy Ninh nảy sinh ý nghĩ ác độc, cảm thấy mình không thể mềm lòng được nữa.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Ngụy Ninh bắt máy, thì ra là người đã lâu rồi không liên lạc – Từ Lão Tam. Không biết ông đang ở đâu mà lại gào ầm lên làm anh điếc tai muốn chết: “Ngụy Ninh…. Loảng xoảng loảng xoảng…. có chuyện….”

Ngụy Ninh giơ di động ra xa tai: “Từ sư phụ, nghe không rõ.”

Từ Lão Tam muốn anh chờ một chút, sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tiếng lách cách, qua một hồi lâu sau mới yên tĩnh trở lại, Từ Lão Tam ở đầu dây bên kia thở hồng hộc: “Tốt rồi, tốt rồi, chỗ này đúng là ồn chết người. Ngụy Ninh, ta tìm cậu có chút việc, cậu đến cửa hàng của Tiếu Lão Đầu ở phố Phúc Thọ nhé, ta chờ cậu ở đó.”

Ngụy Ninh đáp lại: “Vậy cũng được, nhưng Từ sư phụ này, tan làm tôi mới đến được.”

Dường như tâm trạng Từ Lão Tam không tốt lắm: “Tùy cậu đấy, ta còn có việc, cúp máy đã.”

Không phải Từ Lão Tam đi điều tra chuyện ở tòa cao ốc Phú Dân sao, sao lại về đây. Ngụy Ninh lập tức nghĩ chuyện này và vụ án ở khu nhà xưởng có liên quan, nếu đoán không sai thì Từ Lão Tam về đây hẳn là vì chuyện của khu nhà xưởng kia, nhưng mà, những gì anh biết cũng chỉ có vậy thôi mà đều nói cho Phương Chí hết rồi.

Sau khi tan việc Ngụy Ninh bắt xe tới phố Phúc Thọ.

Lúc vào cửa hàng của Tiếu Lão Đầu anh liền thấy Từ Lão Tam và Tiếu Lão Đầu đang ở sau quầy uống rượu, thấy có người vào cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn. Ngụy Ninh đã sớm quen với việc này cứ vậy bước đến, gõ gõ: “Từ sư phụ, Tiếu sư phụ, hai vị thật tự tại quá.”

Từ Lão Tam chỉ vào vị trí bên cạnh: “Cậu cũng ngồi xuống đi, uống hai chén với bọn ta.”

Ngụy Ninh không từ chối, mở cánh cửa gỗ ra đi vào trong quầy, cạnh bàn có mấy cái ghế. Từ Lão Tam lấy ra một cái chén, chẳng buồn lau qua mà cứ vậy rót rượu vào, đưa cho Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh cầm chén rượu, không buồn nhìn qua trực tiếp uống luôn. Chén rượu kia rất thuần, cay đến chảy nước mắt, chắc là nhà tự ủ, Ngụy Ninh uống một hơi thì không dám uống nữa. Tửu lượng của anh không tốt, uống thêm sẽ say.

Trên bàn là mấy món linh tinh để nhắm rượu, hai ông lão không nói lời nào chỉ ông một chén tôi một chén, rồi lại ăn đồ ăn, lại uống thêm mấy chén. Từ Lão Tam cầm bình rượu, rồi lại lấy hai chén đặt lên bàn, rót rượu vào đó, hàm hồ nói: “Lão Nhất lão Nhị, hai người cũng uống đi.”

Ngụy Ninh kỳ quái nhìn xung quanh, chẳng lẽ trong cửa hàng này còn có người chưa ra?

Lúc này chợt nghe Tiếu Lão Đầu cười nhạo một tiếng: “Ông vẫn như vậy, chưa từ bỏ ý định, hai linh hồn kia tìm khắp nơi không thấy còn uống cái gì, mấy chục năm rồi ông cũng nên bỏ cuộc đi. Trên đời có một số việc không phải muốn là được, xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, lúc nào cũng để trong lòng cũng không có tác dụng.”

Từ Lão Tam đổ hai chén rượu xuống đất, trong cửa hàng tiền giấy nồng đậm mùi rượu, sợi râu mép trên mặt, trên trán dày đặc nếp nhăn khiến ông trông già nua không ít. Ông thì thào: “Tôi hiểu, tôi hiểu chứ. Bọn họ chết oan, là tôi làm hại bọn họ, đến mức hồn cũng không tìm được. Tôi có chết đi, nhập thổ, cũng không nhắm mắt được.”

Tiếu Lão Đầu nghe vậy thở dài.

Ông đột nhiên đứng dậy lấy từ quầy ba chén rượu, rót đầy, tay phải làm thủ thế, ngón giữa tay trái và ngón cái chấm vào chén rượu, vẩy vẩy lên bàn, miệng lẩm bẩm.

“Trần về trần, thổ về thổ, mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng về không. Đến là đến, đi phải đi, âm dương hiện tại, đều là thiên mệnh.”

Lúc bắt đầu Tiếu Lão Đầu vẩy tay nhanh, nước bắn lên quầy tạo thành một hình đồ án, một lúc sau thì động tác chậm dần giống như bị thứ gì đó vô hình kéo lại. Ngụy Ninh thấy dường như trên người ông xuất hiện một bóng đen, cái bóng kia bám vào cơ thể ông ta dần dần dung nhập hơn nửa người vào cơ thể Tiếu Lão Đầu, cái bóng ấy vặn vẹo muốn chui hẳn vào cơ thể ông.

Ngụy Ninh nhìn mà hoảng sợ, đánh rơi chén rượu xuống đất.

Từ Lão Tam vẫn uống rượu không buồn liếc mắt nhìn Tiếu Lão Đầu  một cái, dường như căn bản không biết Tiếu Lão Đầu đang làm gì. Ông uống một chén lại một chén, Ngụy Ninh cúi đầu nhặt chén rượu, lúc ngẩng đầu lên thấy khóe mắt Từ Lão Tam có nước mắt chảy xuống.

Từ Lão Tam đang khóc, khóc trong im lặng, nước mắt chảy vào trong chén rượu, ông ngửa cổ uống cạn.

Ngụy Ninh không dám nói một câu nào, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bóng đen kia đã dung nhập hơn nửa vào cơ thể Tiếu Lão Đầu, động tác của Tiếu Lão Đầu cũng chậm hơn, ngón tay già nua dính rượu chầm chậm vẽ vẽ, gần như tạo thành một đồ án trên quầy, rượu trong ba chén kia gần như đều dùng hết.

Ngay lúc bóng đen kia gần như hoàn toàn tiến vào cơ thể Tiếu Lão Đầu, toàn thân ông co giật, tay vỗ mạnh lên quầy, ba chén rượu kia rơi xuống nhưng ổn định mà rơi xuống dưới quầy. Sau đó, cơ thể Tiếu Lão Đầu mềm nhũn ngã xuống, Từ Lão Tam luôn có vẻ không chú ý đột nhiên lại nhanh tay đỡ được ông ấy.

Tiếu Lão Đầu thở hổn hển dựa vào Từ Lão Tam, hơn nửa ngày mới hồi phục được nhưng vẫn cứ run rẩy không ngừng, Ngụy Ninh thấy bóng đen trong người ông vẫn vặn vẹo không chịu đi ra, hai linh hồn tranh một đất tất có chiến tranh.

Ngụy Ninh nhìn mà hoảng hồn, anh chỉ biết nếu Tiếu Lão Đầu không cố gắng chịu đựng có lẽ không trụ nổi.

Từ Lão Tam cầm tay Tiếu Lão Đầu miệng không ngừng nói: “Ông chịu đựng một chút, ông chịu đựng một chút.”

Tiếu Lão Đầu ngước mắt lên nhìn ông ấy một cái, tức giận nói: “Tôi còn chưa làm sao ông kêu cái gì, nói, nói cứ như tôi sắp chết vậy, ông có chết, tôi, tôi cũng chưa chết đâu.”

Từ Lão Tam cầm một chén rượu thả thứ gì đó vào trong rồi đưa đến trước miệng Tiếu Lão Đầu: “Được được, ông nói đúng, ông cứ uống cái này đi đã, uống rồi, uống rồi ông muốn tôi chết cũng được.”

Nghe vậy Tiếu Lão Đầu cười, ông run rẩy uống chén rượu kia, rượu chảy vào miệng được một nửa còn một nửa tràn ra ngoài. Uống xong rốt cục cũng không run nữa, Tiếu Lão Đầu đẩy Từ Lão Tam ra, tự mình quay lại ghế ngồi.

Ngụy Ninh nhìn thấy cái bóng đen kia rốt cục cũng bị đuổi ra khỏi cơ thể Tiếu Lão Đầu, anh thở phào một hơi. Ấn tượng của Tiếu Lão Đầu với anh rất tốt, anh không muốn ông cứ vậy mà chết.

Tiếu Lão Đầu dùng ngón tay chấm vào rượu lại vẽ lên bàn, Ngụy Ninh không hiểu rốt cuộc ông đang vẽ gì. Tiếu Lão Đầu ngẩng đầu nhìn Từ Lão Tam: “Một quẻ truân, một quẻ nhu, một quẻ sư, ở giữa còn có biến số nên hồn hai đồ đề của ông có thể về hay không còn phải xem lúc này, mọi chuyện tốt thì ắt sẽ trở về, nếu không tốt thì ông đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”

Từ Lão Tam nghe mà ngây người: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vẫn còn có cơ hội.”

Tiếu Lão Đầu nhìn Từ Lão Tam: “Giờ món nợ tôi nợ ông cũng trả đủ rồi, từ nay về sau nếu không có việc gì thì đừng đến tìm tôi, miếu của tôi nhỏ…”

Từ Lão Tam không nói gì, uống một chén rượu xong mới nhỏ giọng nói: “Tìm ông uống rượu cũng không được?”

Tiếu Lão Đầu nhìn bình rượu, lại nhìn Từ Lão Tam, cuối cùng như có chút bất đắc dĩ mà thở đài: “Uống rượu thì có thể, nhưng mà tôi cũng từng này tuổi rồi, muốn uống ít đi một chút, tôi còn muốn sống thêm vài năm.”

Từ Lão Tam không nói gì, cẩn thận liếc nhìn Tiếu Lão Đầu, tiếp tục buồn bã uống rượu.

Ngụy Ninh ở bên cạnh thấy quan hệ hai người họ thật tốt, tuy rằng lúc Tiếu Lão Đầu nói chuyện với Từ Lão Tam chưa bao giờ nể mặt ông nhưng chuyện nên giúp thì giúp hết mình, Ngụy Ninh nghĩ lại cảnh vừa rồi lúc cái bóng đen kia chui vào cơ thể ông mà vẫn thấy sợ.

Hai người lại nói thêm vài câu Từ Lão Tam mới nhớ tới bên cạnh còn có Ngụy Ninh.

Tiếu Lão Đầu nhìn hai người bọn họ nói chuyện liền phất tay: “Hai người cứ nói chuyện, tôi giao lại chỗ này cho hai người, việc này tôi không muốn nghe cũng không muốn biết. Từ Lão Tam, ông cũng biết quy củ của tôi rồi đấy, tôi đi dạo một vòng đây.”

Từ Lão Tam vội vàng nói: “Ông đi, đi đi, tôi giúp ông trông cửa hàng.”

Chờ Tiếu Lão Đầu đi rồi Từ Lão Tam mới quay đầu lại nói chuyện với Ngụy Ninh: “Ta nghe Lão Ngũ nói cậu lại dính vào vụ án ở khu nhà xưởng bỏ hoang kia?”

Quả nhiên là như vậy, Ngụy Ninh cười khổ một tiếng, gật đầu.

Từ Lão Tam nhìn Ngụy Ninh một lượt: “Cậu đúng là có số hút quỷ nha.”

Ngụy Ninh nghe vậy thì không vui, rõ ràng chuyện này không phải do anh mà do “Ngụy Tích” tìm tới, liên quan gì anh đâu, vậy mà qua miệng Từ Lão Tam lại thành do mệnh anh không tốt. Ngụy Ninh lầm bầm: “Không phải do cháu mà…”

Từ Lão Tam vểnh râu mép: “Không do cậu thì do cái gì, cho dù là con quỷ kia va chạm vào người thì người đấy cũng là cậu.”

Cái kiểu già mồm át lẽ phải này Ngụy Ninh ngậm miệng lại, chẳng nói lại được.

Từ Lão Tam muốn Ngụy Ninh kể lại toàn bộ sự việc lại cho ông nghe, mặc dù Ngụy Ninh không muốn dính vào một chút nào cũng vẫn phải mang tất cả ra nói một lượt, kể cả việc “Ngụy Tích” sưu hồn hai lần cũng không bỏ sót.

Từ Lão Tam đang nghe đột nhiên biến sắc, ông cầm tay Ngụy Ninh, dùng vẻ mặt sốt ruột chưa từng thấy ép hỏi: “Cậu nói lúc các cậu chiêu hồn ở khu nhà xưởng bỏ hoan kia có nhìn thấy trong đó có hai người trẻ tuổi, một trong hai có nốt ruồi trong lông mày.

Tay Ngụy Ninh đau muốn chết, cứ như xương khớp bị Từ Lão Tam bóp nát vậy, anh vội kêu: “Au au, ông cứ buông tay cháu ra đã, xương cũng gãy hết mất.”

Từ Lão Tam buông tay anh ra, Ngụy Ninh xoa xoa. Từ Lão Tam đã lớn tuổi rồi sao vẫn khỏe vậy chứ: “Lúc sưu hồn chỉ thấy bóng dáng, không nhìn rõ được, người mà ông kể cháu không thấy.”

Từ Lão Tam thất vọng ngồi xuống lại uống thêm một chén rượu.

Ngụy Ninh xoay tay hỏi: “Ông biết chuyện của gia đình ông chủ Lý phải không?”

Từ Lão Tam lấy lại tinh thần, thở dài: “Biết thì có biết, người tính không bằng trời tính, ta đi tìm hồn của bọn họ nhưng chỉ tìm được ông chủ Lý, không tìm được vợ ông ấy, đại khái là không kịp.”

Quả nhiên là chỉ có ông chủ Lý trốn được? Ngụy Ninh buồn rầu, anh cũng uống một ngụm nhỏ: “Ông chủ Lý báo tin cho cháu.” Anh kể lại cuộc gọi kì quái đêm đó, cả chuyện chiếc xe quỷ cũng nói ra.

Từ Lão Tam liên tục gật đầu: “Ông chủ Lý là một người tốt, kiếp sau sẽ được báo đáp.”

Ngụy Ninh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, anh nhìn trời: “Vừa nãy Tiếu sư phụ xem bói sao?”

Từ Lão Tam buông chén rượu: “Đúng vậy, quẻ tửu, trong thiên hạ có vài ba người biết trong đó Tiếu lão đầu là xem chuẩn nhất, nhưng ông ta sớm đã rửa tay gác kiếm. Lần này nể mặt ta nên mới phá lệ, ta lại nợ ông ấy một lần rồi.”

Trên đời này quả nhiên không gì không thể, đến cả rượu cũng xem bói được.

Đúng lúc này, Từ Lão Tam đột nhiên hô to về phía không khí: “Đến rồi thì ra đi. Đằng nào cậu ta cũng không chạy được, lúc nào cũng đi theo như vậy cậu không sợ cậu ta chịu không nổi đột nhiên lại mắc bệnh sao. Đến lúc đó cậu đừng có hối hận…”

Nói với ai vậy? Ngụy Ninh cầm cái áp cổ đang định gặm sau khi nghe Từ Lão Tam nói vậy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, sương mù xám trắng từ bốn phương tám hướng tỏa ra.

Ngụy Ninh cắn một miếng, ngẩn người nhìn sương mù xung quanh đang tụ lại thành hình dáng “Ngụy Tích”, chớp mắt cậu đã đứng sau quầy, ánh mắt dõi về phía Ngụy Ninh.

Đang định nói chuyện thì bị Từ Lão Tam cướp lời: “Cậu giúp ta sưu hồn ở khu nhà xưởng một lần nữa được chứ?”

“Ngụy Tích” không nói gì sau đó lắc đầu không đồng ý.

Từ Lão Tam không nói với cậu nữa mà quay đầu nhìn sang Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cầm miếng áp cổ nhưng không gặm nổi nữa. Ý của Từ Lão Tam rất rõ ràng là muốn anh nói với “Ngụy Tích”, “Ngụy Tích” không nghe ông nhưng chắc chắn sẽ nghe Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh ho khan một tiếng, đêm qua vừa xảy ra chuyện đó, anh còn chưa xả giận giờ lại muốn anh dùng vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với “Ngụy Tích”, anh làm không nổi.

Từ Lão Tam thấy anh không chịu nói gì liền lải nhải: “Mệnh ta thật khổ, không tìm được hai tên đồ đệ, vất vả lắm mới có biện pháp, người làm được thì lại không chịu giúp. Ta còn sống làm gì nữa, xương cốt già khô sớm nên xuống đất rồi, một người già cả như ta mà không ai nể mặt…”

Mặt Ngụy Ninh lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng không chịu nổi nữa: “Ông đừng nói nữa, cháu nói với cậu ta là được chứ gì.”

Từ Lão Tam lập tức im lặng nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh quay sang bảo “Ngụy Tích”: “A Tích, cậu xem có thể giúp Từ sư phụ việc này không?”

“Ngụy Tích” vẫn không nói gì, Ngụy Ninh còn tưởng đến anh cậu cũng không nể mặt, nhưng rốt cục cậu cũng mở miệng: “Có thể, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.”

Ngụy Ninh vội hỏi: “Chuyện gì?”

Đôi mắt sâu thẳm của “Ngụy Tích” nhìn vào Ngụy Ninh: “Chuyện tối qua anh không giận em nữa.”

Miệng Ngụy Ninh giật giật, thằng nhóc này đúng là, đúng là… anh nhìn Từ Lão Tam tràn ngập hứng thú đứng bên cạnh, da mặt nóng lên, không đợi được “Ngụy Tích” nói tiếp đã trả lời: “Được rồi được rồi, anh không giận, không giận là được chứ gì…” càng nói giọng lại càng nhỏ.

“Ngụy Tích” nghe anh nói vậy sắc mặt mới hòa hoãn hơn, miệng hơi nhếch lên tạo thành một vòng cung. Nói xong mới quay đầu nhìn Từ Lão Tam, không nhanh không chậm nói: “Tôi muốn ông bảo vệ ba năm dương khí của A Ninh, âm khí không sinh sôi.”

Lúc này đến lượt miệng Từ Lão Tam giật giật: “Thằng nhóc này, thằng nhóc này, thật đúng là đến hạn là lên giá.” Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, chuyện sưu hồn này tuy ông cũng làm được nhưng ở khu nhà xưởng ấy thì lại không thể mà chỉ quỷ hồn có pháp lực cường đại ở âm giới mới thực hiện được.

Bàn chuyện xong đâu đấy Tiếu lão đầu mới bước vào giống như vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ: “Tốt rồi, tốt rồi, nên trả địa bàn lại cho ta được rồi chứ, còn chiếm cứ là phải trả tiền đấy, ra ngoài đi, ra ngoài đi, tất cả, cả ông cũng vậy.” Ông ấy chỉ vào Từ Lão Tam vẫn cầm chén rượu không buông.

Từ Lão Tam uống một ngụm rượu cuối cùng rồi mới mang Ngụy Ninh rời khỏi cửa hàng, gọi xe tới khu nhà xưởng.

Tài xế taxi đỗ xe cách khu nhà xưởng mười mấy phút lái xe, sống chết không chịu đi về phía trước, Từ Lão Tam cũng không lay chuyển được hắn ta liền cùng Ngụy Ninh trả tiền xe rồi đi bộ.

Xung quanh là những tòa nhà cao thấp, ở đây tạm tính là phồn hoa, đi thêm mười mấy phút liền tới khu nhà xưởng kia, một khi đến đó thì chỉ nhìn thấy cỏ hoang mọc thành bụi, cây cối, sâu bò; so với chỗ này đúng là như hai thế giới khác nhau.

Lúc này trời đã gần tối đen, trong khu nhà xưởng vô cùng yên tĩnh, đến cả âm thanh “kẹc kẹc” từ mấy con quạ cũng không có, tất cả đều im lặng đứng trên cành cây, trên nóc nhà. Chúng dõi mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào Từ Lão Tam và Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh bị nhìn đến mức da đầu run lên nhưng vẫn không rên một tiếng đi bên cạnh Từ Lão Tam.

Bọn họ đi tới căn phòng mà Chu Mai gặp nạn

Từ Lão Tam lấy ra một cái đèn pin, bật lên, vừa chiếu vào liền thấy một mảnh lộn xộn, côn trùng lúc nhúc, còn có những ngọn nến trắng cháy dở, cỏ dại vốn đã nhổ lại mọc ra dài um tùm, trên tường ướt sũng dính đầy côn trùng đen sì.

Ngụy Ninh nhìn lướt qua liền nói với Từ Lão Tam: “Từ sư phụ, hay là đổi chỗ khác đi.”

Nơi này quá kinh khủng.

Từ Lão Tam nhìn một vòng, còn chạm tay xuống bùn đất, xoa xoa tay, rồi lắng tai nghe những âm thanh xung quanh, không đồng ý với ý kiến của Ngụy Ninh: “Nơi này âm khí rất nặng là chỗ thích hợp nhất để sưu hồn, chính là chỗ này, lấy đồ ra đi.”

Ngụy Ninh không còn cách nào khác đành cố nén sự ghê tởm mà lấy đồ ra.

May là cách của Từ Lão Tam không cần dùng đến nhiều nến trắng như vậy, anh chỉ lấy ra vài lá bùa, dùng bút lông chấm vào nước gạo nếp rồi vẽ lên giấy. Đồ án lần này phức tạp hơn hẳn những đồ án anh từng thấy trước kia, từng nét bút đều cẩn thận tỉ mỉ, hơn nửa giờ mới vẽ xong. Sau đó Từ Lão Tam dựa vào những phương vị trên mặt đất mà đặt lá bùa lên đó, dùng gạch chặn lại, chờ mọi chuyện làm xong mới nói về phía Ngụy Ninh: “Được rồi, có thể bắt đầu.”

Toàn thân Ngụy Ninh lạnh toát, “Ngụy Tích” đã xuất hiện bên cạnh anh.

Quá trình tiếp theo không khác hai lần sưu hồn trước cho lắm, “Ngụy Tích” đứng giữa trung tâm của ba lá bùa kia, thân thể biến thành sương mù, sương mù như tơ như lũ thấm xuống đất, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo Ngụy Ninh lập tức đi đến cạnh Từ Lão Tam, khi bọn sâu và quỷ hồn xuất hiện nhất định ông sẽ có cách đối phó.

Chờ một lát quả nhiên các loại sâu dữ tợn đều từ ngoài bò vào, chẳng mấy chốc bò kín đất, kín tường. Từ Lão Tam lấy ra một bình rượu lắc vài cái, sau đó rải thành một vòng tròn quanh ông và Ngụy Ninh, những con sâu kia lập tức bị chặn ở ngoài, chất đống thành tầng.

Ngụy Ninh nhìn mà buồn nôn, anh nghiêng đầu sang chỗ khác. Sau đó hẳn là qury hồn xuất hiện.

Nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy gì, Ngụy Ninh đợi đến không còn kiên nhẫn, Từ Lão Tam ở bên cạnh sắc mặt cũng ngưng trọng.

Thêm một lúc nữa sương mù như tơ như lũ từ bốn phương tám hướng chui ra, tụ lại trên không trung, vặn vẹo biến thành dáng vẻ của “Ngụy Tích”. Cậu nhìn Từ Lão Tam nói: “Không thấy quỷ hồn nào cả.”

Từ Lão Tam nghe xong nhảy dựng lên, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi vòng tròn: “Xảy ra chuyện gì, sao lại không thấy? Cậu có phát hiện ra cái gì không?”

Trên mặt “Ngụy Tích” lộ ra vẻ kì quái: “Có phát hiện một vài thứ, ông có thể đi xem. Ngay ở trung tâm khu nhà xưởng bỏ hoang có ba người sống. Không có hồn nào hẳn là liên quan đến chuyện họ làm.”

Từ Lão Tam nghe xong không nói hai lời liền đổ rượu lung tung lên mặt đất, rượu chạm vào đám sâu kia liền cháy xèo xèo, chúng vội chạy đi. Ông quay sang nói với Ngụy Ninh: “Cậu muốn cùng đi thì đi luôn, không thì về trước đi.”

Ngụy Ninh do dự một chút, quyết định đi theo.

…………

Lời tác giả:  Phía trên không có thịt, thật sự chỉ viết đến đấy thôi nhưng nhìn mọi người kháng nghị như vậy, lại thấy A Tuyết nói hôm nay là sinh nhật của cô ấy nên mình viết một tiểu kịch trường chúc A Tuyết sinh nhật vui vẻ, chúc tất cả mọi người vui vẻ. Hôm qua làm ầm lên với chủ nhà một trận, mình ở đây ba tháng, hơn nửa thời gian chịu cảnh mất mạng, thật sự không thể chịu được nữa…

Tiểu kịch trường số 1: Một hồi mộng xuân

Chuyện xảy ra khi Ngụy Ninh học trung học, khi anh học kí túc ở trấn trên, một tháng mới về nhà một lần, vào một ngày nọ khi anh về nhà.

Tuy rằng ở ngoài không bị tẩu tà nhưng ăn uống không bằng ở nhà, chỉ cần Ngụy Ninh vừa về đến nhà sẽ ăn nhiều hơn, ngủ cũng trầm hơn. Má Ngụy nhìn anh như vậy mà đau lòng làm một bàn đầy đồ ăn, Ngụy Ninh ăn đến căng bụng mới buông bát đũa, tắm rửa một cái rồi về phòng ngủ.

Anh ngủ lõa thể chỉ mặc một chiếc quần tứ giác.

Cửa sổ không có cánh, ánh trăng sáng ngời từ ngoài chiếu vào, chiếu trên đất cứ như một tầng ngân sương. Lúc này một luồng gió từ ngoài thổi vào mang theo chút sương mù mờ ảo, Ngụy Ninh nằm trên giường thấy hơi lạnh, theo bản năng mà kéo tấm thảm mỏng dưới thân nhưng kéo mãi không được.

Anh lạnh đến co rụt người, luồng khí lạnh kia bám theo như hình với bóng, bám dính lấy anh, quấn lấy tứ chi anh khiến anh nằm sải trên giường. Ngụy Ninh không muốn tí nào, anh nhíu mày lầm bầm kháng nghị.

“Ha”, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Chiếc quần tứ giác của Ngụy Ninh bị một thứ gì đó vô hình chầm chậm kéo xuống, dục vọng đang ngủ giữa hai chân lộ ra trong không khí, sau đó, một luồng khí lạnh bám lấy nó, nhẹ nhàng chà xát, đến hai quả cầu phía dưới cũng không buông tha. Ngụy Ninh không ngừng hít thở, trên trán nổi một tầng mồ hôi mỏng.

Cơ thể vui thích khiến Ngụy Ninh không tự chủ được mà nhẹ nhàng vặn vẹo thắt lưng, anh há miệng phát ra tiếng thở dốc ái muội, âm thanh của anh coi như hấp dẫn, miệng anh lập tức bị một luồng khí lạnh lẽo quấn lấy, không ngừng dây dưa.

Xoang mũi Ngụy Ninh hừ một tiếng, luồng khí kia dán vào môi anh, chạm nhè nhẹ, hôn, liếm, mút mát.

Thật giống như muốn mang cậu thiếu niên trước mắt này nếm từ trong ra ngoài.

Ngụy Ninh thấy giấc mộng này thật sự dâm đãng nhưng mà rất tốt, luồng khí kia biết cách làm thế nào khiến anh thoải mái, điều duy nhất khiến anh tiếc nuối đại khai là chính mình không thể động đậy, chỉ có thể để mặc luồng khí ấy đốt lửa trên người mình. Ngụy Ninh thở dốc, chân không tự chủ được mà cong lên cọ xát vào chiếu.

Kích thích giữa hai chân càng ngày càng mãnh liệt, thắt lưng Ngụy Ninh nâng lên, luồng khí kia lập tức hiểu rõ, động tác càng lúc càng nhanh, cuối cùng Ngụy Ninh khẽ rên một tiếng rồi giải phóng.

Anh thở dốc, vẫn đang chìm đắm trong dư vị kia, cơ thể đã bị luồng khí lạnh ấy lật ngược lại. Bờ mông rắn chắc bị tách ra để lộ nơi bí mật, luồng khí lạnh lưu luyến nơi đó, Ngụy Ninh nhịn không được mà giãy dụa nhưng lưng cứ như bị trấn trụ.

Luồng khí lạnh kia chui vào cơ thể anh, ban đầu rất nhỏ, sau đó thô dần, liên tục ra ra vào vào ở chỗ đó, tìm được chỗ mẫn cảm trong cơ thể anh thì không ngừng va chạm, Ngụy Ninh nương theo tiết tấu đó mà nâng mông lên, cứ như chào đón cuộc tiến công này.

Thật thoải mái, thật thích, trong mơ màng Ngụy Ninh cảm thán như vậy.

Tồn tại vô hình phía sau hôn lên lưng anh, tay cũng tuân theo tiết tấu ra vào mà xoa nắn phía trước của anh, khoái cảm trước sau khiến Ngụy Ninh chẳng mấy chốc lại đã cứng đến sắp tiết. Anh thở dốc, trên mặt một mảnh ửng hồng, nước mắt rỉ ra làm ướt bờ mi. Luồng khí lạnh kia xoay mặt anh lại, nhẹ nhàng hôn lên mi anh, Ngụy Ninh rơi rung động, dường như muốn mở mắt nhưng cuối cùng vẫn không mở.

Cuối cùng, luồng khí lạnh kia đâm thật mạnh về phía trước, thứ gì đó lạnh như băng tiết vào trong cơ thể Ngụy Ninh, Ngụy Ninh hô lên một tiếng rồi cũng tiết ra.

Sau khi giải phóng hai lần cả người Ngụy Ninh vô lực, nó để anh nằm nghiêm chỉnh trên giường. Trên bụng, nơi giữa hai chân đều là tinh dịch chính anh tiết ra, mùi tình dục phảng phất.

Luồng khí lạnh kia dường như không nhịn được hấp dẫn trước mặt, sương mù lan tỏa, lúc tán đi thì người Ngụy Ninh đã sạch sẽ, không còn chút tinh dịch nào vương lại. Ngụy Ninh rên một tiếng thoải mái, luồng khí lạnh kia hôn một cái nhẹ nhàng trên đôi môi hồng nhuận, sau đó, khí lạnh trong phòng dần tản đi, sương mù xám trắng theo cửa sổ ra ngoài.

Ánh trăng sáng ngời vẫn như trước lẳng lặng chiếu xuống mọi vật, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện như giấc mộng xuân không dấu vết, chỉ còn tiếng thở dài đầy thâm tình trong khoảng không.