Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 211




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

*Mới nhận được bằng tốt nghiệp, mừng quá hí hí XD~~~ Em đã “thức dậy”, truyện ngày càng dài, càng gay cấn ;___; 18_180412DOOLThangMB018

Ngụy Thời lau mặt, trong tay đầy mồ hôi, còn trong lòng lại đang rỉ máu.

Thằng này nếu không phải em mình ——

Ngụy Thời liều mạng ngăn cản cũng chỉ khiến cho động tác Ngụy Hân dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó, Ngụy Hân vẫn kiên định, lẫm lẫm liệt liệt—— mang theo Ngụy Thời vừa kéo vừa đá vừa đạp trên lưng —— đi vào giữa trận pháp”Thất tinh sát hồn trận” đã đơn giản hoá.

Tuy rằng trận pháp này không mang uy lực lớn như “Thất tinh sát hồn trận” chân chính. Nhưng giống “Thất tinh sát hồn trận” ở chỗ là nó đều cắt đứt dòng địa khí của một địa phương lớn, ví như thôn trấn, hơn nữa pháp khí dùng để bày trận, cũng không có khả năng chỉ là mấy cây nến trắng trộn lẫn tro cốt —— nhưng để đối phó với một hai cô hồn dã quỷ đã là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.

Ngụy Thời mắt mở trừng trừng nhìn Ngụy Hân đi vào giữa trận pháp.

Lúc này mới đột nhiên nhớ tới, bản thân mình cũng đã theo vào bên trong trận pháp rồi!

Đây quả đúng là hành vi tự sát mà, khiến người không thể nhìn thẳng, nhưng mà anh lại cố tình làm như thế, hơn nữa mãi cho đến khi vào trận rồi mới nhớ tới bản thân mình thật ra có thể nhảy xuống từ trên lưng Ngụy Hân, để cho cái xác sống không chịu nghe lời này tự đi tìm chết đi!

Ngụy Thời lau mặt, trong tay đầy mồ hôi, còn trong lòng lại đang rỉ máu.

Thằng này nếu không phải em mình ——

Nến trắng đã cháy hơn phân nửa, ngọn lửa đong đưa qua lại, không biết từ khi nào thì âm khí chung quanh tụ tập, dường như có tầng sương mù lạnh như băng nổi lên, bên trong màn sương ấy có rất nhiều bóng quỷ, Ngụy Thời bỗng nhiên có suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào trực giác, trận pháp này lôi kéo hết quỷ hồn xung quanh tới.

Nhóm quỷ hồn vây quanh ở bên ngoài trận pháp.

Dưới ánh nến đong đưa, trên mặt đất, trên tường có vô số bóng người, bò tới bò lui, thật giống như cái bóng dưới ánh mặt trời, khi dài khi ngắn, khi ẩn khi hiện. Những quỷ hồn này tới lui rất nhanh, dường như luôn có thanh âm rì rào vang lên không dứt, nhưng khi cẩn thận lắng tai nghe thì lại không nghe được bất kỳ tiếng động gì.

Thanh âm của quỷ hồn, vốn dĩ không phải là thứ mà người sống có thể nghe được.

Giờ thì Ngụy Thời biết mình có phiền phức lớn rồi.

Không biết là do bị người bán nến hãm hại hay là tự trách mình học nghệ chưa tinh lại to gan lớn mật cái gì cũng dám ra tay thử một lần. Ông già bán nến trắng cho anh có nói loại nến này có thể nhốt một ít hồn phách không quá lợi hại, nhưng không có nói nến này còn có thể đưa tới những cô hồn dã quỷ khác. Hiện tại Ngụy Thời dùng nó bày trận, có lẽ bởi vì tác dụng của trận pháp, có lẽ bởi vì cắt đứt địa khí đảo loạn âm dương, có lẽ bản thân nến trắng có  tác dụng câu hồn dẫn phách, hay có lẽ Ngụy Thời không còn chủ trì trận pháp, thì bây giờ đều là một đống lộn xộn.

Trận pháp nhốt được một quỷ hồn bên trong, lại đưa tới một đám quỷ lớn quỷ nhỏ rình ở phía sau.

Tình huống bên ngoài trận pháp đã cực kỳ nguy hiểm, còn tình huống bên trong trận pháp cũng chẳng thua kém gì. Quỷ hồn hóa thành nước đen trộn lẫn với sáp nến, vương vãi đầy ra đất, ngoại trừ chỗ quỷ hồn đang nằm kia thì ngay cả nơi để chân cũng không có.

Vốn Ngụy Thời muốn nhảy từ trên lưng Ngụy Hân xuống, vừa nhìn thấy tình cảnh này thì quyết định tiếp tục ở trên đó tiếp.

Ngụy Hân thực gầy.

Tuy rằng Ngụy Thời đã giúp cậu mặc vài lớp quần áo nhưng anh vẫn có thể cảm giác được đầu khớp xương bên dưới, cùng với thân thể cứng ngắc, lạnh như băng, nhưng Ngụy Thời không còn quan tâm đến những thứ đó nữa, bây giờ suy nghĩ duy nhất của anh chính là làm sao ra khỏi trận pháp này.

Quỷ hồn bị nhốt trong trận pháp, đang dở sống dở chết, thì đột nhiên phát hiện bên trong có thêm một con quỷ xui xẻo nữa, nó vui mừng bật người lên, phát huy tinh thần “Tao chết cũng muốn kéo người khác chết chùm”, giương nanh múa vuốt hướng tới Ngụy Thời—— trên lưng Ngụy Hân —— vọt tới.

Hiển nhiên, Ngụy Hân là một cái xác sống nên không thể hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn.

Không chừng còn xem cậu như đồng loại của mình.

Một tay Ngụy Thời ôm lấy cổ Ngụy Hân, tay còn lại lấy ra một lá bùa ném về phía quỷ hồn  kia, lại phát hiện lá bùa mất đi tác dụng, lơ lơ lửng lửng rơi xuống đất, trong chớp mắt đã bị chất lỏng trên mặt đất thấm vào, ướt nhẹp, biến thành một đám tro đen.

Dù cho niệm chú hay dùng bùa, xét cho cùng đều cần đến địa khí hay sinh khí của trời đất ở chung quanh, “Thất tinh sát hồn trận” cắt đứt sự chuyển động của địa khí ở vùng này, tự nhiên vì thế mà đạo pháp liền mất đi tác dụng, hoặc hoàn toàn không sử dụng được.

Ngụy Thời mắng một câu, bấm bụng chịu đau, vươn đầu lưỡi ra, tính giở lại trò cũ.

Đã không thể mượn dương khí và sinh khí xung quanh, như vậy đành phải tự dùng dương khí cơ thể để đối phó với  quỷ hồn vờn qua vờn lại trước mắt như hổ rình mồi. Ngay khi Ngụy Thời đang định cắn xuống thì đột nhiên thân thể Ngụy Hân cử động thật mạnh làm anh không kịp đề phòng, “A ——” Ngụy Thời hét thảm một tiếng, răng trên tiếp răng dưới, đã không cắn được đầu lưỡi thì thôi, đằng này lại cắn phải miệng mình.

Ngụy Hân vừa động thì đã né khỏi đòn tấn công của quỷ hồn kia.

Không khí xung quanh càng lúc càng đọng lại, dường như có một miếng vãi ướt tắc nghẹn ngay cổ họng, dần dần hít thở trở nên khó khăn hơn, đây là tác dụng vốn có của trận pháp, nó sẽ từng chút từng chút giết dần đi vật sống ở trong trận pháp, còn vật chết cũng sẽ bị hòa tan bởi sáp nến phủ khắp nơi nơi trên mặt.

Ngụy Thời vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.

Còn phải từng giờ từng phút đề phòng Ngụy Hân bỗng dưng nổi điên, quăng mình xuống khỏi lưng nó.

Một lòng lại ở hai nơi, khiến cho Ngụy Thời có phần rối loạn chẳng biết làm sao, cho nên anh cũng chưa phát hiện sáp nến trên đất chả có  tác dụng gì với Ngụy Hân, cậu lại tiến thêm một bước, không những thân thể chẳng hề bị thương tổn mà còn đuổi sát không tha quỷ hồn đang bị sáp nến đốt xèo xèo, kêu gào thảm thiết, nếu không phải gắng gượng vì ý niệm muốn kéo Ngụy Thời chết chung thì phỏng chừng sớm đã hồn phi phách tán.

Ngụy Thời cảm thấy chỉ có thể chờ, chờ cho đến khi nến trắng cháy xong, thì trận pháp sẽ tự tiêu tán.

Lúc ấy tự nhiên sẽ an toàn.

Không khí càng ngày càng ít, đầu óc Ngụy Thời choáng váng vòng qua quẹo lại giữa trận pháp với Ngụy Hân, chả khác gì đám ruồi bọ không đầu, Ngụy Hân tuy rằng không sợ sáp nến kia, nhưng chỉ là một cái xác sống không có năng lực suy nghĩ, cũng không biết làm cách nào đi ra khỏi trận pháp, chỉ biết đuổi theo mục tiêu nhập trận ban đầu của cậu ——quỷ hồn kia—— vốn đã mất đi tung tích trong trận pháp —— địa khí cùng sinh khí bên trong trận pháp rất hỗn loạn, Ngụy Hân vốn dựa vào cái này để xác định mục tiêu, đương nhiên cũng nhốn nha nhốn nháo theo.

Đột nhiên Ngụy Hân ngừng lại, bởi vì cậu đột nhiên dừng lại cho nên Ngụy Thời thiếu chút nữa đã rớt xuống dưới, anh dùng cánh tay mềm nhũn ôm lấy cổ Ngụy Hân, hai chân vòng quanh lưng cậu, sau khi ổn định thân thể rồi, Ngụy Thời mới cố gắng ngẩng đầu xem xét hành động của Ngụy Hân.

Ngụy Hân vẫn không nhúc nhích, đứng trước một ngọn nến trắng.

Cây nến kia đã gần như cháy sạch chỉ còn cách đế đèn khoảng 5cm.

Ngụy Hân nâng chân lên, dùng tốc độ cực kỳ thong thả—— Ngụy Thời có thể cảm nhận  rõ ràng được toàn bộ thân thể cứng ngắc của Ngụy Hân đang không ngừng run rẩy, động tác này khiến cậu chịu áp lực rất lớn —— đưa chân tới trên đầu nến trắng, ngọn lửa lay động một chút rồi nhảy vọt lên, liếm ngang qua cái vớ Ngụy Hân mang ở trên chân.

Vớ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành bụi đen, lập tức, ngọn lửa trực tiếp tiếp xúc với chân Ngụy Hân, thân thể Ngụy Hân run rẩy càng lúc càng dữ dội, giống như tuy thân cậu là một cái xác sống không có năng lực suy nghĩ thì vẫn cảm nhận được đau đớn và sợ hãi.

Trong lòng Ngụy Thời quắn quéo một trận, không chỉ bởi vì không khí rất ít khiến anh khó chịu, mà còn là một loại đau đớn thấu tim, miên man không ngừng, Ngụy một Thời ôm cổ Ngụy Hân, cố gắng thở sâu vào, anh biết Ngụy Hân muốn làm cái gì, còn có một cách khác để phá trận, tuy đơn giản nhưng lại rất nguy hiểm, hơn nữa khó có thể làm được, chính là hủy đi pháp khí cắm ở ” mắt mạch “.

Chân Ngụy Hân từ từ đè xuống.

Ngọn lửa vẫn cháy rực, màu xanh biếc nhàn nhạt đã chuyển thành màu xanh lá sậm.

Chân Ngụy Hân vẫn tiếp tục ép xuống, Ngụy Thời dường như ngửi được mùi da thịt bị thiêu cháy, thân thể anh còn run nhiều hơn so với Ngụy Hân, cơn đau miên man trong tim giờ hóa thành mãnh liệt, rốt cục chân Ngụy Hân chạm xuống cây nến kia, sau đó dường như hăng hái thêm, chân cậu giẫm mạnh xuống, nến trắng đã bị cậu đạp nát, thành một đống sáp nến mềm mềm.

Một cái “mắt mạch” bị phá, Ngụy Hân lập tức quay đầu đi tìm cái khác.

Lúc cậu di chuyển, Ngụy Thời rõ ràng cảm được thân thể Ngụy Hân không còn vững vàng như hồi nãy nữa mà giống như một người bị đau chân hơn, một cây nến, hai cây nến, một khi trận pháp đã bị phá, thì hành động tiếp theo trở nên tương đối dễ dàng hơn, chỉ chốc lát sau bảy cây nến trắng đã bị đạp nát.

Quỷ hồn bị nhốt trong trận pháp, ngỡ ngàng đứng ở chỗ đó trong phút chốc, sau đó rít lên một tiếng, biến mất trong không khí.

Mà quỷ hồn bao vây ngoài trận pháp còn quyến luyến chưa muốn đi.

Trận pháp vừa bị phá, Ngụy Thời liền nhảy khỏi lưng Ngụy Hân, anh nhìn quỷ hồn chung quanh, lại nhìn thân thể Ngụy Hân đang run rẩy khe khẽ, sau đó lấy ra một cây kiếm gỗ đào, dùng phần đầu nhọn cứa nhẹ vào đầu ngón tay mình, máu lũ lượt chảy ra, dường như anh không phải cắt đầu ngón tay mà là cách mạch máu của mình, máu theo phần đầu  chảy xuống mũi kiếm rồi nhuộm cả thân gỗ đào.

Có kiếm gỗ đào tẩm máu đồng tử, quỷ hồn căn bản không dám tới gần.

Ngụy Thời giơ kiếm gỗ đào lên, làm thức mở đầu.

Có mấy quỷ hồn rít lên vươn cánh tay trắng bệch ra nhắm vào người Ngụy Thời, Ngụy Thời đâm một kiếm tới, quỷ hồn cảm giác được trên kiếm gỗ đào có dương khí cùng sát khí, vội vàng né tránh.

Chúng nó không cam lòng rời đi như vậy, nhưng lại không dám làm gì, chỉ đành đứng ở đó vòng tới vòng lui, Ngụy Thời nhìn quỷ hồn bò qua bò lại trên mặt đất, trên trần nhà, trên tường, thân thể đứt thành từng miếng nhỏ, gương mặt dữ tợn đáng sợ, cánh tay trắng bợt bạt thỉnh thoảng trồi lên khỏi mặt đất.

Nơi này âm khí rất nặng, bọn nó mong ở lại nên muốn đuổi Ngụy Thời đi.

Ngụy Thời đương nhiên không thể nào đồng ý được, muốn tìm một nơi âm khí nặng như vậy, thích hợp cho Ngụy Hân ở cũng không dễ dàng, cho nên anh cầm kiếm gỗ đào trong tay, lấy ra một xấp  “Bùa đuổi quỷ”, bắt đầu dán khắp phòng, cho dù âm khí nặng như thế nào, có nhiều “ Bùa đuổi quỷ” dán lên như thế thì bọn quỷ hồn cũng không có cách nào quậy được, đành phải lục tục rời đi.

Chờ đám quỷ hồn chung quanh rời đi rồi, Ngụy Thời mới lau mồ hôi trên trán, anh cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, sắp đứng không nổi, anh ném xấp “Bùa đuổi quỷ” trong tay lên trên bàn, quay đầu xem Ngụy Hân vẫn luôn đứng ở bên cạnh.

Vẻ mặt Ngụy Hân đờ đẫn đứng ở nơi đó, nếu không chú ý coi cậu có hơi thở hay không thì thoạt nhìn cậu giống như người sống sắc mặt nhợt nhạt như mang bệnh trong người, trong lòng Ngụy Thời có chút sợ hãi, anh không hiểu dưỡng thi và đưa thi là như thế nào, nếu Ngụy Hân đột nhiên nổi điên tấn công anh thì đó cũng là chuyện có khả năng.

Ngụy Thời tới gần Ngụy Hân, đi qua đi lại vài vòng, mỗi một vòng lại tới gần một chút.

Cuối cùng, Ngụy Thời nắm chặt tay, chả thèm quản cậu có phải là xác chết vùng dậy hay không, liều mạng trước rồi tính.

Sau khi hạ quyết tâm, Ngụy Thời lập tức cầm lấy tay Ngụy Hân, kéo cậu tới bên giường, điều khiến anh giật mình chính là không ngờ Ngụy Hân thật sự làm theo anh, Ngụy Thời để Ngụy Hân ngồi ở trên giường, sau đó tháo đôi vớ đã cháy sách chỉ còn lại chút cặn  trên chân ra, vết phỏng trên chân Ngụy Hân rất nghiêm trọng, da tróc thịt bong, cháy đen thui, cùng với lưng bàn chân trắng bệnh tạo nên sự đối lập ghê người.

Ngụy Thời cảm giác ngực mình chẳng dễ chịu chút nào.

Nhớ năm đó lúc Ngụy Hân ở nhà, có khi nào phải chịu những vết thương ghê gớm như thế này đâu.

Ngụy Thời mua cồn, bông băng, thuốc phỏng từ hiệu thuốc bên ngoài về, cũng chẳng quan tâm mấy thứ này dùng trên xác sống có hiệu quả hay không, anh quấn cái chân Ngụy Hân thành đòn bánh tét. Ngụy Hân rất nghe lời. Muốn ngồi sẽ ngồi, muốn đứng liền đứng, muốn nằm liền nằm, muốn nhấc chân —— không ngờ cậu cũng sẽ nhấc chân —— mặc dù Ngụy Thời trước tiên phải dùng sức nâng chân cậu lên, sau đó nói”Cứ giữ như vậy đừng cử động”.

Ngụy Hân nghe lời như vậy khiến Ngụy Thời có cảm giác kỳ quái.

Ngụy Thời ở trong phòng canh Ngụy Hân hai ngày không ra khỏi cửa. Trong lúc đó giúp Ngụy Hân thay hai lần thuốc, vết bỏng vẫn đen tuyền, nhìn không đoán được bôi thuốc có tác dụng với Ngụy Hân hay không. Mà lần này sau khi Ngụy Hân tỉnh lại, cũng không có ngủ như những thi thể khác, mà vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh.

Ngụy Thời cũng không biết vì sao anh lại có cảm giác như thế này.

Cho dù Ngụy Hân vẫn giống như trước, nhắm mắt nằm ở trên giường, nhưng Ngụy Thời vẫn biết là cậu đang tỉnh, không giống như những lần ngủ say trước, điều này vừa làm cho Ngụy Thời có chút thấp thỏm đồng thời lại có phần vui mừng, bởi vì quá vui mừng, nên anh thậm chí còn nổi lên một số ý nghĩ, anh mua một con gà sống ở ngoài về, cắt cổ lấy máu, đồng thời thử đút máu gà Ngụy Hân uống.

Ngụy Thời làm theo những truyền thuyết dân gian về cương thi truyền cùng với bí thuật dưỡng quỷ trong bàng môn tả đạo vốn không được mô tả rõ ràng lắm, anh cũng không biết làm như vậy có tác dụng gì không, nhưng đến khi vết phỏng ở chân Ngụy Hân chuyển xấu thì Ngụy Thời không còn sự lựa chọn nào khác.

Ngụy Hân uống vào.

Máu gà đỏ tươi chảy xuống từ khóe miệng như than chì.

Một loại cảm giác đẹp đẽ quỷ dị làm sao.

Sau đó Ngụy Thời phát hiện, Ngụy Hân uống máu gà xong thì vết phỏng trên chân cậu có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, điều này làm cho tinh thần vốn uể oải không chút phấn chấn của Ngụy Thời lập tức hưng phấn hẳn lên, anh tức khắc chạy ra ngoài mua mấy con gà sống đem về giết lấy máu, toàn bộ đút cho Ngụy Hân.

Một ngày sau, bàn chân tái nhợt không có chút nào tỳ vết cùa Ngụy Hân đã không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết phỏng nào nữa.