Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 223




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

cổ mạn đồng

Sơn động trống rỗng bây giờ chỉ còn lại mình anh, Ngụy Hân và Đinh Mậu Thụ, còn có mấy cái chum quan tài lớn có nhỏ có kia nữa, những cái đầu trên đó đều hướng về phía cửa động, hốc mắt tối om tựa hồ hiện lên tia u ám, nhìn thôi cũng nổi da gà.

Việc chôn cất bằng chum gốm cũng không phải sự việc gì hiếm thấy, đây là một loại hình thức mộ táng xa xưa, có từ thời đồ đá kéo dài đến thời Hán, thường dùng để mai táng trẻ nhỏ và thiếu niên, thành ra quan tài bằng chum gốm thời ấy vẫn được sử dụng, nhưng tương đối ít thấy.

Sở dĩ phải chôn trẻ nhỏ và thiếu niên bằng loại quan tài này là vì thứ nhất chúng vẫn chưa trưởng thành, cho nên không thể dựa theo hình thức chôn cất của người trưởng thành được, cũng không không thể chôn cất trong mộ địa của gia tộc; thứ hai là những đứa trẻ chết non này có oán khí trên người rất nặng, làm như vậy là để phong bế oán khí của chúng, không để ảnh hưởng đến những người còn sống trong gia tộc. Về phần chôn cất người trưởng thành bằng chum gốm, phần lớn đều là chôn cất lần thứ hai (ví dụ như dời nơi chôn cất), hoặc là những người chết không bình thường.

Trong đạo pháp, quan tài bằng chum gốm cũng có tác dụng, hơn nữa thường chỉ có những người theo đường tà đạo mới dùng tới.

Ví dụ như ở Đông Nam Á lưu hành cổ mạn đồng (*), thứ dùng để nuôi loại cổ thuật này chính là quan tài bằng gốm kia. Từ lão tam từng nhắc với Ngụy Thời, khi ông ta còn trẻ đã từng thấy một “hung thần”, vô cùng lợi hại, thứ có thể làm cho Từ lão tam cho là lợi hại đường nhiên đều có thể lấy mạng người. “Hung thần” này được tạo ra bằng một con đường cực kỳ thê thảm, đầu tiên là phải tìm một người nam có cương hỏa rất mạnh, vừa tròn hai mươi chín tuổi, sau đó chém đứt tay chân, làm cắt, móc cả tai mắt mũi miệng, tạo thành “trệ**” rồi đặt vào trong bình, sau đó còn để vào các loại độc trùng, tìm cách giữ hắn còn sống. Sau khi trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày bị tra tấn đến sống không bằng chết mới để cho hắn chết, cho đến lúc này thì oán khí và sát khí của hắn đã mạnh đến mức vật sống trong vòng phạm vi một dặm đều không thể thoát khỏi, bấy giờ thì “hung thần” mới được cho là thành công.

Lúc ấy Ngụy Thời nghe xong thì mặt cắt không còn giọt máu.

Trên đời này luôn có những chuyện dùng thủ đoạn tàn nhẫn vượt quá mức tưởng tượng.

Vẻ mặt Ngụy Thì bây giờ cũng giống như khi nghe Từ lão tam nhắc đến “hung thần”, trắng bệch, lạnh lẽo trào ra từ trong đáy lòng, không chỉ sợ hãi sơn động kinh khủng trước mắt này, mà còn cả sợ hãi chán ghét với cái giới pháp thuật âm u khủng khiếp này.

Ngụy Thời không phải là người thích tự làm khổ mình, cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn, có lẽ là do kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn có được, ba mất sớm, tinh thần mẹ lại không tốt, em trai còn nhỏ, gánh nặng sinh hoạt từ sớm đã đè nặng lên vai đã làm cho anh mất đi tuổi thơ vui vẻ mà phải sớm trưởng thành.

Ngụy Thời khát vọng một cuộc sống bình lặng, không sóng gió

Anh rất ghét những chuyện khó khăn vượt ra ngoài dự tính, cho dù mỗi lần đối diện với khó khăn trắc trở anh đều cố gắng bình tĩnh tìm biện pháp giải quyết chứ không phải cam chịu hay luống cuống tay chân.

Nếu như không phải Ngụy Hân__

Ngụy Thời chà bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh của mình lên mặt. Sâu trong đáy lòng phát ra một tiếng thở dài mệt mỏi, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ mấy thứ vô dụng này

Nhìn những chum gốm cổ quái trước mắt này, anh liền nghĩ ngay đến “hung thần”.

Ngụy Thời quay đầu nhìn Đinh Mậu Thụ.

Vẻ mặt hắn đầy sợ hãi, cái đùi run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh lập cập. Trước kia hắn đã tới đây một lần rồi, sao lại có thể có bộ dạng như gặp phải quỷ này được? Lá gan của hắn đâu có nhỏ đến mức này? Ngụy Thời ra vẻ suy nghĩ nhìn hắn, “Đinh Mậu Thụ, lần trước cậu đến có phải giống thế này không?”

Đinh Mậu Thụ liên tục lắc đầu, “Lần, lần trước, không có những thứ này…”

Chuyện này cũng có chút kỳ quái rồi, Ngụy Thời nhíu chặt lông mày, “Vậy lần trước cậu đến nó như thế nào, nói rõ ra cái coi.” Trong lúc nói chuyện, Ngụy Thời dùng cái bật lửa đã nóng bỏng tay thắp lại ngọn đèn vừa rồi bị tắt, ngọn đèn lập tức phát ra ánh sáng màu vàng, so với ánh sáng chập chờn của bật lửa thì tốt hơn nhiều.

Cho đến lúc này Ngụy Thời mới phát hiện lão dưỡng thi họ Mã vốn đi đằng trước bây giờ đã không thấy đâu nữa.

Sơn động trống rỗng bây giờ chỉ còn lại mình anh, Ngụy Hân và Đinh Mậu Thụ, còn có mấy cái chum quan tài lớn có nhỏ có kia nữa, những cái đầu trên đó đều hướng về phía cửa động, hốc mắt tối om tựa hồ hiện lên tia u ám, nhìn thôi cũng nổi da gà.

Đinh Mậu Thụ bám sát Ngụy Thời, “Nơi mà đám người kia đến lần trước chính là một sơn động nhỏ, so với cái này thì không khác lắm, nhưng mà không có những… cái quan tài gốm này, địa hình sơn động đó phức tạp, ngã rẽ rất nhiều, đám người đó phải tìm kiếm hơn một giờ mới đến được mộ thất.

Nói tới đó, Đinh Mậu Thụ không còn nói tiếp nữa.

Ngụy Thời đã hiểu ra, bọn họ vừa đến sơn động đã bị hạ chú, mà bị vào lúc nào và ở đâu cũng không biết.

Ngụy Thời suy nghĩ một chút, “Chúng ta đi vào bên trong.”

Đinh Mậu Thụ liếc nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời thoáng mỉm cười với hắn, thằng nhóc này thấy người dưỡng thi Mã gia có uy hiếp với hắn không còn ở đây nữa thì muốn chạy ra khỏi đây, “Cậu rời khỏi đây tôi không cản, nhưng phải hiểu cho rõ ràng, một là lão dưỡng thi họ Mã kia không biết khi nào sẽ trở về, hai là không biết mình có ra khỏi sơn động này được hay không, ba là cho dù có thật sự ra được đi chăng nữa thì “ác hàng” trên người kia phải giải như thế nào, bởi vì cậu đã hết cơ hội chuyển nguyền rủa sang người khác rồi.”

Nói cách khác, nếu lỡ xui không tìm được người đã hạ “ác hàng” này, Ngụy Thời cũng có thể làm tới đường cùng, là đem “ác hàng” trên người chuyển qua người khác, nhưng về phía Đinh Mậu Thụ, ngoại trừ ở lại cái sơn động quỷ quái này để tìm người hạ “ác hàng”, thì không còn con đường thứ hai, bởi vì “ác hàng” chỉ có thể chuyển được một lần.

Đinh Mậu Thụ nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, chân hắn như bị đóng đinh trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

Ngụy Thời không để ý tới hắn, thật ra anh biết Đinh Mậu Thụ có trốn cũng trốn không nổi, có điều hắn cũng đã đến đây một lần rồi, ít nhiều cũng giúp được một chút, cho dù tình huống hiện tại có thay đổi, khả năng hắn giúp được cũng vô cùng bé nhỏ, nhưng dù sao thịt muỗi cũng là thịt mà.

Ngụy Thời cầm theo ngọn đèn, kéo theo Ngụy Hân, chậm rãi đi vào sâu bên trong.

Càng đi vào trong, âm khí càng nặng.

Phía dưới sơn động là bùn đất ướt sũng, âm khí nặng đến mức hóa thành nước.

Tiếng nước tích tắc vang lên trong hang động trống rỗng, lúc xa lúc gần, làm người ta không xác định được phương hướng, giống như không phải nhỏ giọt trên mặt đất mà là nhỏ vào tim. Tiếng tim đập thình thịch mãnh liệt, toàn thân run rẩy, Ngụy Thời chưa từng có cảm giác lo lắng hồi hộp như vậy, anh dùng sức nắm chặt tay Ngụy Hân như muốn tìm một chút gì đó.

Bàn tay Ngụy Hân lạnh như băng, cứng ngắc, không có một chút mềm mại hay độ ấm gì cả.

Nhưng mà, một bàn tay như thế lại tiếp thêm dũng khí cho Ngụy Thời tiếp tục tiến về phía trước.

Bên cạnh còn một một tên ngu ngốc, cả năng lực tự bảo vệ cũng không có.

Cho nên có thế nào mình cũng không được lùi bước, càng không thể ngã xuống.

Ngụy Thời móc ra một lá bùa, dán trong lòng bàn tay, nhưng còn chưa đi được mấy bước, lá bùa màu vàng trên tay đã bị âm khí làm cho ướt nhẹp, bến thành màu đen, đã mất đi tác dụng__ Chỗ này âm khí quá nặng, bùa chú đã không còn tác dụng nữa. Ngụy Thời đành phải dùng lá bùa của Từ lão tam cho anh lúc trước, đây đã là lá cuối cùng rồi, Ngụy Thời đau lòng ra mặt.

Đồ của Từ lão tam quả nhiên là hàng tốt, cũng chống cự được một thời gian ngắn.

Cái sơn động này quả thật giống như lời Đinh Mậu Thụ đã nói, đúng là rất dài, nhưng mà cũng khác với lời hắn nói, nơi này không có bất kỳ ngã rẽ nào, một đường thông qua, ngay cả khúc ngoặt cũng không có.

Đi lâu như vậy, người dưỡng thi dẫn theo ông già mù kia vẫn chưa chịu trở về.

Không biết đã đi đến nơi nào rồi,  hay là bị nhốt ở đâu đó?

Ngay lúc này, đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc thấu tim thấu phổi, oán giận trùng trùng, điên cuồng và ác độc, giống như lệ quỷ đang gào khóc chốn Hoàng Tuyền. Tiếng khóc khi bồng bềnh bay bổng, khi  như gần sát bên tai, giống như bị nhốt trong quan tài bằng gỗ, mà cùng lúc đó, Ngụy Thời lại nghe thấy tiếng ai đó đập trên quan tài, còn cảm giác được sự đè nén và không khí ngày càng mỏnh manh bên trong__ tử thần đang giương nanh múa vuốt từng bước đi tới.

Những cái chum quan tài được cẩn vào trong vách sơn động dường như cũng bị tiếng khóc làm cho kinh động.

Một đám đầu lâu hoặc trơn bóng hoặc nhớp nháp, hư thối đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ba người Ngụy Thời, tựa hồ hòa với tiếng khóc, chúng cũng khóc lên, nối tiếp nhau, nam nữ già trẻ, tiếng khóc thê lương vang vọng đến kinh thiên động địa.

Lá bùa vàng trên tay Ngụy Thời ngay tức khắc biến thành màu đen, mà Đinh Mậu Thụ đứng phía sau anh vừa nghe nghe thấy tiếng khóc đã sớm ôm đầu nằm bẹp dưới đất rồi, trong miệng còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, “A, đừng mà, a, mấy người mau cút đi!”

Sắc mặt Ngụy trắng bệch, cuối cùng anh đã hiểu những quan tài bằng gốm trong này là gì rồi!

Đây là “Bách sát trận”, dùng một trăm “hung thần” (sát)  để tạo thành “Bách sát trận”!

Một  “hung thần” cũng đủ làm Từ lão tam phải kiêng kỵ, đây một trăm “hung thần” cộng lại mà hơn nữa còn là “bách sát trận”, Ngụy Thời cảm thấy xương cốt cũng lạnh buốt cả rồi, con mẹ nó, nơi này rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì mà sao lại có những thứ này! Cho dù là mộ phần của vương công quý tộc gì đó cũng không thể có nhiều thứ hung hiểm như thế này được.

Ngụy Thời đưa tay phải ra,  cắn nát ngón tay, bàn tay trái nhanh chóng chuyển động.

Vốn máu ở đầu lưỡi là thứ có dương khí nặng nhất, nhưng dưới tình huống này, cho dù phun một ngụm máu đầu lưỡi đi nữa cũng không làm được gì, nhiều lắm cũng chỉ ngăn cản được chút đỉnh, nhưng nếu mất máu ở đầu lưỡi, dương khí tiết ra quá nhiều, ngược lại lại càng dễ bị âm khí và sát khí của “Bách sát trận” tấn công, thế nên không bằng dùng máu ở ngón tay vẽ bùa, như thế có thể chịu đựng lâu hơn một chút.

Ngụy Thời nhanh chóng vẽ một cái ” Bùa trấn hồn “, loại bùa này không dùng để trấn áp ác quỷ bên ngoài mà là trấn trụ hồn phách của bản thân, không để âm khí xâm nhập vào. Bùa này vẽ có chút phức tạp, vẽ xong thì miệng vết thương trên ngón trỏ tay phải đã biến thành màu trắng, không còn một giọt máu nào, không cần suy nghĩ, Ngụy Thời lại cắn ngón giữa, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Dương khí tràn ra dường như có thể kinh động đến âm khí xung quanh, tiếng khóc thê lương ngày càng lớn, càng vang hơn, lòng bàn tay Ngụy Thời truyền đến từng cơn đau nhức lan đến đầu anh, rồi đến lục phủ ngủ tạng, thậm chí từng khớp xương toàn thân cũng thấy đau đớn.

Loại đau đớn này kéo dài và mãnh liệt, còn ngừng tăng thêm.

Sắc mặt Ngụy Thời còn thảm hơn cả trắng bệch.

Bàn tay run run bắt đầu vẽ một cái “Phù tránh âm” lên mu bàn tay, ý nghĩa như tên, là bùa chú để tránh cho âm khí bên ngoài xâm nhập vào người chứ không có lực sát thương. Đối mặt với “Bách sát trận’, thực lực của Ngụy Thời không đủ để phá trận, cho dù có là Từ lão tam ở đây đi chăng nữa thì cũng không có biện pháp gì. Bây giờ chỉ còn cách cố gắng tự bảo vệ mình, chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc người dưỡng thi trở về tất sẽ có biện pháp.

Vào lúc này, Ngụy Thời chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Đinh Mậu Thụ.

Hắn chỉ có thể tự cầu cho bản thân được nhiều phúc.

Ngụy Thời thở hổn hiển, mu bàn tay giống như có than hồng bên trên, anh nhìn bàn tay của mình, từng mảng bóng nước màu đen nổi lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, những bóng nước này từng chút từng chút cắn nuốt lá bùa vừa rồi đã vẽ bằng máu tươi.

“Bách sát trận” thật lợi hại.

Tiếng gào khóc xung quanh cứ rít lên vang vọng, mơ mơ hồ hồ, Ngụy Thời dường như có thể thấy được từng nhóm nam nữ già trẻ đang chậm rãi hướng về phía mình, anh lắc mạnh đầu, cắn nát đầu lưỡi, ngậm một ngụm máu tươi trong miệng, lập tức đầu óc cũng thanh tỉnh hơn một chút.

Ánh lửa màu vàng cứ chập chờn lay động không ngừng, cái đèn trong tay Ngụy Thời rung rẩy kịch liệt.

Ngụy Thời run run bước từng bước một, gian nan tiến lên phía trước.

Chỉ cần thoát khỏi “Bách sát trận” là ổn rồi.

Kiên trì một chút.

Không được, không kiên trì nỗi nữa, quá đau đớn, buông tay thôi, không chống đỡ nổi nữa.

Chỉ cần kiên trì thêm một chút.

A a a!  Một tiếng thét điên cuồng thảm thiết vọt ra từ chỗ sâu nhất nơi yết hầu.

Kiên trì.

Không, không được, giọng nói cực kỳ yếu ớt đến từ tận đáy lòng dần dần trồi lên.

Không thể buông xuôi được, nghĩ về  Ngụy Hân, nghĩ về mẹ, nghĩ về bọn họ đi.

_____

Tròng mắt Ngụy Thời chằn chịt tơ máu, anh đã chống đỡ đến cực hạn, nhưng mà, con đường phía trước dường như không có điểm cuối, không còn một tia hy vọng, một tiếng loảng xoảng, ngọn đèn rơi trên mặt đất, Ngụy Thời nửa khom người, tay cách mặt đất rất gần, ngọn đèn một đường rơi xuống, ánh lửa chập chờn qua lại, nhưng vẫn không bị tắt.

Ngụy Thời ôm đầu, người cuộn thành một đống.

Anh đã bị âm khí xâm nhập vào cơ thể, giống như bị băng hỏa thiêu đốt, đau đớn không chịu nổi. Cái  “Bách sát trận” này không chỉ dùng để giết người mà còn làm cho người nọ phải chịu đau đớn cực độ__ bởi vì những cái xác trong chum gốm kia trước khi chết đã chịu đựng muôn vàn đau đớn, oán khí rất nặng, chúng muốn báo thù, chúng muốn những người khác phải chịu đựng trăm ngàn thống khổ.

Đinh Mậu Thụ bên cạnh đã sớm bất tỉnh, không rõ sống chết.

Ngụy Thời biết rõ hắn còn chưa chết.

Những người kia bị bỏ vào trong chum quan tài này chỉ nghĩ đến việc báo thù, ít nhất cũng phải dày vò cho đến bảy ngày, nên không thể chết được, chỉ có điều dạo chơi trong “bách sát trận” càng lâu thì dù có cứu được ra ngoài đi chăng nữa, người được cứu không thành người thực vật  thì cũng đến tàn phế.

Trước mặt Ngụy Thời xuất hiện một tầng khói đen, nuốt lấy tất cả xung quanh.

Ngụy Thời cố gắng chớp mắt, đôi mắt dính chặt và nặng nề, nhưng mặc kệ anh có chớp như thế nào thì trước mắt vẫn chỉ một mảnh khói đen, ý thức đại não nhanh chóng mất đi, chỉ còn vỏn vẹn một tia thanh tỉnh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Thứ đó đối với anh vô cùng quan trọng, đi theo bên cạnh anh.

Theo sát lấy anh.

Ngụy Thời dùng đôi tay đang run rẩy yếu ớt tìm kiếm xung quanh, giống như người mù đang đứng giữa khoảng không trống trãi. Cuối cùng đã tìm được, đó là một cơ thể lạnh như băng và cứng rắn.

Ngụy Thời mò tới người đó, dựa vào lồng ngực kia mà an ổn gục xuống.

__________________________

*Cổ Mạn Đồng là pháp vật có lịch sử bắt nguồn từ Đông Nam Á hơn trăm năm trước, cũng được gọi là “Kim đồng tử” hay “Phật đồng tử”, dùng tro cốt của trẻ con được phật pháp tịnh hóa và một ít thánh vật phật giáo chế tác thành hình trẻ nhỏ, quỷ hồn của đứa nhỏ bị sẩy hay chết ngoài ý muốn trải qua tăng nhân hoặc pháp sư làm phép, sẽ nhập vào trong, giao cho người lương thiện nuôi dưỡng, có thể bảo vệ gia đình bình an. Người nuôi dưỡng cũng vì thế tích phúc cho mình và hậu thế. Tăng nhân nói cổ mạn đờng quy y tam bảo theo phật, cúng nhang đèn làm thức ăn chính, trời sinh tính thiện, khác với quỷ dữ. Người nuôi dưỡng thường có lòng từ bi, làm nhiều chuyện tốt. Cố gắng nghiêm túc nuôi dưỡng thì phúc báo không cạn, công đức vô lượng.

**trệ = heo