Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 15




Chương 15: Con thích ăn đu đủ không?

Suy cho cùng cũng có chút mệt mỏi, sau khi Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn cùng nhau ăn cơm trưa, rồi ở phòng khách xem TV để tiêu cơm xong, thì họ chúc ngủ ngon lẫn nhau rồi từng người về phòng mình nghỉ trưa.

Một giấc ngủ này vô cùng say, dường như cũng vô cùng dài đằng đẵng. Khi Lâm Tiễn mê man mở mắt tỉnh lại, thì sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối, ngoài tiếng lá cây nảy sinh tiếng sàn sạt theo mưa gió ra, thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Tiễn quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã là hơn 5 giờ chiều rồi.

Tinh thần có hơi tỉnh một ít, cô dụi dụi mắt, rồi ngồi dậy, xuống giường đi tìm Tiêu Uyển Thanh. Không biết dì Tiêu đã dậy chưa, nếu như chưa thì cô có thể chuẩn bị cơm tối rồi.

Ra ngoài phòng, cô cố ý liếc mắt nhìn về phía phòng Tiêu Uyển Thanh, cửa phòng đang mở ra. Xem ra, Tiêu Uyển Thanh đã tỉnh từ lâu rồi.

Đúng như dự đoán, lại đi mấy bước đường, cô liền nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh va chạm giữa nồi niêu xoong chảo, tiếng động ấy dường như có chút nặng nề kỳ lạ. Lâm Tiễn bước theo âm thanh ấy, vừa đến ngoài cửa nhà bếp, đã nũng nịu gọi Tiêu Uyển Thanh một tiếng: "Dì Tiêu..." Giọng còn mang theo chút lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ.

Tiêu Uyển Thanh đang nhặt rau, nghe được âm thanh, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy thiếu nữ hơi nghiêng cổ, đầu tóc hơi rối, khóe môi đang mỉm cười mà nhìn mình. Mang theo một chút áy náy, nàng hỏi Lâm Tiễn: "Có phải là đánh thức con không?"

Lâm Tiễn đi vào, tựa như thường ngày, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ chuyên thuộc về mình, mắt mày cong cong mà nhìn Tiêu Uyển Thanh, lắc lắc đầu trả lời: "Không có, là con ngủ đủ rồi thì tự nhiên tỉnh thôi." Nói xong, cô tò mò hỏi: "Dì đang làm gì đó? Buổi tối chúng ta ăn gì vậy?"

Nghe được câu hỏi, trên gương mặt dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh chợt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Nàng nhìn nhìn nồi cơm điện bên cạnh, thở dài bảo: "Vốn là nghĩ con bị cảm, ăn đồ thanh đạm một chút thì tốt hơn, định nấu chút cháo rồi xào chút rau."

Lâm Tiễn biết nghe lời phải, hì hì mà đứng lên, bảo: "Được đó, vậy con làm trợ thủ giúp dì cho." Cô rửa tay, rồi định động thủ giúp đỡ.

Nhưng Tiêu Uyển Thanh lại tiếp tục nói: "Nhưng cháo còn chưa được nấu."

"Ơ? Sao vậy ạ? Là... nồi cơm điện hỏng rồi sao?" Lâm Tiễn ngây người một lúc.

Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, đưa ngón trỏ mảnh khảnh chỉ chỉ lên đèn trên trần nhà. "Ầy, con đoán xem."

Lâm Tiễn đã thò tay vào trong thau rau rồi, cô nghe vậy ngơ ngác mà nhìn nhìn Tiêu Uyển Thanh, lại nhìn nhìn đèn, đột nhiên phúc chí tâm linh, thoắt cái tỉnh ngộ: "Là bị cúp điện ạ?" Không trách cô không phát hiện được, cô vừa tỉnh là đã đi tìm Tiêu Uyển Thanh, dĩ nhiên không chú ý đến vấn đề bị cúp điện hay không. Bây giờ nghĩ lại, xác thực không bình thường, sắc trời đã gần tối hẳn, mà Tiêu Uyển Thanh ở trong nhà bếp lại không bật đèn, đây rõ ràng là không hợp lý. Năm rồi, cũng thường có tình huống bão to ghé ngang rồi sau đó cúp điện, chỉ là không biết lần cúp điện này phải kéo dài bao lâu.

Bàn tay hơi lạnh của Tiêu Uyển Thanh bao phủ trên bàn tay ấm áp của Lâm Tiễn, giọng nói mang mấy phần cưng chiều bảo: "Sâu nhỏ lơ mơ..." Nói xong, nàng kéo tay Lâm Tiễn ra khỏi thau rau: "Dì sắp nhặt xong rồi, con đừng chạm nước lạnh nhiều. Tỉnh ngủ đầu còn đau không? Lúc con mới ngủ dì có lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho con, hạ sốt rồi đấy. Con có cần đo lại không?"

Trọng điểm của Lâm Tiễn hiển nhiên nghiêng đến phía chân trời, cô trừng mắt to đáng yêu như chú nai con, kinh ngạc hỏi: "Khi nãy dì có đo nhiệt độ cho con sao? Sao con không có chút cảm giác nào vậy?"

Tiêu Uyển Thanh thay thêm một lần nước cho rau đã nhặt xong, nàng trêu ghẹo bảo: "Bởi vì con ngủ say như heo con vậy đó." Thật ra Tiêu Uyển Thanh đoán Lâm Tiễn hẳn là người ngủ nông giấc, không thì đêm qua cũng sẽ không bị đánh thức bởi động tĩnh của nàng. Hôm nay không có phản ứng, đại khái là vì cô xác thực quá mệt mỏi, nên mới ngủ sâu giấc như thế.

Lâm Tiễn lại bĩu bĩu môi, đột nhiên cô lùi về sau một bước, hai tay vòng ngực, khoa trương nói: "Vậy con nguy hiểm quá rồi."

Tiêu Uyển Thanh thuận miệng nghi hoặc mà đáp lại cô một tiếng: "Sao?"

Lâm Tiễn chớp chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Dì đã biết một bí mật nhỏ là con ngủ sâu giấc rồi, vậy sau này nếu dì thừa dịp con ngủ say rồi làm bậy làm bạ với con, thì sao bây giờ..." Cô cố tình nặn giọng yểu õng ẹo, uốn éo kiểu cách như cô gái nhỏ, Tiêu Uyển Thanh nghe mà lông mày nhảy liên hồi.

"Làm bậy làm bạ?"

Tiêu Uyển Thanh lặp lại cái từ trọng âm này, tay cầm muôi cơm có hơi ngưng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Lâm Tiễn, dáng vẻ như không quen biết cô, sâu sắc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô một chút, tiếp đó, lại dùng ánh mắt lướt từ đầu đến chân của cô một lần, khi lướt qua... hai tay đang vòng trước ngực của cô, lướt qua vùng ngực bằng phẳng của cô... đột nhiên nàng "phì" một tiếng, cười ra tiếng.

Lần này Lâm Tiễn bất mãn ngay, hai tay đang vòng trước ngực cũng chống lấy eo, xấu hổ mà giậm chân, chất vấn Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, ánh mắt ấy của dì là có ý gì hả!"

Tiêu Uyển Thanh bị cô hỏi như vậy, độ cong ở khóe môi không nhịn được càng ngày càng to hơn. Nàng cực lực định khống chế lại nụ cười của mình, kìm nén đến khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi ửng đỏ, mới khó khăn khắc chế được một chút, giọng ổn định, giả đò bình tĩnh mà đáp Lâm Tiễn: "Không có gì." Dừng một chút, nàng lại quay đầu nhìn về phía Lâm Tiễn, trong đôi mắt dịu dàng từ trước đến giờ lại mang theo mấy phầný cười trêu ghẹo, bổ sung thêm: "Con thích ăn đu đủ không? Qua thời gian này dì sẽ ghé siêu thị mua một chút để hầm xương sườn cho con ăn, nhé?"

"..."

Lâm Tiễn thoạt đầu là ngẩn người, tiếp theo chính là xấu hổ. Cô đột nhiên thò tay từ bên cạnh sang ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, vùi mặt nhỏ vào trong khuỷu tay của Tiêu Uyển Thanh, dùng chiếc cằm nhỏ nhọn nhọn mà chọt lấy chọt để hòng trả thù Tiêu Uyển Thanh. "Dì Tiêu, dì ghét bỏ con!!"

Trải qua mấy ngày nay, Tiêu Uyển Thanh đã dần dần thói quen mấy động tác thân mật nhỏ của Lâm Tiễn, nhưng trong nháy mắt bị ôm lấy, nàng vẫn vô thức cứng người một lúc. Theo sau, nàng liền bình thường trở lại.

Nàng đưa tay xoa khẽ đầu tóc mềm mại của Lâm Tiễn: "Dì không có. Tiễn Tiễn, đừng ngại, đây là giai đoạn con gái đều phải trải qua." Nàng có đôi chút suy nghĩ muốn trêu ghẹo Lâm Tiễn là thật, nhưng nàng cũng đích xác là vì quan tâm nên mới nghiêm túc hỏi Lâm Tiễn. Lúc nàng ở độ tuổi như Lâm Tiễn, mẹ của nàng đã từng lặng lẽ mua rất nhiều đu đủ, biến tấu món ăn, biến tấu thủ đoạn mà dụ dỗ nàng ăn nhiều một chút. Khi đó nàng không hiểu gì cả, bây giờ quay đầu nghĩ lại, mẹ thật sự là dụng tâm lương khổ rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tiêu Uyển Thanh, bỗng nhiên sa sút đi.

Mẹ... Mẹ ơi... Tiêu Uyển Thanh bất giác hít hít mũi, mũi đột nhiên cũng có chút chua xót.

Tuy rằng giọng rất khẽ, nhưng Lâm Tiễn vẫn nghe thấy được. Cô nhạy bén nhận ra được, Tiêu Uyển Thanh đang bị cô ôm lấy dường như có hơi suy sụp tinh thần. Cô ngẩng mặt lên từ trong khuỷu tay của Tiêu Uyển Thanh, lo âu mà nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, quả nhiên nhìn thấy ý cười bên khóe môi Tiêu Uyển Thanh đã biến mất không chút tăm hơi, giữa hai đầu mày bao phủ vài phần đau thương. Cô ngơ ngẩn, mới nhẹ nhàng mở miệng thăm dò: "Dì Tiêu, dì làm sao vậy?"

Đôi mắt ôn hòa của Tiêu Uyển Thanh đối diện với đôi mắt trong veo của Lâm Tiễn, lập tức, nàng cong ra một nụ cười khá miễn cưỡng, khẽ lắc đầu động viên cô: "Không có gì". Nàng mở lửa bếp gas lên, đổ dầu, dầu nóng, bắt đầu sục sôi, nảy sinh tiếng "xì xì xì". Bầu không khí trong nhà bếp, như chợt cứng lại.

"Chỉ là dì đột nhiên nhớ đến mẹ dì thôi." Giọng nói dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh lại chợt nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Tiễn mím mím môi, nhất thời không biết nên an ủi Tiêu Uyển Thanh cái gì.

Thật ra cô cũng có đôi chút nghi hoặc, tò mò. Tuy rằng trong những năm qua, cô chẳng gặp mặt được Tiêu Uyển Thanh mấy lần, nhưng thi thoảng nghe ông ngoại và mẹ tán gẫu đôi câu, cô vẫn biết được một ít tin tức liên quan đến Tiêu Uyển Thanh.

Cô biết, cha mẹ của Tiêu Uyển Thanh, là ở mấy ngày trước khi sang Tết của mấy năm trước, bị tại nạn xe cộ nên mới mất.

Nhưng mà, cô không biết tại sao năm đó... Tiêu Uyển Thanh cãi nhau với cha mẹ, không biết tại sao trong mấy năm sau đó, tết xuân Tiêu Uyển Thanh lại không tiếp tục đi cùng ông bà Tiêu sang nhà cô chúc tết ăn cơm, không biết tại sao, ông ngoại lại trước sau đóng chặt mồm không chịu nói cho mẹ nghe, năm đó Tiêu gia rốt cuộc là vì sao mà gần như sụp đổ.

Lúc cô còn đang chần chừ nên an ủi Tiêu Uyển Thanh ra sao, Tiêu Uyển Thanh lại đã điều chỉnh tốt tâm trạng, ngữ điệu khôi phục vui vẻ tự nhiên, nghiêng đầu hỏi cô: "Trong tủ lạnh không còn nguyên liệu gì, dì chỉ có thể nấu chút mì gói, có thể có hơi sơ sài, con đừng ghét bỏ."

Lâm Tiễn nhìn vẻ mặt vui cười như thường ngày của nàng, bỗng nhiên cảm thấy lòng có hơi xót một lúc. Người phụ nữ nhã nhặn này, đều là dùng thái độ tốt nhất để đối mặt với người khác, những năm qua, nàng chắc vẫn luôn luôn miễn cưỡng bản thân như vậy. Có lẽ có người có thể vui cùng nàng, nhưng lại không có người sẽ buồn cùng nàng.

Nhưng mà, bây giờ cô chẳng làm được gì cả. Cô sáng láng từ thuở nhỏ, từ trước đến giờ giỏi về nghe lời đoán ý. Lòng cô biết, thật ra bây giờ cô còn chưa đủ thân thiết với Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh thật ra cũng chưa hoàn toàn buông hết lòng phòng bị với cô. Tuy rằng, Tiêu Uyển Thanh vẫn thật sự đối xử với cô rất dịu dàng, rất chân thành. Sự phòng bị ấy, cũng không phải bất kỳ thứ gì khác, nó chỉ như một loại bản năng để tự mình bảo vệ mình về mặt tình cảm. Có lẽ, dù có là mẹ của cô - Chu Thấm, Tiêu Uyển Thanh cũng chưa chắc đã thật sự buông bỏ hết phòng bị.

Thế là, Lâm Tiễn cũng chỉ đành giả đò như không phát hiện gì cả, giả đò như không có suy nghĩ gì, phối hợp Tiêu Uyển Thanh chuyển chủ đề, đem sự suy sụp ban nãy nhẹ nhàng bỏ qua, dùng giọng điệu vui vẻ ngoan ngoãn phụ họa: "Không sao, tài nấu nướng của dì Tiêu là ngon nhất mà con từng ăn qua, dì làm cái gì con đều thấy ngon hết."

Tiêu Uyển Thanh bỏ vắt mì vào nồi, môi cong cong, lúm đồng tiền thấp thoáng, trong giọng nói hiếm khi có chút yêu kiều, sẵn giọng: "Miệng ngọt thế kia, nghe là biết không phải thật lòng."

Lâm Tiễn làm gì chịu, nhất thời hô to oan uổng, cô đưa tay ra kéo lấy tay trái không cầm muôi cơm của Tiêu Uyển Thanh rồi nhẹ nhàng đặt ở trên ngực mình, mắt mày cong cong, muôn phần chân thành bảo: "Không tin, dì cảm nhận nhịp tim đập của con một chút đi, xem chúng nó có phải vô cùng thật thà, đang ngoan ngoãn mà nói 'Dì Tiêu nấu cái gì, Lâm Tiểu Tiễn đều thấy ăn ngon hết'?"

Thoạt đầu đột nhiên bị Lâm Tiễn kéo tay đặt trên vùng ngực ấm áp của cô, tay Tiêu Uyển Thanh tựa như bỏng vậy, hoảng hốt theo bản năng định rút về. Một giây sau, nàng nhìn đôi mắt thiếu nữ nhìn nàng - đen lay láy, trong suốt sáng ngời, ý cười óng ánh bên trong. Nàng ổn định tâm trạng một lúc, thở phào nhẹ nhõm, rồi điềm tĩnh lại, quả thật nghiêm túc cảm nhận nhịp tim đập của Lâm Tiễn đôi chút, tiếp đó mới chậm rãi thu tay về, trêu ghẹo cô: "Dì nghe chúng nó cũng như đang nói 'đừng tin Lâm Tiểu Tiễn, nhóc đó là nhóc bịp bợm đó'..."

Lâm Tiễn đầu tiên là cười ha ha, sau đó lập tức lại trở mặt, giả đò ra dáng vẻ như rưng rưng muốn khóc, khóc chít chít nũng nịu: "Dì Tiêu không nghe được chân tâm của tui, tui đau lòng quá đi, sao bây giờ, trái tim bây giờ của tui đau quá đi..."

Tiêu Uyển Thanh nghe cô vui vẻ tự biên tự diễn ở bên cạnh, độ cong ở bên môi bất giác càng lúc càng to. Nàng giả bộ không nghe thấy tiếng than khóc giả đò đáng thương của Lâm Tiễn, động tác dưới tay lưu loát, tắt lửa, lấy bát đũa ra, múc một bát nóng hổi cho Lâm Tiễn trước. Hai tay nàng bưng mì đến trước mặt thiếu nữ, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, đói bụng chưa? Ăn đi nào."

Lâm Tiễn vừa nghe lại càng đau lòng hơn, giậm chân một cái, nhõng nhẽo mà "hừ" một tiếng, miệng lầm bầm nói: "Dì vốn không để ý người ta đau lòng ra sao, dì nhớ mặt của dì đó nghen." Nói thì nói như thế, hai tay lại thành thực mà nhận lấy bát, vẻ mặt ngây ngất mà hít mùi thơm của mì một hơi.

Tiêu Uyển Thanh bật cười, vừa múc mì cho mình, vừa dịu giọng nhắc nhở Lâm Tiễn: "Là mì của con."

(*chú thích: mì và mặt đồng âm nhau, Hán Việt đều là [diện], đều đọc là mian.)

"Hừ!"

Thật ra Lâm Tiễn có hơi đói bụng thật, cô đứng tại chỗ chờ Tiêu Uyển Thanh múc mì xong rồi định cùng nhau bưng ra ngoài bàn ăn ở phòng ăn, nhưng chính cô lại không nhịn được cúi đầu, hớp nước mì một ngụm trước, lập tức đã bị mỹ vị chinh phục. Cô vừa lòng thỏa ý, khoan dung cũng rộng rãi hơn: "Ngon ghê! Nể mặt công lao gian khổ của dì Tiêu, con tha thứ cho chuyện khi nãy dì dữ dội tổn thương lòng con đó."

Trong mắt Tiêu Uyển Thanh chứa đôi chút cưng nựng, cũng có đôi chút bất đắc dĩ, xin dung thứ mà bảo: "Dạ dạ dạ, cảm ơn bạn học Lâm Tiểu Tiễn đại nhân không chấp tiểu nhân. Đi thôi, chúng ra ra ngoài đi."

Lâm Tiễn liền hài lòng toe toét nở nụ cười về phía nàng, lộ ra hàm răng trắng muốt đáng yêu. Nàng xoay người, đi về phía phòng ăn trước.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mù, xung quanh đầy sự mờ mịt đen tối, khi không có người nói chuyện thì lộ ra một loại tĩnh mịch nặng nề. Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng lưng gầy gò của thiếu nữ rời đi, không hiểu tại sao lại cảm thấy, rất nhộn nhịp.

Rất nhộn nhịp.

Những năm qua, nàng đã từng đến nơi có rất nhiều bóng người lay động, vàng son lộng lẫy, đèn đóm như biển. Nơi đó rất lớn, mỗi một chỗ đều rất nhộn nhịp, nhưng mà, những nhộn nhịp ấy lại không thuộc về nàng.

Mà bây giờ, trong một bầu không khí buồn tẻ tối mịch, Lâm Tiễn đứng ở đấy, tựa như là một ngọn nến nho nhỏ đang chập chờn, mang đến ánh sáng mơ màng cho nàng, không quá sáng ngời chói mắt, nhưng lại rọi sáng trời đất nho nhỏ ở đây. Nhộn nhịp này không to, nhưng mà, nhộn nhịp này lại rõ ràng thuộc về nàng,

Là nhộn nhịp của nàng.

===

*Lời tác giả:

Dì Tiêu cười tít mắt: mọi người cần sao? Dì có thể hầm chút giúp mọi người nè.

(tui không! tui là công, tui không cần! Lý bất trực khí dã tráng.jpg)