Dù Tận Thế Em Vẫn Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 4




Đã được một lúc lâu kể từ khi Yên Trì gặp được nhân loại này, nhưng ông ta vẫn luôn đứng như trời trồng mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Trên khuôn mặt của Quách Hùng lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên làm Yên Trì cũng không khỏi hoang mang, rõ ràng cậu không làm điều gì khác thường đến mức khiến cho người này phải há hốc một lúc lâu như vậy.

Sau khi trở thành tang thi cậu đã có thay đổi gì lớn sao? Mà lại khiến cho nhân loại vừa gặp cậu đã phải ngẩn ngơ thật lâu, cũng không thèm phản ứng lại với mọi thứ xung quanh.

Ngay khi biết được có một con người đang đi đến đây, thì điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của Yên Trì chính là Phương Trác và họ đều là nhân loại nên có lẽ họ sẽ nhanh chóng tìm được nhau hơn.

Nên cậu đã thốt ra câu hỏi ấy trước khi kịp biết rõ hơn về nhân loại hiện tại. Trong ký ức mơ hồ, vừa mới nhớ được đôi chút của cậu, thì con người chính là loài vật thông minh nhất trên Trái Đất này và đồng thời cũng chính là loài duy nhất đứng trên các loài vật khác nhờ những thành tựu của họ, nhưng bây giờ có lẽ họ đã sự thay đổi lớn rồi.

Ví dụ như con người trước mắt này, ông ta đã ngẩn ngơ một lúc lâu rồi. Trông ngu ngốc như vậy thì việc tìm kiếm Phương Trác của cậu thật là xa vời.

Có khi đối với cậu, ông ta còn là một gánh nặng. Khi mà cậu phải vừa đi tìm Phương Trác vừa phải luôn chú ý đến nhân loại yếu đuối này. Đó là lý do lựa chọn đi cùng với nhân loại không hẳn là đúng đắn.

Ý tưởng vừa mới xuất hiện ban nãy của cậu đành phải bỏ qua mà thôi. Loài người mà cậu biết chính là sinh vật vừa thông minh vừa ích kỷ. Nên họ sẽ không bao giờ chấp nhận việc tìm kiếm một người nào đó. Đặc biệt khi cậu còn là tang thi, là tử địch của nhân loại.

Hiện nay có lẽ tang thi chính là kẻ thù lớn nhất đối với toàn bộ nhân loại. Tang thi chính là loài quái vật không biết từ đâu xuất hiện đã khiến cho cuộc sống vốn đang tốt đẹp, êm đềm của họ bị phá hủy. Khiến cho họ mỗi ngày đều phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Nhân loại vô cùng căm ghét tang thi, họ chỉ muốn tiêu diệt hết tất cả bọn chúng. Nhưng lực lượng của loài người vừa nhỏ bé vừa yếu đuối lại thêm tính ích kỷ, không tin tưởng lẫn nhau. Họ chỉ có thể chấp nhận cuộc sống bị động, sống chui nhủi mà qua từng ngày.

Còn ngược lại, đối với tang thi, cũng như đối với cậu thì nhân loại không khác gì một món ăn biết đi, dù đôi khi sẽ chống cự quyết liệt nhưng rồi cuối cùng họ cũng đành chấp nhận số phận đã định sẵn với họ.



Nghĩ lại thì ngay khi nhân loại này vừa nới bước vào địa bàn của cậu, thì cậu đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng hấp dẫn tựa như những viên sỏi khi trước.

Nếu là khi cậu còn chưa nhớ lại một chút ký ức, chỉ quan tâm đến mùi hương hấp dẫn kia thì ngay khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy nhau, cậu đã xé toạc não ông ta mà lấy viên sỏi làm đồ ăn.

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất đối với cậu chính là được gặp lại Phương Trác. Vừa gặp được một con người thì việc đầu tiên cậu nghĩ đến chính là tìm Phương Trác nên cậu đã ngừng một lúc lâu để nói chuyện với người này.

Yên Trì đã từng là một tang thi không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoại trừ chính bản thân mình. Nhưng khi nhớ đến Phương Trác, thì chấp niệm muốn được gặp lại anh chính là điều mà nhất định cậu phải thực hiện được. Dù cho kế hoạch dựa vào nhân loại đã đổ vỡ thì cậu sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu của mình để đi tìm anh.

Và con người này cũng đã không còn bất cứ tác dụng gì khác, cậu cũng không cần lưu lại cho ông ta một con đường sống. Nên nhanh chóng thực hiện những gì cậu muốn, lấy viên sỏi trong đầu của ông ta rồi tích trữ lương thực cho chuyến phiêu lưu dài.

Mặc dù ký ức của Yên Trì đã quay về được một chút nào đó, nhưng nhân tính của cậu đã không còn nữa. Nên dù có biết được rằng mình từng là nhân loại, thì cũng không thể ngăn việc cậu ăn thịt người.

Ngay khi Yên Trì đang chìm trong suy nghĩ thì cũng là lúc Quách Hùng dần lấy lại được bình tĩnh. Sau một khoảng thời gian dài đứng như trời trồng thì cuối cùng ông cũng nhớ đến việc phải cảnh giác với người lạ đột ngột xuất hiện.

Ông lập tức nâng cao cảnh giác và quan sát kĩ càng hơn người đang đứng trước mặt ông. Nhưng không thể không cảm khái về độ đẹp của người trẻ tuổi trước mắt này.

Khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen nổi bật trên làn da trắng. Đôi mắt sâu như hồ nước, và đôi chút quầng thâm vì những ngày tháng luôn lo lắng trong thời đại mạt thế khiến cho cậu nhìn hơi âm trầm. Nhưng lại là một vẻ đẹp vô cùng cuốn hút, tầm mắt sẽ không tự chủ được mà ngừng lại trên cậu.

Nhưng dù cho có đẹp thế nào thì trong thời đại mạt thế này, chỉ cần hơi mất cảnh giác thì bạn sẽ dễ dàng bị người khác dồn vào con đường chết.

Quách Hùng nâng cao cảnh giác không phải không có lý do, nhất là với người mà ông không thể nhìn thấu được này. Người có thể một mình đi khắp nơi, chắc hẳn là một dị năng giả vô cùng mạnh mẽ.

Quách Hùng siết chặt cây gậy bóng chày trên tay, không khỏi căng thẳng. Ông không thể đánh thắng dị năng giả mạnh mẽ, ông này cũng không muốn phải chiến đấu. Nhưng cậu trai trước mắt, sau khi hỏi xong thì chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm vào ông.



Ông chỉ muốn đi thật nhanh đến khu thực phẩm mà lấy chút đồ ăn mang về cho mọi người trong đoàn. Nhưng người tính không bằng trời tính, ông lại bị một dị năng giả ngăn trước mục tiêu của mình.

Không thể đánh, thì chỉ có thể lựa chọn nói chuyện với cậu ta mà thôi. Quách Hùng bèn hít một hơi sâu, trả lời: “Tôi không biết người nào tên Phương Trác cả, nhưng nếu còn sống chắc hẳn cậu ấy cũng đang trên đường đến thành phố H như chúng tôi.”

Thành phố H? Đối với một tang thi, khung cảnh xung quanh không khác gì nhau, đều là những tòa nhà cao chót vót, khiến cậu không thể phân biệt được đây là đâu. Thì cậu cũng không biết mình đang ở đâu, thành phố H lại ở đâu.

Yên Trì không thể không đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra với nhân loại trước mắt: “Thành phố H ở đâu? Tại sao nhân loại lại đều đến thành phố H?”

Sau khi Quách Hùng nghe được câu hỏi của cậu, thì không khỏi ngạc nhiên mà nói: “Tôi tưởng cậu cũng đang định đến thành phố H nên mới dừng tại thành phố A này. Hiện tại thành phố H là căn cứ quân sự duy nhất của con người có thể sinh sốnh nên mọi người tập hợp tại đó là chuyện hiển nhiên.”

Thì ra là thế. Tạm thời cậu đã hiểu được tình hình của nhân loại rồi. Chắc có thể như lời người này nói, Phương Trác đang đi đến thành phố H hay vốn là đã ở trong thành phố H rồi.

Vậy quyết định hỏi nhân loại, cũng không hẳn là không có ích. Cậu không biết tại sao nhân loại lại có thể truyền tin từ nơi xa nào đó với nhau, nhưng thông tin cậu cần đã có trong tay rồi.

Quách Hùng nhìn chàng trai đang trầm ngâm trước mặt này, bèn cất bước đi đến khu thực phẩm ngay trước mặt. Đồng thời cũng vừa đi vừa tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên Quách Hùng, là dị năng giả cấp hai hệ sức mạnh.”

Yên Trì ngước mặt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người đàn ông tên Quách Hùng này. Cậu đã nhìn thấy được ý đồ của ông, nhưng vì thông tin hữu ích ông ta đã đưa, nên cậu đành trả lại ân tình bằng việc cho ông ta bước vào khu thực phẩm này.

Khẽ xoay mình, Yên Trì cũng bước vài bước về khu thực phẩm. Cậu cũng dựa theo trí nhớ của mình mà tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên Yên Trì.”

Cậu không hiểu dị năng giả trong lời của Quách Hùng là gì, nhưng cũng không cần thiết phải trả lời câu nói đó. Chỉ cần thể hiện chút thành ý của bản thân là quá đủ rồi.