Dư Tình Khả Đãi

Chương 46




Đang yên đang lành thì Nguyễn Ninh Vi bị nhét cho một miệng thức ăn của cún, vẻ mặt biến chuyển. Trước đó Cảnh Tú luôn tay đâm vào nỗi đau của cô khiến trái tim cô như bị đè ép bởi một tảng đá lớn nặng nề đến mức phát hoảng. Ai dè vừa mới trông thấy nét dịu dàng khi Cảnh Tú nhắc tới Quý Hựu Ngôn, cô vẫn phải nín khóc để mỉm cười.
"Nếu cô Quý mà nghe thấy thì nhất định sẽ rất vui mừng." Cô nhỏ giọng cảm khái.
Cô không thể ở bên Lộ Tử Sam, không biết fan CP của hai người năm nào nay đã thôi không còn kỳ vọng nữa hay chăng.
Cảnh Tú như nghĩ đến điều gì liền thu lại nụ cười, nghiêm nghị căn dặn Nguyễn Ninh Vi, "Không được phép mật báo đâu đấy."
Nguyễn Ninh Vi bị nói trúng tim đen, ánh mắt tránh né.
"Cũng không được phép viết vào fanfic." Vành tai Cảnh Tú đã ửng đỏ rồi.
Hiếm khi nào Nguyễn Ninh Vi bắt gặp cảnh Cảnh Tú ngại ngùng lúng túng như thế bèn bật cười thành tiếng.
Cảnh Tú thấy đối phương đã thoải mái hơn thì vẻ mặt cũng dịu xuống. Cô cười nhẹ, ra chiều cực kỳ công bằng nói, "Chị đã thủ thỉ cho em nghe bí mật nhỏ của chị rồi, không phải em cũng nên tâm sự với chị một chút sao?"
Nguyễn Ninh Vi ngẩn người, vừa dao động, lại cũng vừa do dự.
"Nếu em không tin chị, thì có thể bộc bạch với Đào. Cho chị ấy cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội được không?" Cảnh Tú dụ dỗ từng chút một.
Dứt lời cô bèn đứng lên xem chừng định gọi Đào Hành Nhược tiến vào, Nguyễn Ninh Vi liền vội vã kéo vạt áo của cô xuống, "Cô Cảnh, em tin chị mà."
Cảnh Tú cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Ninh Vi rối rắm, giọng điệu ôn hòa giải thích, "Nếu tổng giám đốc Đào không thích em thì em không cần thiết phải nói chị ấy biết; cơ mà nếu tổng giám đốc Đào thích em thì em lại không biết nên nói với chị ấy như thế nào."
"Chị ấy biết rất rõ về quá khứ của em. Chị ấy còn chứng kiến từ khi em và Lộ Tử Sam bắt đầu yêu nhau cho đến khi mỗi người một ngả." Cảnh Tú tiếp tục ngồi xuống.
"Chị ấy sẽ không để tâm đến quá khứ của em, chị ấy chỉ lo em của hiện tại không nỗ lực cho chính bản thân, không đối xử tốt với cuộc sống của chính mình."
"Nếu mẹ em hay biết, nhất định bà cũng hy vọng em có thể tự tha thứ cho bản thân, sống vui hơn mỗi ngày."
Như cọng rơm cuối cùng khiến con lạc đà chịu không nổi mà bị đè chết, viền mắt Nguyễn Ninh Vi lại bắt đầu ươn ướt.
Đoạn thời gian thất tình, cô như xác chết di động vậy, sút cân chóng mặt. Mặc dù luôn nghĩ mình che giấu được, nhưng mẹ cô vẫn phát hiện ra. Cô nói dối là do công việc quá mệt mỏi, mẹ cô hết lần này đến lần khác khuyên cô đừng nên vất vả quá, thậm chí bà còn tự trách bản thân quá vô dụng nên mới khiến con gái phải gánh nhiều nhọc nhằn như thế. Lúc cô ăn cơm thì phản xạ có điều kiện muốn nôn mửa, vào nhà tắm ôm bồn cầu nôn mà nước mắt chảy ròng ròng, lúc bước ra thì thấy mắt mẹ cũng đỏ hoe cùng cô.
Lúc cô nhuộm tóc cho mẹ, lòng đau như cắt khi thấy mẹ mình già sớm, mẹ lại bảo cô rằng cuộc đời này thế là đã cực kỳ mĩ mãn rồi. Bà nói có thể dõi theo cô bình an trưởng thành, sống một cuộc đời vui vẻ là lòng đã không còn gì oán trách.
Nhưng cô có thể vui vẻ ư? Cô thật sự có thể lại đặt niềm tin của mình vào chữ tình hay sao?
Nghĩ đến niềm mong đợi của mẹ, nghĩ đến mối tình thầm lặng của Đào Hành Nhược suốt chừng ấy năm, nghĩ đến sự trả giá của mình trong quãng thời gian vừa qua, cuống họng Nguyễn Ninh Vi khô cằn tới mức phát đau.
Sau một hồi, cô mở miệng.
"Cô Cảnh, em sẽ kể với chị về lý do vì sao em không thể diễn được nữa."
Ánh mắt Cảnh Tú sáng ngời. Như lo sợ Nguyễn Ninh Vi thay đổi ý kiến, cô nỗ lực thả nhẹ thanh âm đáp, "Ừ, chị nghe đây."
"Cô Cảnh còn nhớ đoạn diễn đầu tiên của em không ạ? Đó là cảnh trích từ bộ phim em đóng cùng với Lộ Tử Sam. Trong phim em với cô ấy đóng vai người yêu, phim hết, bọn em phim giả tình thật nên cũng kết thành người yêu."
Đây là những điều Cảnh Tú đã biết, Cảnh Tú bèn gật đầu.
"Cô ấy là người lạc quan vui vẻ, dịu dàng săn sóc, em bị thu hút bởi những điều đó, em từng mong đợi bọn em có thể sánh bước bên nhau thật dài lâu."
"Nhưng..." Nguyễn Ninh Vi cảm giác thật khó để mở lời, "Sau khi em giao phó cho cô ấy cả linh hồn lẫn thể xác, cô ấy liền thay đổi."
Cảnh Tú chợt hiểu nguyên nhân vì sao Nguyễn Ninh Vi cảm thấy không biết nên kể đầu đuôi câu chuyện thế nào cho Đào Hành Nhược. Cô nâng tay vỗ mu bàn tay Nguyễn Ninh Vi, cố gắng động viên.
Nguyễn Ninh Vi cười khổ, "Cô ấy ngày càng thờ ơ, ngày càng tỏ ra xa cách với em. Em quyết nhẫn nhịn, em cho rằng đó cùng lắm chỉ là thời kỳ rèn luyện trong tình yêu mà thôi. Có điều em không đợi được đến lúc cô ấy hồi tâm chuyển ý, cô ấy đã đẩy em rời xa."
"Cô ấy bảo em rằng tình cảm trước đó không phải thật, cô ấy không thật sự yêu em, còn em cũng không thật sự yêu cô ấy. Hai người bọn em chỉ bị ngộ nhận thứ tình cảm còn sót lại từ bộ phim cũ, nên mới đưa ra những quyết định sai lầm."
"Sau đó cô ấy rời khỏi thước phim, bỏ lại một mình em vẫn còn bị giam cầm trong đó. Thậm chí cô ấy còn dùng tiền khiến em cảm thấy thật nhục nhã, bảo em hãy buông tha cô ấy đi, đừng dây dưa mãi thế." Giọng điệu cô bình tĩnh. Khi hồi tưởng lại dáng vẻ van nài đối phương đừng rời bỏ mình thuở xưa thật đúng khiến người khác phải phiền lòng.
Đột nhiên cô nhận ra tâm sự chuyện quá khứ cũng không gian nan như mình những tưởng. Nỗi đau cũ kỹ cứ như chuyện xảy ra từ kiếp trước vậy.
"Trong một quãng thời gian dài thật dài, em đã luôn tự hoài nghi bản thân, rằng không biết em có thật đúng như lời cô ấy nói hay không, rằng em có yêu cô ấy thật hay không. Em ngờ vực liệu có phải mình đã hãm quá sâu vào bộ phim ấy mà không thoát ra nổi, em thậm chí còn nghi ngờ em có còn là chính mình hay không? Hay có khi nào em vẫn đang đóng vai một nhân vật trong bộ phim đó."
"Sau đấy em không dám nhập vai nữa. Em sợ em lại đánh mất bản thân, lại không phân biệt được đâu là phim, đâu là đời thực, sợ lại trót yêu bạn diễn của mình, rồi sợ lại tưởng bở."
"Nỗi sợ cứ thế lớn dần, biến trở thành một con quái vật không còn một hình thù nào cụ thể." Nguyễn Ninh Vi cúi đầu, cõi lòng tái tê.
Cảnh Tú cảm giác tâm mình nguội lạnh. Cô muốn trách mắng Lộ Tử Sam, nhưng cô chợt nhớ tới hình ảnh gầy yếu suy nhược, còn cả dáng vẻ bi ai muốn chết của Lộ Tử Sam, nhất thời trăm mối cảm xúc bộn bề ngổn ngang.
"Ninh Vi à." Cảnh Tú nghiêm nghị gọi, "Con người vốn luôn thay đổi theo những gì họ chiêm nghiệm được, kể cả khi em có thay đổi chính bản thân qua một vai diễn nào đó cũng là điều hết sức bình thường."
"Cuộc đời mà nhân vật em đóng trải qua cũng là một hình thức đúc kết kinh nghiệm, là trải nghiệm thuộc về chính em, về Nguyễn Ninh Vi, không liên quan gì đến nhân vật đó cả."
Nguyễn Ninh Vi mở to hai mắt, chậm chạp nhấm nháp lời cô nói.
"Huống hồ em không hề bị lậm nhân vật. Nhân vật mà Lộ Tử Sam đóng là một người yếu ớt và nhạy cảm, nhưng Lộ Tử Sam em yêu lại là người lạc quan vui tươi. Tình yêu của em là thật, không liên quan gì đến bộ phim hết."
Cảnh Tú mím môi, tiết lộ, "Tình yêu Lộ Tử Sam dành cho em cũng là thật."
Hiếm khi cô cảm thấy có tật giật mình, phải liếc cửa một chút xem Đào Hành Nhược có đang nghe được hay không, mất công lại bảo mình tiết lộ Nguyễn Ninh Vi bán đứng người ta.
Nhất thời đầu Nguyễn Ninh Vi như có tiếng ong ong, không biết ý Cảnh Tú là sao.
Cảnh Tú đứng dậy, hỏi Nguyễn Ninh Vi, "Khó tin lắm phải không?"
Nguyễn Ninh Vi không thốt nên lời.
"Em ấy cũng đã có một quãng thời gian khó khăn. Nếu em muốn biết đáp án thì đi tìm em ấy đi, để giãi bày hết những khúc mắc của em. Dù chuyện gì có xảy đến thì kết quả cũng đâu thể tệ hơn bây giờ được nữa, phải không?"
Cô đoán khúc mắc có liên quan tới Lộ Tử Sam, nhưng không rõ cụ thể nằm ở điểm nào. Nếu bây giờ tìm được nút thắt rồi thì cứ đúng bệnh bốc thuốc là xong. Dù Nguyễn Ninh Vi không dám đi tìm Lộ Tử Sam chăng nữa, bọn họ có thể tìm Lộ Tử Sam, bắt đối phương chủ động mở lời.
Nguyễn Ninh Vi nắm bắt được trọng tâm vấn đề trong một mớ hỗn loạn, cô hỏi Cảnh Tú, "Chị biết cô ấy ư?" Tại sao lại có thể dám nói chắc như đinh đóng cột như vậy.
Đáy mắt Cảnh Tú thoáng qua vẻ mất tự nhiên. Cô thản nhiên trả lời Nguyễn Ninh Vi, "Vì em nên chị có điều tra qua."
"....." Nguyễn Ninh Vi không biết nên cảm động hay nên xấu hổ.
Cảnh Tú hỏi Nguyễn Ninh Vi, "Em có đồng ý để Đào biết những chuyện này hay không?" Những gì nên nói cô đều đã nói, còn dư việc động viên an ủi cô nên giao cho Đào Hành Nhược thì hơn.
Nguyễn Ninh Vi siết chặt góc áo, lòng loạn cào cào. Một lát sau cô hít một hơi thật sâu, 'vâng' một tiếng bé như tiếng muỗi kêu.
Cảnh Tú thả lỏng tinh thần, âm thầm cao hứng thay Đào Hành Nhược.
Cô hoàn tất sứ mệnh, nói, "Vậy để chị ra gọi chị ấy đi vào, hai người cứ tự nhiên thương lượng xem có nên tiếp tục cuộc thi hay không nhé."
Nguyễn Ninh Vi nhẹ gật đầu.


*


Quý Hựu Ngôn đang ở bên trong trường quay. Cô còn đang hóa trang thì nghe thấy Lâm Duyệt nhỏ giọng nói bên tai rằng ban nãy lúc cô đang quay chụp thì Lâm Duyệt nghe được mọi người bàn luận trên group vụ Lư Mân động thủ với Nguyễn Ninh Vi.
Lòng Quý Hựu Ngôn nóng như lửa đốt. Một mặt là vì cô đã đáp ứng Đào Hành Nhược hỗ trợ chăm sóc Nguyễn Ninh vi, bây giờ xảy ra chuyện như vậy mà cô lại không có mặt tại hiện trường thì chẳng khác nào phụ lòng Đào Hành Nhược; mặc khác Nguyễn Ninh Vi cũng có tình nghĩa bạn bè với cô, cô thương con bé phải hứng chịu chỉ trích, cứ nghĩ đến kết cục đời trước mà cô phát sợ không biết con bé có chịu đựng nổi không.
Đúng như dự đoán, sau đó không lâu cô nghe đồn Nguyễn Ninh Vi muốn rời khỏi cuộc thi, thậm chí còn muốn rời khỏi giới giải trí.
Nhưng mọi người đều chuẩn bị xong, chỉ chờ cô tiếp tục buổi chụp hình, Quý Hựu Ngôn không thể lùi lịch, cô đành tự trấn an bản thân, hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc công việc bên này.
Trong thời gian nghỉ ngơi chỉnh trang, Quý Hựu Ngôn gửi tin nhắn qua WeChat cho Nguyễn Ninh Vi mà thấy đối phương vẫn biệt tích. Cô tính toán thời gian hoàn tất mọi việc, phân phó Lâm Duyệt đổi lịch máy bay, không để ý mệt nhọc quyết tâm lao đầu đi đi về về luôn trong ngày.
Buổi chụp hình vừa chấm dứt, cô thậm chí còn không kịp tẩy trang đã đi tới sân bay.
Dọc đường, cô gọi điện cho Trần Đức Sinh. Trần Đức Sinh bảo ông ta không quá rõ ràng về tình huống hiện tại của Nguyễn Ninh Vi, có điều cô Cảnh đã ở lại trấn an Nguyễn Ninh Vi rồi.
Nghe đến tên Cảnh Tú, Quý Hựu Ngôn liền cảm thấy an tâm hơn. Dù Cảnh Tú từng nổi giận, cũng từng nghiêm khắc với Nguyễn Ninh Vi, cô vẫn tin Cảnh Tú có thể hoàn thành tốt việc động viên Nguyễn Ninh Vi.
Dù sao cô vẫn luôn biết Cảnh Tú của cô là một người dịu dàng từ tận xương tủy mà.
Cô thử gửi tin nhắn qua WeChat cho Cảnh Tú, dò hỏi, "Ninh Vi có ổn không thế?"
Cảnh Tú mau chóng hồi đáp, "Không sao rồi."
Dừng vài giây, Quý Hựu Ngôn thấy khung chat hiện lên thông báo Cảnh Tú đang nhập dữ liệu. Cảnh Tú hỏi, "Cậu về chưa?"
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn hiện ý cười, đáp, "Ừm, đang trên đường rồi."
Cảnh Tú không phản ứng. Quý Hựu Ngôn trông ngóng mòn mỏi mà khung chat hoàn toàn không còn động thái gì. Màn hình tối đen, Quý Hựu Ngôn xoa trán, thầm mắng mình được voi đòi tiên.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe lái vào đường hầm khiến tầm nhìn trở nên tăm tối.
"Chị này." Lâm Duyệt gọi.
"Hửm?" Quý Hựu Ngôn lười biếng đáp.
"Điện thoại chị đang hiện thông báo kìa, liệu có phải có tin nhắn đến không?" Lâm Duyệt nhiệt tình thông báo. Đương nhiên cô nàng có để ý thấy ban nãy Quý Hựu Ngôn vừa tán gẫu với Cảnh Tú trên WeChat, vì thế mới đoán có khi nào cô Cảnh trả lời rồi.
Trái tim Quý Hựu Ngôn thịch một cái, lập tức quay đầu nhìn lại, tinh thần phấn chấn mở màn hình.
"Bên này không sao cả rồi."
"Lăng Châu bắt đầu có tuyết rơi." Cảnh Tú nói vậy đấy.
Dù Quý Hựu Ngôn không hiểu ngụ ý của Cảnh Tú, khóe môi vẫn cứ thế nhếch lên cao.
"Hả?" Suy tư thêm một chốc, cô biết rồi mà giả bộ hỏi.
Cô đoán có khi nào Cảnh Tú sẽ bảo cô mặc nhiều một chút không? Giống như... hôm qua cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ ấm hơn một chút vậy.
Lần này cô chuẩn bị sẵn tâm thế nhất định phải đợi bằng được Cảnh Tú hồi đáp, thế mà ngoài dự liệu chính là Cảnh Tú trả lời chỉ trong vòng một giây.
"Không an toàn." Lời ít ý nhiều.
Quý Hựu Ngôn ngẩn người, sau đó dịu mặt, tươi cười rạng rỡ.
Rõ ràng ngữ khí lạnh như băng, thế mà Quý Hựu Ngôn cảm giác ba chữ này mang theo dòng nước ấm xuôi từ đôi mắt rót xuống tứ chi.
Không chỉ ấm áp mà còn... ngọt.
Muốn trở về để gặp cô ấy.
Quý Hựu Ngôn cúi đầu hôn lên ảnh đại diện của Cảnh Tú, dứt khoát thay đổi luôn ý định trở về ban đầu của mình.