Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 14: Ngang bướng




Quả nhiên kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Nghe những lời này của Purity, cao nhân trong núi không nhịn được phải lên tiếng chất vấn.

- Người bỏ mặc muội muội trong đêm rét không lo là bất nhân. Người bỏ mặc lời nhờ cậy của người khác, phụ tâm ý của họ là bất nghĩa. Một kẻ bất nhân bất nghĩa, ta cũng không thèm bái làm thầy.

- Hừ! Tiểu nha đầu, ngươi cũng to gan lắm.

Thật không ngờ lời khích tướng vừa rồi lại có thể ép cao nhân rời khỏi sơn động. Purity tròn mắt nhìn cao nhân trước mặt. Không phải vì vị ấy mang trong mình khí chất hơn người. Trái lại, nhìn chẳng giống một cao nhân chút nào. Thân hình gầy gò, hốc hác, gương mặt chỉ còn trơ xương gò má. Mái tóc dài quá khổ cùng bộ râu lởm chởm. Ngoại trừ y phục gọn gàng sạch sẽ ra, có vẻ chỉ có đôi mắt là giống với một vị cao nhân. Đôi mắt đầy sự uyên thâm. Trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ đạo mạo hơn người của Nicolas, so với người trước mặt đúng là một trời một vực.

- Ta không muốn gặp người ngoài. Càng không muốn nhận một kẻ không quen biết làm đệ tử. Tiểu nha đầu! Mời về cho. - Cao nhân nọ lạnh lùng đáp, thần sắc không đổi.

Người trước mặt, nhìn tầm thường nhưng lại không tầm thường. Trong đáy mắt là sự uyên thâm hơn người. Khí tức bức người, một cái nhíu mày cũng khiến người ta hoang mang lo sợ. Người này vừa gặp đã khiến Purity đem lòng sùng bái, nhất định phải bái làm thầy.

- Đồ nhi một lòng hướng đạo! Mong sư phụ nhận đồ nhi làm đệ tử!

- Chẳng lẽ Học viện không có ai đủ cao quý để dạy ngươi sao?

Purity giật mình, kinh hãi nhìn nam nhân trước mặt. Khi xuống Hạ giới, Purity đã dùng mị thuật che giấu đôi mắt. Thậm chí, cô bé còn cố tình ẩn đi thần lực của bản thân. Làm cách nào mà hắn nhận ra được cô bé là người của Học viện? Người này không đơn giản.

- Không cần phải giấu giếm. Ta nhìn thấy "ngươi"! Một linh hồn mạnh mẽ như vậy chắc chắn không tầm thường. - Hắn bình thản đáp, giọng điệu bình thản đến mức khiến Purity càng thêm chột dạ.

- Bọn họ không thích đồ nhi. Chưa từng tận tâm dạy dỗ đồ nhi. Vậy nên đồ nhi quyết định tự tìm sư phụ dạy mình.

Lời nói ngông cuồng này lại khiến hắn thích thú. Năm đó, chính vì thấu hiểu hồng trần, hiểu được đạo lý này nên hắn chọn ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc. Bị tất thảy mọi người xem là kẻ điên. Vậy mà hôm nay lại tìm được người cùng chí hướng, âu cũng là duyên số. Nghĩ vậy thì chút bài xích trong lòng hắn cũng giảm đi ít nhiều. Hắn không phải là không muốn nhận Purity làm đệ tử. Đứa trẻ này căn cơ tốt như vậy. Nếu gặp được một sư phụ tốt biết cách mài giũa nó thì quả thật tương lai có thể làm nên nghiệp lớn. Tuy vậy, nhớ lại lời khiêu khích vừa rồi của Purity, hắn không cam tâm muốn trêu đùa cô bé:

- Nếu ta kiên quyết không nhận ngươi?



- Thiết nghĩ một người có tư chất tốt như đệ tử, trăm năm khó gặp không đủ khiến người động lòng hay sao?

Biểu cảm không đổi nhưng trong đáy mắt không giấu được tia thích thú. Đứa bé này có chút kiêu ngạo đấy chứ! Tuy vậy cũng không phải là đứa trẻ này nói ngoa. Nó quả thật là một đứa bé có năng lực. Hiểu rõ điểm mạnh, điểm yếu của bản thân như vậy hẳn rất thích. Hắn đỡ Purity đứng dậy, nửa đùa nửa thật nói:

- Thiết nghĩ chưa đến ngày thứ hai ngươi đã bỏ cuộc rồi!

Lời này càng khơi dậy quyết tâm trong lòng Purity. Cô bé dập đầu tạ ơn, kiên định nhìn người trước mặt.

...****************...

Tối hôm đó, dưới sự chứng giám của nữ thần Mặt trăng Europa, Marcus cử hành nghi thức bái sư. Xung quanh thắp rất nhiều nến, lấp lánh hơn cả những vì tinh tú trên bầu trời. Trung tâm được kê một cái ghế cao, phía trên đặt một chậu nước bằng đồng khắc hoa văn tinh xảo. Đúng nửa đêm, nghi thức bắt đầu, Marcus ngồi phía sau chậu nước nói:

- Tiến lên phía trước rửa sạch tay đi!

Purity không nói gì, vâng lời làm theo. Không phải vì cô bé không muốn nói mà là vì Purity không thể nói được. Đó là một phần của nghi thức. Cô bé nhìn vào trong chậu nước. Làn nước phẳng lặng phản chiếu hình bóng của mặt trăng, lúc này đã bị gương mặt của Purity che phủ hoàn toàn. Chậm rãi nhúng đôi tay nhỏ vào làn nước mát lạnh, trái tim đánh trống liên hồi.

- Nhỏ một giọt máu lên Bạch ngọc kiếm.

Purity lấy con dao nhỏ trên khây gỗ, rạch một đường nhỏ trên đầu ngón trỏ rồi nhỏ lên thanh kiếm. Tức thì, Bạch ngọc kiếm sáng lên, mờ ảo lung linh như lần đầu tiên thần khí nhận chủ. Cô bé ngây người chốc lát, dường như vẫn chưa tiêu hóa được những gì vừa mới diễn ra. Tuy vậy, Purity vẫn giữ lễ, nâng Bạch ngọc kiếm trên tay, quỳ xuống tạ lễ với Marcus. Trông thấy gương mặt ngây ngốc ban nãy của cô bé, hắn cũng hiểu được tám chín phần: "Ngay cả những thứ cơ bản thế này mà cũng không dạy cho nha đầu. Học viện quả thật khinh người quá đáng!". Marcus đỡ Purity đứng dậy, ôn tồn dạy bảo cho cô:

- Thần khí nhận chủ khi cảm nhận được thần lực của chủ nhân. Khi thần khí thức tỉnh cũng vậy. Thần khí thức tỉnh là lúc nó mạnh nhất. Có hai cách để thức tỉnh thần khí. Hoặc là con truyền thần lực vào thần khí. Hoặc là cho thần khí uống máu của con. - Hắn đột nhiên nghiêm giọng nhìn chằm chằm cô bé. - Sư phụ phải nhắc nhở con rằng, máu không bao giờ là lựa chọn tốt để thức tỉnh thần khí. Nếu lạm dụng thần khí sẽ dần dần trở thành tà vật. Con vẫn nên rèn luyện thần thức thì hơn.

- Đồ nhi đã rõ! - Purity vui vẻ vâng lời. - Vậy là từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học rồi phải không sư phụ?

- Phải! - Marcus cười khảy. - Bài học đầu tiên của ngươi là gánh nước từ con suối ở thượng nguồn lên núi cho ta dùng. Mỗi ngày hai thùng nước, thế nào?